Sau khi thành công thuyết phục Trương đầu hỗ trợ, Hạ Thiên Kỳ cũng không ở lại chờ nữa, lại tức khắc nói Trương đầu nghĩ cách liên lạc với 5 tù đầu khác, thế nhưng Tương đầu lại nói cho hắn biết, chỉ có thể gặp bọn họ vào giờ nghỉ ngơi mỗi ngày, những thời gian khác chỉ có thể ở lại khu vực mình phụ trách.
Nghe Trương đầu nói như vậy, mặc dù Hạ Thiên Kỳ lo lắng nhưng cũng chỉ có thể coi như không có gì, có điều hắn cũng không quay về tiếp tục làm việc, mà là đi cùng Trương đầu, tìm một chỗ nhàm chán ngồi chờ.
Trong thời gian này các cảnh ngục cũng có quay lại tuần tra mấy lần, khi thấy đám người Lục Ca Bạc nằm bất tỉnh lộn xộn trên mặt đất, lại gọi Trương Đầu tới hỏi đã xảy ra chuyện gì, Trương đầu chỉ nói là lúc làm việc xảy ra xung đột, không phải chuyện lớn gì, lại cười xòa nói mấy câu hay ho, rồi đuổi cảnh ngục đi.
Lần nữa đi tới ngồi xuống, Trương đầu thở dài mắng:
"Đám cảnh ngục này hoàn toàn không xem chúng ta là con người, nếu nói lòng dạ hiểm độc, có thể bọn họ còn hiểm độc hơn so với chúng ta."
"Người nào đối phó người nào, nếu bọn họ không dễ nói chuyện để thương lượng, người nơi này có bao nhiêu người nghe lời? Nghe lời thì sẽ không vào nơi này."
Nghe lời của Hạ Thiên Kỳ, ít nhiều gì Trương đầu có chút mất hứng:
"Đừng quên bây giờ cậu cũng là phạm nhân."
"Có điều rất nhanh chúng ta đều không phải." Hạ Thiên Kỳ cười xòa, lại hỏi:
"Ông vào đây bằng cách nào vậy? Nói thật, nhìn ông không giống loại người như bọn Lục Ca Bạc kia."
"Trước kia tôi không phải, nhưng sau này thì thay đổi."
Trương đầu trước kia là một giáo viên cao trung, có một con gái, cô con gái này đi học ngay ở trường cao trung mà ông ta giảng dạy kia. Vì ông ta tương đối nghiêm khắc với học sinh, lại bị một số học sinh coi như kẻ thù, không dám đụng tới ông ta, lại trút hết tức giận lên người con gái ông ta.
Không những ra ngoài trường tìm một dám du thủ du thực, đánh con gái của ông ta, còn lột hết đồ con gái cúa ông ta chụp rất nhiều hình lõa thể. Đồng thời một thời gian rất dài sau đó, đều dùng mấy tấm hình này ép buộc con gái ông ta quan hệ.
Lúc đó ông ta hoàn toàn không biết những chuyện này, mãi đến khi con gái ông ta treo cổ tự sát, sau đó ông ta đọc được di thư con gái để lại mới biết được chân tướng của chuyện.
Từ đó về sau, ông ta thay đổi hoàn toàn, không bao giờ còn là một giáo viên toàn tâm phụ trách các học sinh, mà là biến thành một tên sát thủ biến thái.
Khi đó đám người bắt nạt con gái ông ta, bất kể là học sinh, hay mấy tên côn đồ cắc ké kia, hay thậm chí còn là người nhà của bọn chúng.
Trong thời gian dài 2 năm, một người ông ta cũng không bỏ qua, sau khi toàn bộ bị giết chết, lại chặt thành thịt vụn, đút cho con chó của gia đình ông ta ăn.
Vốn là ông ta nghĩ báo thù cho con gái mình xong sẽ tự sát, kết quả sự việc đã bại lộ, ông ta còn chưa chọn được chỗ tự sát, cảnh sát đã bắt được ông ta, sau đó lập tức bị tống tới nơi này.
Buổi tối ngày đầu tiên vào nơi này, một số phạm nhân ở lâu ức hiếp ông ta, ông ta không hé răng, thế nhưng nửa đêm ông ta gắng gượng giết chết một người. Sau đó ông ta bị cảnh ngục lôi đi đánh gần chết, thế nhưng một lần nữa quay lại phòng giam, lại không người nào dám ức hiếp ông ta.
Sau đó tới một lần trùng hợp, ông ta nhìn thấy trưởng ngục của nhà ngục này, lúc này mới phát hiện trưởng ngục rất giống một người anh họ của ông ta, trưởng ngục cũng có chút ấn tượng với ông ta, cứ như vậy ông ta có thêm một tầng quan hệ với phía trên, ở trong ngục cũng ngày càng được hoan nghênh.
"Vào đây cũng được gần bảy tám năm rồi, ở chỗ này vô tri vô giác, hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian."
Trương đầu thở dài có chút đau khổ, sau khi nghe xong chuyện xưa của ông ta, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhịn được cảm thấy bi thương cho ông ta.
Nói ông ta cùng hung cực ác quả thực không sai, nhưng phàm là đổi thành bất cứ người cha nào, sợ là đều cũng sẽ nghĩa vô phản cố* mà làm như vậy.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước. (Internet)
"Vậy còn chị dâu đâu?"
"Điên rồi, một ngày kia sua khi con gái tự sát, bà ấy cũng phát điên. Kỳ thực tôi đã sớm là một người đáng chết, từ một khắc tôi quyết định báo thù cho con gái kia tôi đã biết số phận của mình, thế nhưng bị đưa vào nơi này, qua nhiều năm như vậy tôi vẫn còn sống, ngày qua ngày tôi lại nghĩ muốn ra ngoài, muốn làm chút chuyện cho vợ tôi.
Có điều trôi qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không biết bà ấy còn sống hay không, có thể đã sớm chết rồi đi."
Vành mắt Trương đầu có hơi ướt, ông ta châm một điếu thuốc hút mạnh vài hơi, sau đó ông ta nặn ra nụ cười nói:
"Mấy loại chuyện đã qua này đều không có gì để nói hết, nếu thật sự cậu có bản lĩnh đi ra ngoài, thì tôi theo cậu ra ngoài, nếu cậu không có bản lĩnh ra ngoài, tôi cứ tiếp tục vô tri vô giác tiếp tục sống."
"Yên tâm đi, chỉ cần ông chịu giúp tôi."
Hạ Thiên Kỳ không dám cam kết với Trương đầu quá nhiều, vì hắn phải đối mặt cũng không phải chỉ có lực lượng phòng ngự của nhà ngục này, mà là con ác quỷ đáng sợ kia. Một khi ác quỷ đại khai sát giới, ngay cả chính hắn cũng khó nói có còn hơi thở chui ra khỏi nhà ngục này hay không.
Thời gian làm việc buổi sáng kết thúc, dưới đốc thúc của đám cảnh ngục, các phạm nhân lần nữa xếp thành hai hàng dài, lần lượt đi ra khỏi nhà xưởng.
Nhà ngục Hắc Thiết này một ngày chỉ có hai bữa cơm, buổi sáng cho ăn một bữa, buổi tối cho ăn một bữa, còn giữa buổi trưa là thời gian hoạt động tự do của các phạm nhân.
Gần giống một số cảnh tượng nhà ngục trong phim, địa điểm các phạm nhân hoạt động tự do giống như một bãi tập trường học, diện tích rất lớn, cũng có một số thiết bị vận động.
Ví dụ như khung bóng rổ, các loại dụng cụ xà đơn xà kép, thế nhưng số người tới chơi gần như không có, vì bình thường các phạm nhân ăn cơm không đủ no, còn phải đảm nhiệm công việc lâu dài, hoàn toàn không dư thừa thể lực đi vận động.
Trương đầu đã thực hiện lời hứa, cùng hai thân tín đi tìm 5 tù đầu khác, còn Hạ Thiên Kỳ thì gọi Lãnh Nguyệt tới, ngồi trên hòn đá dưới khung bóng rổ, chờ thông tin bên kia đưa về.
"Lãnh thần, một cước kia hôm nay của anh thật sự tới thật kịp thời, nhưng tôi đã đoán anh sẽ ra tay, lại không đoán được anh lại lên chân."
"Tôi chỉ muốn ngăn cản hắn." Lãnh Nguyệt nghe xong không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu.
"Kỳ thực anh không cần giải thích quá nhiều, tôi hiểu mà."
"Anh và tên tù đầu kia nói chuyện thế nào?" Lãnh Nguyệt không muốn nói nhiều vô ích với Hạ Thiên Kỳ, vì vậy chủ động hỏi một câu hiếm thấy.
"Nói chuyện cũng không tệ lắm, ông ta đã đồng ý giúp tôi, bây giờ đang đi tìm mấy tù đầu khác, một khi mấy tù đầu này chịu tập họp thông tin giúp chúng ta, chúng ta căn cứ theo số lượng phạm nhân mất tích, hoặc bị giết là có thể biết khu vực hoạt động hiện tại của con ác quỷ kia.
Bây giờ chúng ta vẫn không có sức lực đối phó nó, cho nên chỉ có thể lẫn trốn."
"Ừm, anh quyết định đi."
"Đừng để tôi quyết định mà, anh cũng phải ra tay làm một chút, trong nhà ngục này khắp nơi đều là biến thái, anh không thích lấy bạo chế bạo, có thể dùng mỹ nam kế cũng được."
Nghe Hạ Thiên Kỳ lại đang trêu chọc mình, trên mặt Lãnh Nguyệt cũng xuất hiện chút tức giận:
"Ít trêu chọc kiểu nhàm chán này đi."
"Đây không phải là sợ anh buồn, kiếm chuyện cho anh làm sao?"
Lãnh Nguyệt không nói gì thêm, Hạ Thiên Kỳ cũng thức thời không tiếp tục trêu chọc, hai người lại đợi mấy phút, lại thấy Trương đầu dẫn theo hai mươi mấy người lũ lượt kéo tới.
"Đám tù đầu này thật là tới chỗ nào cũng phải dắt theo em út mà."
Hạ Thiên Kỳ phất phất tay về phía Trương đầu, Trương đầu gật đầu tượng trưng, nói mấy câu với vài người bên cạnh, sau đó cả đám đi theo sau bọn họ đều dừng lại, chỉ có 6 tù đầu bước chân khác nhau đi tới nơi.
Ngoài Trương đầu ra, ánh mắt 5 người khác nhìn hắn cũng không có thiện ý gì lớn.