Mục lục
Ác Linh Quốc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Mã Phương Linh

Thấy Lương Nhược Vân không có ý giữ mình lại, Hạ Thiên Kỳ đành thở dài, lặng lẽ rời đi.

Có điều trước khi đi Lương Nhược Vân cũng cố ý gọi hắn lại để khích lệ nói:

“Tôi mong rằng lần sát hạch quản lý này đối với anh là sự khích lệ, tin rằng anh cũng biết rõ ở trong Minh phủ không hề tồn tại thứ gọi là tự do. Ở đây giống như một tòa nhà ngục đang vây nhốt chúng ta và tôi hy vọng anh sẽ không bị nó khống chế.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

Hạ Thiên Kỳ gật đầu cho có, nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy cay đắng bởi vì hiện tại hắn đã bị cảm giác kia khống chế, cảm thấy tương lai đã thay đổi biến hóa khôn lường không còn ăn nhập gì với cuộc sống trước đây.

Hắn không biết được rằng liệu một ngày nào đó nếu thực sự được rời khỏi đây thì hắn có thể sống một cuộc sống như cũ không, có thể tồn tại như một người bình thường được không.

“Tôi rất xem trọng anh, vì vậy đừng để tôi thất vọng.”

Nghe được câu này, Hạ Thiên Kỳ không kìm lòng mà bật cười, bởi vì điều này nghiễm nhiên vẫn y như trước.

Lương Nhược Vân thấy gương mặt hắn biểu lộ vẻ cười xấu xa nhưng cũng không thèm để ý hắn nữa, Hạ Thiên Kỳ cứ như vậy mà rời khỏi văn phòng Hoàng Kim.

Sau khi rời đi hắn liền gọi xe về biệt thự.

Trở về biệt thự, Hạ Thiên Kỳ không hề thấy mọi người đâu, hắn tính gọi điện thoại cho họ nhưng vừa cầm điện thoại trên tay đã nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn trên bảng vinh dự thì hắn mới phát hiện ra Triệu Tĩnh Thù cùng với Mẫn Mẫn đều đã đi chấp hành sự kiện.

Lúc trước bọn họ đều liên hệ với hắn nhưng hắn đã để điện thoại ở chế độ im lặng nên đã không chú ý tới.

Hắn thậm chí còn thấy trong danh sách các cuộc gọi nhỡ có số của Lãnh Nguyệt, có thể thấy được Lãnh Nguyệt bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực lòng thì không phải như vậy.

Mà cảnh tượng ở trong cuộc khảo hạch có khác biệt rất lớn khiến cho tâm tình Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy mất mát.

Chuyện của mẹ hắn vốn đã tạo nên khúc mắc trong lòng cho dù hắn đã rất cố gắng giữ lạc quan và suy nghĩ tích cực nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn không tránh khỏi thương cảm.

Đặc biệt trong kỳ sát hạch vừa rồi, hắn gặp lại bọn Tào Kim Hải thì loại cảm giác đau thương này lại càng thêm chồng chất. Sau khi trở lại, mọi người lại bắt đầu chấp hành sự kiện của riêng mình khiến hắn lại càng cảm thấy không có lúc nào tồi tệ như lúc này.

Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù chắc chắn đã đi chấp hành sự kiện. Nhưng Lãnh Nguyệt có đi hay không thì hắn không rõ, lúc trước trong khảo hạch có nhắc đến việc Lãnh Nguyệt lên cấp quản lý nhưng thực tế vẫn chưa kịp nói gì.

Mở ti vi lên để cho trong biệt thự có chút âm thanh rồi Hạ Thiên Kỳ trở về phòng của mình, mở đèn sưởi rồi xả vòi nước trong bồn tắm, định lát nữa sẽ đi tắm cho khuây khỏa.

Hắn gần đây thực sự đã quá mệt mỏi, vừa mới quên đi sự việc ở chung cư Thanh Niên xong thì lại đến chuyện của mẹ như đâm một mũi dao nhọn vào mình và lại đến chuyện của Lý Xương Dã và Dương Thư Thành, Hạ Thiên Kỳ lại càng cảm thấy phục tính cách lạc quan của bản thân, nếu đổi lại là người khác không chừng đã uống thuốc tự tử rồi.

Nhưng mà hắn vẫn kiên cường sống xót.

Trong lúc chờ bồn tắm đầy nước, Hạ Thiên Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi cho Tào Kim Hải, nếu đã nghĩ đến thì hắn không thể nào nhịn được việc hỏi thăm.

Thế nhưng gọi điện mấy lần đều thấy tín hiệu tắt máy. Không biết Tào Kim Hải cố tình tắt máy hay đã đổi số điện thoại.

Dù sao không gọi được cũng tốt, cho dù gọi được cũng không biết nên nói gì, bạn bè đã không còn ở cùng nhau thì thứ duy nhất có thể hỏi được chỉ là những câu chuyện cũ, nhưng mà những chuyện trước đây của bọn họ lại không thể nhắc đến được cho nên hoàn toàn không có chủ đề nào để nói, vì lẽ đó cuộc điện thoại này không nên gọi mới đúng.

Mở một bản nhạc có tiết tấu chậm rãi, Hạ Thiên Kỳ thả mình trong bồn tắm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Giấc ngủ này cảm giác rất thoải mái, mãi cho đến khi nước trong bồn hoàn toàn nguội ngắt hắn mới chậm rãi đứng dậy khoác áo bông tắm đi ra ngoài.

Hắn nhẹ nhàng lau người một cách đơn giản, cũng không mặc ngay quần vào, hắn bắt đầu mở bảng vinh dự ra nghiên cứu.

Từ khi hắn trở thành quản lý thì bảng vinh dự liền biểu hiện nhiều hơn một công năng, chức năng biến đổi.

Công năng biến đổi này rất thần kỳ, bởi vì muốn mở được nó ra thì không chỉ đơn thuần dựa vào ý thức mà cần phải ý thức từ sâu bên trong, biến thành bộ dạng của bản thân rồi mới từ từ đẩy nó ra.

Cái này giống như trong hoạt hình hoặc phim ảnh, chỉ cần trong chớp mắt bản thân đã giống như tiến vào trong một thế giới hư ảo.

Công năng biến đổi này đã khiến cho Hạ Thiên Kỳ có cảm giác như vậy.

Hắn mở ra một cánh cửa lớn trong công năng rồi đi vào, bên trong là hai cái tủ tản phát sáng màu kim loại.

Một chiếc tủ trong đó ghi rõ: “thể chất quỷ vật.”

Chiếc tủ còn lại ghi là vật phẩm pháp thuật.

Hạ Thiên Kỳ đi tới chiếc tủ “Thể chất quỷ vật”, tủ chia ra làm ba tầng, mỗi tầng đều có một màu sắc không giống nhau.

Đỏ, trắng, đen ba màu phân biệt tương đương với: “Bám thân, nuốt, dung hợp”

Hạ Thiên Kỳ đưa tay ra chạm vào màu đỏ “bám thân” và đột nhiên trong đầu hiện ra một cái giá:

Một điểm hoàn mỹ, hai điểm phổ thông.

“Thì ra cho điểm là dùng để trao đổi, có điều không nói đến những cái khác sao?”

Hạ Thiên Kỳ hiện tại xem như đã hiểu rõ về việc cho điểm, chỉ cần thăng chức thành quản lý thì mới có thể mở ra công năng dùng điểm để trao đổi.

Nghĩ một lát rồi Hạ Thiên Kỳ liền chạm vào màu đen và màu trắng, kết quả đều thấy cho giá cả nhưng đều không thấy công dụng. Giá của người đi trước cho hai màu kia là một điểm hoàn mỹ, hai điểm ưu tú và hai điểm phổ thông và người đi sau cần có một điểm hoàn mỹ, ba điểm ưu tú.

Hạ Thiên Kỳ có trong tay tổng cộng năm điểm, một điểm hoàn mỹ, ba điểm ưu tú và một điểm phổ thông.

Mà một điểm ưu tú bằng ba điểm phổ thông, có thể chia ra để trao đổi, nhưng vấn đề là ba loại màu sắc này hắn không biết cái nào tốt hơn và cái nào thực sự hợp với bản thân mình.

Lương Nhược Vân trước đây cũng từng nói với hắn, một khi đã trao đổi thì không thể nào sửa lại được, sau này chỉ có thể tiến hành nâng cấp thêm.

Nhưng hắn căn bản không biết nên lựa chọn cái gì, sợ mình chọn sai thì không những lãng phí điểm thưởng mà còn không thu về được gì.

Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định sẽ không mạo hiểm lựa chọn, hắn dự định đợi Mẫn Mẫn trở về, nhờ Mẫn Mẫn liên lạc với Ngô Địch một chút, dù sao Ngô Địch cũng là thể chất quỷ vật, xem xem bên hắn có thể cho Hạ Thiên Kỳ một gợi ý nào không.

Muốn thôi nên hắn tiến đến chiếc tủ pháp thuật bên cạnh.

Đồ bên trong tủ pháp thuật khá nhiều, giá thấp nhất cũng phải một điểm phổ thông.

Có điều Hạ Thiên Kỳ nhìn qua một chút thì đại khái là chả có thứ gì có thể đối phó được với quỷ vật, rất giống với các đạo cụ trong game, có phụ ma, khôi phục thể lực, tăng cường thị lực, nói trắng ra là tăng máu tăng công đều có.

Giá cả cũng không phải quá đắt, một điểm phổ thông một cái hay ba điểm phổ thông một cái đều không giống nhau, cũng có những cái rất đắt, có điều cấp bậc càng cao mới có thể mở ra được.

Hạ Thiên Kỳ đi một vòng bên trong rồi quay lưng đi ra, hắn hơi mệt mỏi đưa hai tay lên xoa xoa thái dương.

Cùng lúc đó, giọng nói của Lãnh Nguyệt đột ngột từ cửa vọng tới:

“Anh về rồi đấy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK