Lý Tú đè nén cảm xúc áy náy của mình, cho bọn nhỏ giờ lên lớp cuối cùng. Theo tiếng chuông tan học vang lên, phụ huynh chờ đợi ngoài hành lang tuôn vào lớp học tìm kiếm đứa con của mình, Lý Tú trơ trọi đứng cạnh cửa của giáo viên, cùng chờ đợi cánh cửa nhà tù kia mở rộng ra cho mình.
Không biết từ khi nào, Vương Thành và vườn trưởng đã đến ngoài cửa lớp học, vườn trưởng vỗ lên bả vai Lý Tú, thở dài nói:
"Đứa nhỏ này lại làm sao vậy chứ, ai cũng có lúc phạm sai lầm, bác là vườn trưởng của vườn trẻ, nếu có xảy ra vấn đề thì tự nhiên sẽ có bác chịu trách nhiệm."
"Vườn trưởng, bác đừng nói gì cả, bác nói như vậy con sẽ lại càng thêm áy náy…"
Chuyện không dính dáng gì đến Vương Thành, nhưng Vương Thành lại kiên trì ở lại, không phải vì vườn trưởng mà vì Lý Tú.
Lúc này vườn trưởng và Lý Tú giải thích lý do cho phụ huynh, chuyện mai đây vườn trẻ sẽ đong, các phụ huynh nghe xong đều rất khó lý giải, tất cả đều nghi ngờ có phải vườn trẻ xảy ra chuyện gì hay không, ngay thời điểm các phụ huynh vây quanh vườn trưởng và Lý Tú để chất vấn, thì một người đàn ông trung niên mặc âu phục, vẻ mặt lo lắng đi ra khỏi phòng học, đến trước mặt vườn trưởng và Lý Tú hỏi:
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
"Vì sao lại không tìm thấy Mỹ Đồng nhà tôi?"
"Thật xin lỗi... Hôm nay Mỹ Đồng đã đi lạc..."
Lý Tú cúi đầu áy náy, không dám nhìn người đàn ông trung niên kia.
"Cô nói cái gì?! Mỹ Đồng bị lạc?!"
Người đàn ông trung niên nghe xong thì cả người cứng đờ, khó có dũng khí để tin chuyện mình vừa nghe là sự thật, trên mặt những vị phụ huynh vây quanh bốn phía kia đều tràn đầy vẻ kinh hãi, xem như đã rõ ràng nguyên nhân vườn trẻ vì cái gì mà tổ chức hội họp giả định.
"Mỹ Đồng của nhà chúng tôi đâu?"
Người đàn ông trung niên từng bước một đến gần Lý Tú, sau đó nắm chặt cánh tay của Lý Tú, tức giận quát lên với cô:
"Tôi tín nhiệm các người như vậy, dẫn đứa nhỏ đưa đến nơi này để học tập, kết quả cô... Mẹ nó! Vậy mà lại nói với tôi là đứa nhỏ đã đi lạc mất!"
"Thật xin lỗi..."
Lý Tú nghẹn ngào xin lỗi không ngừng, nhưng sức lực của người đàn ông trở nên càng lúc càng lớn, rồi đẩy Lý Tú ngã ngồi trên sàn.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Lưng của Lý Tú va mạnh vào trên vách tường ở phía sau, cô cố sức cắn chặt răng chịu đựng cảm giác đau đớn dội đến từ lưng, nước mắt không ngừng chảy xuống trên má.
"Đứa bé bị mất tích thật sự là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát rồi, xin đừng có hành vi thô bạo với giáo viên của tôi!"
Lúc này vườn trưởng đứng cản trước mặt người đàn ông, Vương Thành chạy đến cạnh Lý Tú, thấy Lý Tú uất ức lại muốn đánh người đàn ông kia, nhưng lại bị Lý Tú giữ tay lại:
"Ông ấy nói không sai, em phải chịu đựng cơn phẫn nộ của ông ấy…"
Thấy người đàn ông vung tay lên đến nơi, các vị phụ huynh vây quanh xem náo nhiệt không có đến một chút đồng tình nào, nhưng cũng chỉ dẫn đứa con của mình lui lại hai bước, biểu hiện rõ là đang muốn quan sát xem vườn trưởng sẽ làm gì để giải quyết tình hình.
"Báo cảnh sát? Nếu như Mỹ Đồng của nhà tôi thật sự mất tích, tôi cũng cho cả nhà tất cả các người mất tích!"
Người đàn ông đe dọa nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện, xem chừng đang gọi cho vợ ông ta, sau đó ông ta lại tắt điện thoại di động báo lại cho cảnh sát.
Tiếng bàn bạc và chỉ trích của các phụ huynh bốn phía càng lúc càng lớn, đủ các loại sỉ nhục và chửi rủa không dứt bên tai.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Lý Tú ngồi bệt dưới đất, từ đầu đến cuối luôn rủ đầu xuống, Vương Thành cũng ngồi bên cạnh người cô, không ngừng thấp giọng an ủi, nhưng không có hiệu quả.
Hai bên cứ giằng co như vậy khoảng 5 phút, lại nhìn thấy ba cảnh sát vội vàng chạy lên từ dưới lầu, ổn định lại một phần cục diện hiện tại.
"Tất cả mọi người tản ra hết đi, về đứa bẻ bị lạc, cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm."
"Không thể được, hôm nay nhất định phải đòi cho chúng tôi một cái công đạo, đang yên đang lành, vì sao đứa bé lại lạc mất? Rốt cuộc thầy cô giáo có trông nom đến cùng không?!"
Các phụ huynh không nghĩ cứ như thế này mà quên đi, một đám la hét ầm ĩ muốn phía cảnh sát cho bọn họ một kết quả ngay lập tức.
"Chuyện này tôi hứa với mọi người là sẽ làm, nhất định sẽ điều tra đến cùng, sau đó sẽ cho mọi người kết quả vừa lòng. Mọi người mau mau đứng tản ra đi, không lại gây trở ngại chúng tôi điều tra!"
Ba viên cảnh sát mất một trận đấu võ mồm, mới giải tán được một phần phụ huynh không phận sự, sau đó dẫn theo mấy người bao gồm cả phụ huynh của đứa bé bị mất tích kia, chia ra dẫn vào từng gian phòng khác nhau.
Vường Thành dìu Lý Tú đứng dậy, theo một viên cảnh sát vào văn phòng của vườn trưởng.
Phụ trách thẩm vấn bọn họ là một viên cảnh sát hơi béo, biểu tình nhìn qua hung ác đáng sợ. Lúc này thấy gã ta đặt mông ngồi xuống, nhìn hai người hỏi:
"Đứa bé là do ai trực tiếp giám sát trước khi đi lạc?"
"Là tôi." Lý Tú gật đầu đáp.
"Là một giáo viên giám sát, lẽ ra cô phải luôn túc trực cạnh bọn trẻ mới đúng, vậy thì vì sao lại để xảy ra tình trạng này?"
"Lúc ấy đang là giờ cơm trưa, tôi dẫn bọn trẻ đến nhà ăn ăn cơm trưa, cơm trước xong, tôi thu hộp đựng cơm của bọn trẻ lại, sau đó mang đến nhà bếp để rửa sạch, đến khi quay lại thì phát hiện ra có hai đứa bé biến mất."
Lý Tú không dám giấu diếm, sau đó kể lại tỉ mỉ quá trình cô và đám người vườn trưởng xuống lầu tìm kiếm đứa bé cho viên cảnh sát béo.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Sau khi nghe hết lời khai của Lý Tú, viên cảnh sát béo suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Nói cách khác, trong thời điểm giữa trưa có hai đứa bé lén lút chạy ra bên ngoài, một đứa trong số đó đã được các người tìm ra, nhưng mà đứa bé kia lại không tìm thấy. Chuyện này là sao? Chẳng lẽ hai đứa bé không ra ngoài cùng nhau sao?"
"Khi tìm được một đứa bé trong số đó, tôi có hỏi cô bé có nhìn thấy Mỹ Đồng không, nhưng cô bé nói không nhìn thấy. Đứa bé kia vô cùng kỳ quái, tính cách cũng rất cô độc, tôi có hỏi cô bé vài lần cũng không hỏi ra."
"Nói cách khác, rất có thể đứa bé kia biết điều gì, nhưng cô bé không nói cho cô biết, là vậy đúng không?"
"Tôi cũng không khẳng định được có phải đứa bé kia biết được gì đó hay không, nhưng riêng cá nhân tôi lại cảm thấy, cô bé đang đang giấu diếm tôi điều gì đó."
Cùng lúc đó, trong căn phòng bên cạnh, văn phòng nhân viên.
"Vương tiên sinh, thuận tiện có thể tết lộ một chút về nghề nghiệp và quan hệ cá nhân của ông hay không?"
"Nghề nghiệp của tôi là tổng giám đốc nghiệp vụ của công ty khoa học kỹ thuật Vạn Sang, còn những quan hệ cá nhân thì tôi không biết anh đang ám chỉ về cái gì, nếu như trong lời nói của anh đang nghi ngờ tôi có kẻ thù, như vậy thì tôi có thể nói rõ cho anh biết, không hề có.
Những người làm về mặt nghiệp vụ rất xem trọng những mối quan hệ cá nhân, tuyệt đối không phá đi sắc mặt với những ngưởi khác, hay thậm chí là tình huống phải gây thù chuốc oán."
Phụ huynh của Vương Mỹ Đồng nói đến đây thì có vẻ rất không bình tĩnh mà nói:
"Tôi cảm thấy nếu lãng phí thời gian đến đây hỏi tôi, chẳng bằng quan sát camera an ninh cho kỷ, nhanh chóng tìm cho được con gái của tôi."
"Chúng tôi đã sắp xếp nhân viên bắt đầu tìm kiếm, nhưng điều hiện tại chúng tôi cần phải xác nhận lại, là hai đứa trẻ đi cùng nhau nhưng rốt cuộc bị lạc ngoài ý muốn, hay là đồng thời có âm mưu dụ dỗ, hay thậm chí có thể nói là bắt cóc.
Cho nên vẫn hy vọng Vương tiên sinh có thể phối hợp thật tốt với chúng tôi, vậy càng có lợi với công tác tìm kiếm con gái của ngài."
"Tôi đã vô cùng phối hợp với các người, các người muốn tôi làm sao bây giờ, nếu đổi lại thành đứa trẻ nhà các người đi lạc, xin hỏi các người có thể thành thành thật thật mà ngồi đây trả lời câu hỏi này được hay không!"