Mục lục
Ác Linh Quốc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team

"Chẳng những có thu hoạch, hơn nữa còn là thu hoạch rất lớn."

Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng không hỏi kỹ, hoàn toàn chưa từng cho Hạ Thiên Kỳ cơ hội làm bộ:

"Cần bên tôi giúp anh làm gì không?"

Nghe Triệu Tĩnh Thù vậy mà hoàn toàn không chút hứng thú gì với thu hoạch của hắn, Hạ Thiên Kỳ lại vội càng ám hiệu một câu nói:

"Khởi đầu của sự kiện này so với sự kiện chúng ta tiếp xúc qua trước kia không lớn."

"A, loại tình hình này là tất nhiên, dù sao sẽ không có chuyện toàn bộ sự kiện đều giống nhau, vậy chẳng phải bị mô thức hóa rồi sao."

Triệu Tĩnh Thù vẫn rất không để ý, lúc này rốt cuộc cũng khiến Hạ Thiên Kỳ không nhịn nổi:

"Lẽ nào cô không hiếu kỳ sao? Hay là nói cô cố ý."

"Muốn ăn cà chua không?" Triệu Tĩnh Thù khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ bị xoay mòng mòng quá sức, nhưng vẫn gật đầu một cái nói:

"Tôi muốn ăn vài trái."

Chờ Triệu Tĩnh Thù đi ra khỏi phòng bếp, Hạ Thiên Kỳ đưa tay cầm lấy hai trái cà chua, sau khi cắn một miếng lớn thì nói:

"Quên đi, tôi không thừa nước đục thả câu với cô nữa còn không được sao.

Sự kiện này quả thật có chút kỳ quái, tôi nghĩ cô cũng đã điều tra qua rồi, mấy ngày gần đây ở gần bãi Trường Sa này chắc chắn không xảy ra hung án đúng không?"

Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc không nhịn nổi, chỉ động nói với Triệu Tĩnh Thù.

Thấy Hạ Thiên Kỳ tự mình nói, Triệu Tĩnh Thù nhất thời nở nụ cười có chút đắc ý, cái này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ lắc đầu liên tục than thở.

Kỳ thực hắn cũng không biết vì sao, Triệu Tĩnh Thù lúc nào cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, nhưng mà lúng túng là, hắn vẫn luôn cảm giác bản thân còn rất tâm cơ.

"Này, có dám đừng cười hay không. Nếu cô không nghe tôi nói, thì tôi có thể không nói."

"Nói mau đi, tôi nghe đây."

"Ai, tôi cũng thật sự say rồi." Hạ Thiên Kỳ thở dài bất đắc dĩ, lại tiếp tục nói:

"Khởi điểm sự kiện này cho đến bây giờ, theo tôi hiểu biết đến là không có một người nào bị giết. Thế nhưng trong quá trình tiếp xúc với những người đó, tôi lại cảm giác vấn đề rất có khả năng nằm trên người những người đó.

Thế nhưng cảm giác này lại có chút kỳ quái, tôi cảm thấy bọn họ đang lừa tôi, nhưng vừa cảm thấy bọn họ hình như đúng là nói thật.

Không biết rốt cuộc bản thân biệt thự có ma quỷ lộng hành, hay còn có quỷ giả mạo vào trong biệt thự. Nói chung lúc này vấn đề đặt trước mặt tôi, chính là tìm được hai cô gái rời khỏi biệt thự kia.

Rất có thể họ đã phát hiện ra thứ gì, cho nên mới đội mưa lớn rời đi."

Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói kỹ càng cho Triệu Tĩnh Thù một chút, nhưng thấy Triệu Tĩnh Thù cũng có nhiều tâm tư nghe hắn nói những điều này, hắn cũng nói đại khái một chút.

"Anh muốn tôi giúp anh tìm hai cô gái này?"

Triệu Tĩnh Thù nghe đến hai cô gái không rõ tung tích kia có tầm quan trọng với việc giải quyết sự kiện xảy ra này của hắn.

"Đúng, tôi cần phải tìm được bọn họ, đồng thời tôi đã có đầu mối nhất định, đương nhiên, phải có cô giúp đỡ mới được."

"Anh nói qua đầu nối cho tôi nghe một chút, và muốn tôi làm gì." Lúc này Triệu Tĩnh Thù mới nghiêm tức, bày ra một bộ dạng chăm chú lắng nghe.

"Hai cô gái kia đã rời khỏi biệt thự ít nhất bốn tiếng, trong bốn tiếng này cũng đủ cho họ mua vé máy bay rời đi, nếu sau khi bọn họ rời khỏi biệt thự thì lập tức ngồi xe đến sân bay, vậy thì rất khó tìm được bọn họ.

Cho nên tính chất của loại khả năng này tôi không lo lắng đi vào, chỉ lo lắng khả năng tôi có thể tìm đến bọn họ.

Nếu bọn họ không đến phi trường, như vậy chiếu theo logic bình thường thì rất có khả năng đã tìm một khách sạn ở lân cận, dù sao bên ngoài mưa rất lớn, khó nói bọn họ sẽ không cân nhắc đến vấn đề hủy chuyến bay tạm thời."

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến chỗ này, Triệu Tĩnh Thù cũng rõ ràng Hạ Thiên Kỳ muốn mình giúp hắn làm gì:

"Anh là muốn tôi điều tra một số danh sách đăng ký thuê phòng của mấy khách sạn gần đây?"

