"Cậu nói có phải Giải Thuần Lai bịa chuyện không, đừng có là cố ý chơi chúng ta."
Nhìn Giải Thuần Lai càng đi càng nhanh như gặp quỷ, Trần Nhược Tường phun một bãi đờm trên mặt đất, rất không tin nói với Hứa Mộc Dao.
"Nhìn bộ dạng kia của cậu ta không giống, có điều chuyện này là do chúng ta đề nghị, chuyện ma quỷ gì gì đó vốn không đáng tin cậy, mặc dù như những gì cậu ta nói, chúng ta cũng không trách được người ta."
"Được rồi, có điều Giải Thuần Lai nói, tòa nhà ma kia phải tới khoảng rạng sáng mới xuất hiện, bây giờ còn chưa tới 9 giờ, chúng ta không thể cứ đợi ở chỗ này đi?"
"Không ở lại nơi này vậy chúng ta đi đâu?" Hứa Mộc Dao cố tình hỏi Trần Nhược Tường một câu.
"Đương nhiên là tới nhà cậu, không phải cậu nói với tôi bây giờ cha mẹ cậu đi công tác mấy ngày, trong nhà không có ai sao?"
"Tôi mới không cho cậu tới nhà tôi."
Hứa Mộc Dao lắc đầu, nhìn qua thái độ vẫn vô cùng cương quyết.
Còn Trần Nhược Tường thì lúc này ôm lấy Hứa Mộc Dao, hôn lên mặt cô, đôi tay cũng không yên phận mà lộn xộn.
"Đừng làm rộn, đây là đang ở ngoài, còn có người ở đây. Được rồi, được rồi, tôi cho cậu đi, cậu mau đàng hoàng một chút đi."
"Ha ha, nếu cậu đã nói như vậy, vậy tôi tạm bỏ qua cho cậu trước, bây giờ tôi bắt xe tới đó."
Trần Nhược Tường đã không kịp chờ đợi muốn tới nhà Hứa Mộc Dao, vì hai người đều hiểu rõ chuyện này ý vị thế nào. Có điều đang trong lúc Trần Nhược Tường muốn dùng phần mềm gọi xe đặt xe, một trận gió lạnh đột nhiên ập tới sau lưng.
"Má, sao lại có gió lớn như vậy!"
Trần Nhược Tường và Hứa Mộc Dao bị thổi làm run cầm cập, hai người đều theo bản năng quay đầu, nhìn về phía sau lưng một cái, sau đó, biểu tình hai người đều là sợ ngây người.
Vì bọn họ thấy, ở trước mắt vốn trống rỗng kia đột nhiên xuất hiện một tòa nhà cũ âm u.
"Tôi không hoa mắt chứ, đằng trước đó là chung cư sao?"
Trần Nhược Tường theo bàn năng hỏi Hứa Mộc Dao một câu.
"Tôi cũng nhìn thấy, trước đó đằng kia không có gì cả, tòa... Tòa nhà kia, là vừa mới lòi ra!
Đó là quỷ lầu!"
Hứa Mộc Dao nói đến đây, tức khắc hoảng sợ kêu lớn một tiếng.
"Cậu sao vậy, làm tôi giật cả mình, chỉ là một tòa chung cư thơi, không cần kinh ngạc quá mức."
Để biểu hiện ra lá gan của mình rất lớn, Trần Nhược Tường kiên trì nói với Hứa Mộc Dao một câu, thế nhưng Hứa Mộc Dao đã hoàn toàn bị giật mình, không còn hiếu kỳ với quỷ lầu như trước kia nữa, tim nhảy như đánh trống, nói:
"Nhược Tường, hay là chúng ta đi thôi, quỷ lầu kia... Thật sự là quá kinh khủng."
"Đi cái gì mà đi, chẳng lẽ cậu quên chúng ta tới đây để làm gì sao?"
Trần Nhược Tường hít sâu một hơi, mở ra một app chuyên dùng để live stream, sau đó gửi địa chỉ live stream lên mạng và trong vòng bạn bè của hắn.
Bình thường Trần Nhược Tường rất thích một số diễn đàn xã giao, xem các loại các dạng live stream. Mặc dù thỉnh thoảng hắn sẽ phát một số video lạ và hình ảnh kỳ quái, nhưng hầu như đều là đăng lại của người khác, đồ mình làm thì tương đối hơi ít.
Mà theo trào lưu live stream càng ngày càng hot gần đây, trong lòng của hắn cũng không khỏi ngứa ngáy, cũng muốn làm chuyện gì để live stream lên, mãi đến tận ngày hôm qua lúc nói chuyện phiếm với Hứa Mộc Dao, mới chợt nhớ ra nghĩ tới quỷ lầu mà mấy người Giải Thuần Lai đề cập tới trước đó.
Phải biết streamer bây giờ đều live stream một số thứ gì đó nhàm chán cực độ, hoặc là nữ ca hát, mấy tay to khoe khoang, hoặc live stream một bữa ăn gì gì đó, thế nhưng loại chuyện như live stream gặp quỷ này, hắn chưa từng nghe nói.
Đang lúc mở ra live stream về sự vật thần quái, theo lượt tiếp cận của diễn đàn và trong vòng bạn bè của hắn, có một số người đã vì tò mò mà chạm vào xem.
"Bây giờ tôi đang ở trên đường Hà Sơn, con đường này bình thường hẳn các bạn đều đi qua, phía trước là một mảnh đất trống lớn, thế nhưng vào mấy phút trước, nơi này lại đột nhiên xuất hiện một quỷ lầu.
Nó vẫn ở đó, các bạn có thể thấy rõ ràng."
Trần Nhược Tường đưa cameras nhắm ngay phía tòa nhà ma đằng xa, mà giọng của hắn vẫn còn tường thuật lại cho những người đang xem live stream kia:
"Hơn một tháng trước, trong lúc vô tình có ba bạn cùng học phát hiện sự tồn tại của quỷ lầu này, kết quả một người trong số đó đi nhầm vào, rồi không còn xuất hiện, đến bây giờ vẫn không tìm được."
[Thật hay giả vậy?]
[Đường Hà Sơn trước kia tôi từng đi qua, có vẻ không có chung cư nào.]
[Bạn cách quá xa, cái này cũng thấy không rõ gì cả?]
[Má nó, live stream thần quái thật là mẹ nó trâu bò mà.]
[Chỉ là một tòa nhà thông thường mà thôi, cũng không thấy quỷ mà?]
Mấy quần chúng vây xem bắt đầu phát thông tin, nếu muốn cho Trần Nhược Tường tới gần tòa lầu kia hơn một chút.
Mặc dù Trần Nhược Tường rất muốn đi tới, nhưng cũng sợ sự thật như Lưu Long, bị quỷ trong quỷ lầu hại chết. Cho nên hắn cũng không di chuyển, mà là quay về phía điện thoại di động nói:
"Một hồi nữa nhiều người, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tới trận đại mạo hiểm, bây giờ vẫn là quên đi, động lực không đủ, dù sao tôi cũng sợ chết."
[Cảm thấy khán giả ít? Bây giờ tôi gọi người cho bạn.]
[Lầu trên vừa nhìn một cái đã có mấy vạn đại thần của tiểu đệ, ngồi chờ kỳ tích xuất hiện.]
[Trần Nhược Tường cậu bây giờ cũng chơi live stream sao? Ở chỗ nào trên đường Hà Sơn?]
[Oa, live stream thần quái, có nữ quỷ không?]
Theo người vào xem live stream càng ngày càng nhiều, thần kinh của Trần Nhược Tường cũng càng thêm kích động, hoàn toàn không thấy Hứa Mộc Dao đứng bên cạnh hắn.
Sau khi kêu mấy tiếng không có kết quả, Hứa Mộc Dao rốt cuộc kêu lớn lên:
"Trần Nhược Tường, rốt cuộc cậu xong chưa vậy, bây giờ tôi đang sợ, tôi muốn về nhà!"
"Cái gì gọi là tôi xong chưa, chúng ta tới đây chính là vì tìm tài liệu về mở buổi live stream này, bây giờ tư liệu thật đã có rồi, đương nhiên phải bắt đầu live stream, cậu xem một chút, đã có hơn 400 người vào xem, chẳng những ở thành phố này, còn có rất nhiều người ở nơi khác, nếu chúng ta cứ như vậy tắt live stream trở về, như vậy quá không có trách nhiệm.
Cậu ở đây chờ tôi một lát, lát nữa tôi trở về."
Trần Nhược Tường không dám thương lượng, mà là thuyết phục Hứa Mộc Dao, nhưng mặc dù vậy, sắc mặt của Hứa Mộc Dao vẫn không dễ nhìn hơn, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại không nói tiếng nào.
[Vừa rồi có phải nữ quỷ không?]
[Má nó, thật đáng sợ, nữ quỷ rốt cuộc hiện thân.]
[Đó là Hứa Mộc Dao đi, hai người quả nhiên tốt hơn.]
[Tôi nói đại ca, bây giờ đã sắp hơn một nghìn người, anh mau cho chúng tôi xem tòa nhà nát kia, ai biết là thật hay giả.]
[Đúng vậy, tôi nghi ngờ nghiêm trọng là giả.]
[Vô nghĩa, tôi rút lui.]
Nhìn mấy lời hối thúc thất chủy bát thiệt* phía dưới, và số người xem đã lên hơn một nghìn, Trần Nhược Tường cắn răng, cam kết:
*Thất chủy bát thiệt: ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói.
"Được rồi, nếu mọi người đã ủng hộ tôi như vậy, vậy thì bằng bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ đến gần một chút, cho mọi người thấy rõ."
Nghe được Trần Nhược Tường không muốn sống đi vào quỷ lầu, Hứa Mộc Dao vội vàng ngăn cản hắn nói:
"Cậu không muốn sống nữa sao, đã quên Lưu Long chết thế nào sao?"
"Tôi không đi vào trong, chỉ tới gần một chút, không sao đâu, không phải Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy cũng không có việc gì sao?"
"Không được, không cho phép cậu đi!"
"Nhiều người xem như vậy mà, hơn nữa tôi đã hứa sẽ đi tới, tại sao không đi?"
"Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng sẽ không cho cậu đi."
"Cậu có thể đừng có tùy hứng không, nếu cậu thấy sợ, vậy thì tự cậu về trước là được rồi."
"Trần Nhược Tường! Cậu giỏi lắm, tôi có lòng tốt tới đây cùng cậu, kết quả cậu đối xử với tôi như vậy, được, tôi đi thì đi!"
Hứa Mộc Dao Hung hăng đẩy Trần Nhược Tường một cái, rồi vừa lau nước mắt, vừa chạy theo hướng cách xa quỷ lầu. Bỏ lại Trần Nhược Tường vẻ mặt lúng túng, là đuổi theo không được, không đuổi theo cũng không xong.