Màn đêm buông xuống, quanh thôn Tường Phượng đèn đuốc rực rỡ, rất nhiều trẻ con chạy nhanh trên con đường đất bằng phẳng, cười đùa ầm ĩ với nhau.
Lúc này trong mảnh sân lớn của một gia đình, đột nhiên có một người đi ra, người này hơn năm mươi tuổi, đứng trước cửa sân không ngừng ho khan "khụ khụ".
Người này tên là Tùy Kim Hỉ, là bí thư của thôn Tường Phượng, tính tình tương đối chất phác, lúc hơn ba mươi tuổi được cắt cử đến nơi này, đến nay đã hai mươi năm.
Thời gian này trưởng thôn thay đổi vài lần, nhưng vị trí của ông ta vẫn cao ngất không lung lay, dùng lời của vợ ông ta để nói, cả đời này của ông ta sẽ chết ở thôn Tường Phượng này, là lên không lên, xuống cũng không xuống.
Trên thực tế thì vợ ông ta cũng nói không sai, con người ông ta đây tương đối an nhàn, là một loại không thích hùa theo nịnh nọt tâng bốc lãnh đạo kia, nên mỗi lần đều là ông ta làm nhiều việc nhất, thế nhưng khi tìm được chỗ tốt, thì đều là người khác được khen ngợi.
Ông ta cũng không thèm để ý những thứ này, vì ông ta cảm thấy chỉ cần trong lòng không thẹn với lương tâm là được.
Theo mấy năm gần đây, khách du lịch tới thôn Tường Phượng càng lúc càng đông, có thể nói là ông ta đã gặp được cơ hội thăng tiến cuối cùng trong cuộc đời, ở lại nơi này dưỡng già hay tiếp tục lăn lộn cũng là vấn đề khiến ông ta đau đầu trong thời gian gần đây.
Có điều khiến ông ta nhức đầu hơn, vẫn là đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp cứ vài ba ngày lại gây chuyện hai đầu trong thôn kia của ông ta.
Lẽ ra tuổi tác cũng đã không nhỏ, năm nay đã tròn hai mươi sáu, ba năm trước có tìm một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa trong thôn để kết hôn, thế nhưng không quá hai năm đã có những phụ nữ khác bên ngoài, chuyện này huyên náo sôi sục, khiến bộ mặt già nua của ông ta không biết để vào đâu.
Ông ta có đánh cũng không nghe, mắng cũng không nghe, chỉ ngày ngày tham ăn với mấy người bạn thịt chó kia, không làm việc đàng hoàng.
Một mình vợ ở nhà trông con, bình thường tới tìm bọn họ là mở miệng oán thán, không phải lấy tiền cho phụ nữ này tiêu, chính là làm chuyện mờ ám với phụ nữ kia, mỗi lần ông ta nghe lời con dâu đều hận không thể đánh chết đứa con trai không có tiền đồ kia của ông ta.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con mà, nhiều nhất ông ta chỉ quở mắng mấy câu, nhưng hiển nhiên không có tác dụng gì.
Chơi vẫn chơi, uống vẫn uống, vẫn không làm việc đàng hoàng, không cầu tiến.
Trước kia ông ta chưa từng nghĩ tới tìm quan hệ, lo liệu cho con trai ông ta vào thị trấn đi làm, thế nhưng thấy tên nhóc này không làm việc đàng hoàng, càng ngày càng tệ hại hơn, ông ta rốt cuộc hạ mặt già xuống đi tìm, tìm tới một "bạn cũ" trước kia từng làm việc chung với mình, hôm nay sớm đã thăng chức rất nhanh, đi ăn một bữa là vừa xin vừa bảo đảm, lúc này mới đưa con trai ông ta vào thị trấn làm việc.
Ngược lại không phải nói hy vọng sau này con trai ông ta lăn lộn kiểu gì, chỉ muốn có thể có nghề nghiệp chính đáng, đừng có không học vấn không nghề nghiệp là được rồi.
Trên thực tế thì quãng thời gian trước kia, ông ta đều cảm giác sự lựa chọn này của mình là chính xác, vì sau khi vào thị trấn làm, trên tác phong cá nhân thì con trai ông ta rõ ràng có chuyển biến tốt, đám bạn thịt chó trước kia hay cùng ăn uống, cũng ít liên lạc hơn rất nhiều.
Một tháng quay về nhà bốn năm lần, cũng tương đối yêu thương vợ con, không còn quát mắng như trước kia nữa.
Mặc dù con dâu của ông ta vẫn oán trách, nói một tháng chỉ có thể trở về bốn năm lần thì không yên lòng, thế nhưng ông ta chỉ có thể an ủi trước, cũng hứa hẹn chờ con lớn một chút, ông ta sẽ mua một căn hộ ở trên trấn, hai người dọn qua.
Vốn tưởng sẽ không cần quan tâm chuyện của con cái nữa, ông ta có thể an tâm suy nghĩ một chút, nhưng điều tốt đẹp không tồn tại mãi mãi, ngay một tuần trước, con trai ông ta lại đột nhiên chạy về từ trên thị trấn, sau đó tự giam mình trong nhà, không cần biết ai gọi cũng không mở cửa.
Lúc đầu ông ta còn tưởng xảy ra chuyện gì, lại gọi điện thoại vào trong thị trấn hỏi, kết quả vừa hỏi một cái chỉ kém chút nữa đã khiến khắn tức chết, vì con trai ông ta đã bỏ việc trong thị trấn.
Lúc đó ông ta thật sự tức giận đến phát điên, tìm hai thanh niên trẻ tuổi tới phá cửa ra, sau đó ông ta lại xông vào muốn dạy dỗ lại thẳng con trai bại hoại này thật tốt, nhưng khiến ông ta không nghĩ tới chính là... Con trai ông ta lại tự sát.
Chuyện này khiến ông ta nằm trên giường mấy ngày, người vợ cũng vì sự kiện này mà ở lại bệnh viện, con dâu ôm con về nhà mẹ đẻ, toàn bộ gia đình đều vì cái chết của người con trai mà hoàn toàn chia rẽ.
Ngoài nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh ra, khiến ông ta không cách nào hiểu nổi, chính là nguyên nhân tử vong của con trai ông ta.
Mặt khác, vì sao con trai ông ta phải đột nhiên bỏ việc ở thị trấn quay về, đồng thời còn giam mình trong nhà, đây cũng là câu đố ông ta không cách nào giải được.
Không ai biết mấy ngày đó con trai ông ta đi đâu, đã trải qua chuyện gì.
Ông ta có tìm một lãnh đạo cảnh sát, cho người đó sắp xếp người điều tra một chút, kết quả cũng không điều tra ra nguyên nhân, những người làm việc cùng con trai ông ta trong thị trấn đều nói, trước khi bỏ việc con trai ông ta có vẻ rất bình thường, bộ dáng cũng không nhìn ra như bị kích thích, hay tinh thần không bình thường.
Mà hôm nay là thất đầu của con ông ta, ông ta cũng định đi tới nghĩa trang thăm mộ, đốt ít tiền giấy cho con trai ông ta.
Cầm một túi tiền giấy, có chút lảo đảo đi ra nghĩa trang chôn người chết của thôn Tường Phượng, trong quá trình đụng phải rất nhiều người cùng thôn, mặc dù những người đó chưa từng biểu hiện bất kỳ một tia đồng cảm nào với cái chết đột ngột của con trai ông ta, thế nhưng với ông ta, tôn trọng ngoài mặt vẫn phải có.
Ông ta cũng không trách những người này, dù sao trước kia con ông ta là cái đức hạnh gì, đã làm những gì ông ta đều biết rõ, lại nói tiếp thì dẫn tới cái kết cục thế này cũng là gieo gió gặt bão.
Bất quá người làm cha như ông ta đây cũng có trách nhiệm rất lớn, chỉ nuôi mà chưa từng dạy dỗ, nếu lúc con trai còn nhỏ ông ta không cưng chiều, mà là dạy dỗ nghiêm khắc thì sau này sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
"Ai, con đến bên kia rồi thì thành thật một chút, hôm nay con quay về thăm cha một chút, trông mẹ con một chút, sau đó thì đi đi. Mẹ con vì con đây mà bệnh không dậy nổi, cha đây cũng bệnh cũ tái phát, tội lỗi ở cha, nếu lúc con còn nhỏ cha có thể giúp đỗ con nhiều một chút, quản lý con nhiều một chút, con cũng sẽ không như vậy.
Hiểu Dương và đứa nhỏ đã quay về nhà mẹ con bé ở lại, chúng ta có lỗi với một nhà bọn họ, có điều cha còn sống, sau này có chút hơi sức nào thì cho phần hơi sức đó.
Bình thường con tiêu tiền như nước, lúc này tỉnh táo một chút, mọi thứ đều bắt đầu lại lần nữa đi."
Tùy Kim Hỉ càng nói, giọng không nhịn được mà run rẩy, nước mắt người già chảy ngang dọc.
"Mẹ con có bệnh, không thể tới thăm con, con cũng đừng trách bà ấy, đi thôi con trai, đi thôi..."
Một bên Tùy Kim Hỉ vừa lẩm bẩm, một bên vừa ném giấy tiền trong túi vào lửa, rất nhanh đã biến thành trận trận tro bụi.
Thất hồn lạc phách* rời khỏi nghĩa trang, Tùy Kim Hỉ lại bắt đầu ho kịch liệt, có điều ho khan không được mấy tiếng, ông ta lại xoay người lòng có cảm giác, nhìn về phía nghĩa trang phía xa, lại thấy nơi đó có trận trận ánh lửa bay lơ lửng, như thể có người đang đốt vàng mã.
*Thất hồn lạc phách: hồn phách thất lạc, thường là sợ hãi
Là mộ phần của con trai ông ta.