Biên: Mã Phương Linh
Bên cạnh hắn, khu vực rất gần sân khấu, có hai ông chú tóc hoa râm, xem ra ít nhất cũng tầm năm mươi tuổi, và ngồi đối diện bọn họ là hai cô gái trẻ chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng không tệ.
Tuy nhiên, nhóm người trông như quan hệ bố con này đều rất phóng túng, không ngần ngại ôm hôn nhau, nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Thiên Kỳ đang có chút men say trong người lập tức tỉnh cả rượu.
“Kẻ có nhiều tiền đều có thể dễ dàng làm những chuyện như thế này.”
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ và đa số các chàng trai đều giống nhau, đều thích ngắm gái đẹp, thân hình bốc lửa, nhưng hắn tuyệt đối không phải loại người phóng đãng, tuỳ tiện quan hệ với người khác.
Hắn cho rằng đàn ông có thể có con mắt hư hỏng nhưng không thể có tâm hồn đồi bại, như thế mới là điều một người đàn ông chân chính cần giác ngộ.
“Vô vị, hoặc tìm một ai đó trên mạng internet đi.”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cuộc vui này trở nên nhàm chán, mặc dù trước có nhiều cô gái đẹp chủ động đến bắt chuyện, nhưng hắn chỉ nể mặt rồi cùng các cô uống nhiều nhất là hai ly.
Nhưng khi hắn định đứng dậy bỏ đi thì thấy có một người trẻ tuổi đang đi đến chỗ hai ông chú kia, xem chừng tuổi tác người đó cũng không chênh lệch với hắn là mấy.
Người thanh niên này dáng vẻ điên cuồng, bộ dạng lắc lư chắc do trước đó đã uống không ít, sau khi đến chỗ hai ông chú kia, đôi bên chẳng nói câu nào, đột nhiên hắn ta quay ra hôn một trong hai cô gái trẻ.
“Ôi trời”
Hạ Thiên Kỳ trợn mắt lên nhìn, trong lòng không kiềm được đã kêu lên một tiếng “ôi trời”, làm cho hai cô gái cùng hai ông chú kia cũng kinh ngạc, người thanh niên này làm như vậy chẳng phải là đang đạp lên đầu hai ông chú đó hay sao.
Thực tế hắn ta cũng nghĩ như vậy.
Cô gái bị người thanh niên kia hôn cũng giật mình kêu lên, mà hai ông chú cũng đứng tại bàn đó, một trong hai lên tiếng chửi người thanh niên ấy:
“Thằng khốn này mày có phải muốn tìm cái chết đúng không!”
Người thanh niên xem như chưa nghe thấy gì, xua tay và dùng tay sờ mông một cô gái khác.
“Tên này đúng thật lỗ mãng.”
Hạ Thiên Kỳ thật sự chưa bao giờ thấy một người như vậy, dám giở trờ trước mặt hai ông chú đó, đúng là tự tìm đường chết
Hai ông chú này lớn tuổi rồi mà vẫn xông tới, khẳng định cũng không phải là dạng tầm thường, một trong hai ông chú đó cầm chai rượu trên bàn hướng về phía người thanh niên, hắn nghiêng mình né và chai rượu bay thẳng về phía bục sân khấu sau lưng hắn.
Sau đó âm nhạc dừng lại, hai ông chú đó một người cầm di động để gọi điện thoại, một người thì hét gọi phục vụ.
Còn người thanh niên đang say khướt kia thì tiến về phía ông chú đang gọi điện thoại kia đấm ông ta ngã xuống đất, ông chú còn lại cũng không kịp chạy thoát liền bị hắn đá văng ra xa.
Người phục vụ dường như nhận ra người thanh niên đó, mà hai ông chú đó lại lại khách VIP, bọn họ can không được mà không can cũng không xong, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nói:
“Mộc thiếu à, à Mộc thiếu, anh hà tất phải như vậy, tất cả đến đây đều là vui vẻ cả mà.”
“Cái này không thể trách tôi, rõ ràng là do hai ông chú đó ném chai vào tôi trước, cũng may là tôi tránh được, không thì giờ đây tôi phải nằm trên xe cấp cứu rồi.”
Người thanh niên được gọi là Mộc thiếu ấy nhổ toẹt một ngụm rượu ra và gương mặt tỏ vẻ oan ức
“Tên này thực sự bỉ ổi.”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tên Mộc Thiếu này cũng chỉ là loại cặn bã, thầm nghĩ nếu như người không xàm sỡ hai cô gái kia, thì hai ông chú đó cũng không ném chai rượu. Rõ ràng tự mình gây chuyện còn làm ra vẻ oan khuất.
Mấy người phục vụ kia nghe xong cũng chỉ muốn tìm một nơi nào đó để giải quyết cho êm chuyện nhưng mà đối phương lại là một người giàu có thường đến đây tiêu hoang, bọn họ thừa biết hắn ăn nói luyên thuyên nhưng chỉ có thể hùa theo nói:
“Mộc thiếu chuyện này coi như bỏ qua đi, bây giờ chúng ta nên đưa người bị thương vào bệnh viện trước đã, anh bớt giận đi.”
“Tôi nói rồi, tôi không phải loại người không biết đạo lý. Nhưng chuyện hôm này làm tâm trạng tôi không tốt cho lắm, tôi bị doạ đến sợ rồi, mọi người nói giờ phải làm sao đây?”
“Mộc thiếu, việc này…..”
Mấy người phục vụ trơ mắt nhìn. Người là do mày đánh bị thương, không báo cảnh sát là may lắm rồi, còn ở đây tỏ ra mình là người vô tội muốn bồi thường nữa à, há lại có lý này.
Nhưng chỉ có mấy người phục vụ đưa mắt nhìn nhau. Lúc này không biết giải quyết như thế nào, một người quản lý tiến đến, nở nụ cười đối với Mộc thiếu nói:
“Nhất định là sẽ bồi thường rồi, lát nữa sẽ đem chai rượu cho anh, hoá đơn hôm nay do tôi thanh toán.”
“Như vậy thì đâu có được, tôi không phải là có ý này.”
“……”
Sau khi được xem màn kịch của kẻ không biết xấu hổ này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Mộc thiếu này đúng là làm người ta phải bực mình.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bắt ngờ là hắn nhìn thấy bảng vinh dự trên cổ tay của Mộc Thiếu, Mộc Thiếu này cũng là người của công ty.
Sau khi phục vụ giải quyết êm xuôi mọi việc, nhạc lại bắt đầu vang lên, giống như là không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng đột nhiên Mộc Thiếu nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, rồi mỉm cười đi đến.
“Anh bạn nhìn chằm chằm lâu như vậy, là muốn tôi mời anh uống rượu, hay là mời tôi uống rượu đây?”
Mộc Thiếu tự nhiên mà bước qua, và sau đó ngồi xuống trước mặt Hạ Thiên Kỳ, cùng lúc đó hai cô gái thân hình quyến rũ cùng đi theo, một người bên trái, một người bên phải còn Mộc Thiếu ở giữa.
“Sao tôi có thể vô duyên vô cơ mời anh uống rượu, và tại sao tôi lại phải uống rượu với anh?”
Hạ Thiên Kỳ không có thói quen kết giao bạn bè với người lạ.
Nghe được lời của Hạ Thiên Kỳ, Mộc Thiếu cười lớn tiếng, tiếp tục nói:
“Thế giới này rất rộng lớn, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này thì gọi là có duyên, trên tay cổ tay anh có hình xăm, trên cổ tay tôi cũng có, đây đâu thể nói là vô duyên vô cớ được, rõ ràng là duyên phận lớn.
Đến bar này, rượu tính cho tôi, tôi mời.”
Mộc Thiếu vẫy vẫy tay, tỏ ý mời Hạ Thiên Kỳ ngồi uống một ly.
Hạ Thiên Kỳ hơi do dự, nhưng vẫn quyết định ngồi xuống, đối diện với Mộc thiếu, quan sát cẩn thận, hắn phát hiện ra rằng Mộc Thiếu này không chỉ có chút điên, mà khuôn mặt nhìn còn rất tà khí, không phải dạng dễ chọc
“Đến với nơi này thì cũng chỉ vì tìm vài em gái mua vui thôi, anh nói xem anh ngồi ở một góc khô héo, âm nhạc như vậy không làm anh thấy kích động sao?”
Mộc Thiếu nói xong, quay qua hướng người con gái có ngoại hình hơi kém sắc một chút nói:
“Em qua đó trò chuyện với anh ta đi”
“Cái này hay miễn đi.” Hạ Thiên Kỳ lắc đầu từ chối.
Thấy vậy, Mộc Thiếu cũng lắc đầu bất lực, ra hiệu cho hai cô gái trở về bên anh ta.
Sau khi trên bàn chỉ còn hai người bọn họ, Mộc Thiếu nói rằng:
“Ở công ty anh là nhân viên bình thường, hay là một quản lý?”
“Việc này có quan trọng không?”
“Không quan trọng, chỉ đơn giản là hỏi chơi thôi mà.” Mộc Thiếu thấy Hạ Thiên Kỳ không muốn nói, anh ta chủ động giới thiệu:
“ Tôi là Mộc Thiếu Hi, là một quản lý nhỏ nhoi.”
“Hạ Thiên Kỳ, quản lý dự bị.” Hạ Thiên Kỳ không muốn bị lép vế trước quản lý đó, nên suy nghĩ và nói.