"Tĩnh Thù chính là Tĩnh Thù, quả nhiên là đứng kế dưới sự tồn tại của tôi, thật là thông minh."

"Anh đây là đang khen tôi, hay là đang bẻ lái đi khen chính anh đây?"

Triệu Tĩnh Thù liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, có chút buồn cười.

"Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là khen chính mình."

Hạ Thiên Kỳ nghiêm trang nói xong, thì cũng không nhịn được mà bật cười, trái lại Triệu Tĩnh Thì không tán phét với hắn thêm nữa, mà nghiêm mặt nói:

"Tên của hai cô gái kia anh có biết không? Bây giờ tôi giúp anh điều tra, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Sau khi nói tên Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ cho Triệu Tĩnh Thù biết, Triệu Tĩnh Thù lại bắt đầu bận rộn, Hạ Thiên Kỳ ngồi một bên chờ, vừa ăn cà chua, một bên vừa ỷ vào độ cao thân thể của mình mà ngồi thẳng lên, bình tĩnh liếc trộm Triệu Tĩnh Thù.

Không mất quá nhiều thời gian, mười phút sau, Triệu Tĩnh Thù đã có kết quả.

"Tra được rồi, cách nơi này rất gần, nơi đó là khu nghỉ dưỡng - khách sạn Bãi Cát Mỹ Cảnh."

Triệu Tĩnh Thù có chút kích động quay đầu, kết quả lại thấy Hạ Thiên Kỳ đang có chút hèn, bộ mặt bỉ ổi đang nhìn xuống cái gì, hiển nhiên không nghĩ tới cô đột nhiên xoay đầu lại.

"Thiên Kỳ? Nhìn cái gì vậy?"

Giọng nói dịu dàng của Triệu Tĩnh Thù khiến Hạ Thiên Kỳ có một loại kinh khủng như đang đối mặt với lúc núi lửa bùng phát.

"Cái gì mà nhìn cái gì?" Hạ Thiên Kỳ nuốt nước bọt, hai mắt đầy vẻ mù mờ, giả vờ như một ngườ vô tội.

"Tôi hỏi vừa rồi anh đang nhìn cái gì?"

"Cái gì tôi cũng không nhìn, sao vậy? Ở nơi này còn có thứ gì sao?"

Hạ Thiên Kỳ càng giả vờ càng giống, lúc này rốt cuộc thật sự bắt đầu tìm được trong khách sạn, Triệu Tĩnh Thù nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.

"Quên đi, không so đo với anh, khu nghỉ dưỡng - khách sạn Bãi Cát Mỹ Cảnh này nằm ở hướng đông khoảng 400 mét."

"Được, vậy bây giờ tôi đến đó."

Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa cài nút nón áo mưa, vội vàng thừa dịp này bỏ trốn đi.

Thấy Hạ Thiên Kỳ có tật giật mình chạy ra ngoài, Triệu Tĩnh Thù tức giận siết chặt nắm tay, ngoài miệng lầm bầm một câu:

"Đàn ông đều một cái đức hạnh, lúc nào cũng sẵn lòng nhìn lén!"

Triệu Hối Phong vừa mới đi từ trên lầu xuống, lại nghe Triệu Tĩnh Thù oán hận nói câu này, thân thể hắn cứng đờ theo phản xạ có điều kiện, suýt nữa là lăn từ trên lầu xuống, may mà hắn kịp thới nắm lấy lan can thang lầu, mới không bày ra trò cười.

Nghe thang lầu có động tĩnh, Triệu Tĩnh Thù có chút lúng túng quay đầu lại nhìn, lại giống như thấy vẻ mặt Triệu Hối Phong đang lúng túng nhìn cô:

"Cha, cha sao vậy?"

"Không có, không có gì, vừa rồi lúc xuống lầu không chú ý dưới chân, nên bị trượt một chút."

"Vừa rồi cha không nghe con nói gì chứ?" Triệu Tĩnh Thù có chút nghi ngờ nhìn Triệu Hối Phong.

"Không có mà, con vừa mới nói gì? Có phải nói xấu sau lưng cha con không?"

"Con ngoan như vậy sao có thể nói xấu cha, trái lại là Thiên Kỳ nói xấu cha." Triệu Tĩnh Thù có tình ném cái oan cho Hạ Thiên Kỳ.

- -

Hạ Thiên Kỳ vội vội vàng vàng chạy đến, trong lòng tràn đầy vui vẻ chiếm được món hời, mặc dù lúc mới quen Triệu Tĩnh Thù, nhìn qua Triệu Tĩnh Thù để tóc tém có chút giống tomboy, nhưng đó là do kiểu tóc mà ra, nếu nói về mặt mũi Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù thuộc về loại hình tương đối khả ái.

Nhất là khi cô bắt đầu để tóc dài, trang điểm thêm một chút thì nhìn qua cô giống như một cô bé mười sáu mười bảy tuổi. Dĩ nhiên, đó không phải trọng điểm hắn muốn biểu đạt, trọng điểm thật sự là, ngực của cô thật ra vẫn rất lớn, chắc chắn thuộc về loại điển hình cho mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi đồ ra thì có da có thịt.

YY* suốt một đường, bỉ ổi của Hạ Thiên Kỳ mới bị nước mưa rửa sạch, lúc này hắn phát hiện mình đã đi tới nơi, trước cửa khu nghỉ dưỡng – khách sạn Bãi Cát Mỹ Cảnh.

_________

*YY là một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK