"Chưa từng nghĩ."
Lãnh Nguyệt lắc đầu, đối với anh ta mà nói thì vấn đề này cũng khó mà giải quyết như vậy.
Có điều ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe Lãnh Nguyệt sau khi suy nghĩ một chút, lại nói thêm:
"Lần nữa thu dọn lại đạo quan của sư phụ một chút, sau đó quay lại nơi đó."
Hạ Thiên Kỳ không biết đây là đáp án Lãnh Nguyệt cho hắn, hay là nói đây là kết cục cuối cùng Lãnh Nguyệt chọn cho bản thân. Hạ Thiên Kỳ đột nhiên không biết nói gì nữa, hoặc là nói hắn cũng sẽ trở lại bên cạnh cha mẹ, sau đó bình thản trải qua quãng đời còn lại đi.
Đương nhiên, cũng có thể trong đó sẽ xảy ra một số chuyện khác khiến hắn xác định rõ tương lai của mình. Nhưng mà, không biết khi nào những chuyện kia xảy ra.
Năm giờ đi đường, với Hạ Thiên Kỳ đã đi qua thôn Hồ Lô, đi qua thôn Thông Bắc mà nói là đã không coi vào đâu, nhưng không thể phủ nhận chính là, đây là chuyến bay có thời gian dài nhất hắn đi.
Lãnh Nguyệt vẫn nhìn ra cửa sổ theo thói quen, bất kể là ngồi xe lửa, ngồi xe hơi, hay đi bằng máy bay, anh ta đều sẽ chọn chỗ ngồi gần sát cửa sổ, sau đó sẽ luôn ngẩn người nhìn ra ngoài.
Nói riêng về đầu óc, nếu nói Lãnh Nguyệt không cơ trí như Hạ Thiên Kỳ là sự thật, đồng thời xe xét từ đủ các loại biểu hiện lúc bình thường, Lãnh Nguyệt cũng không giống như loại người sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện kia.
Cho nên Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc mỗi lần Lãnh Nguyệt ngẩn người ra kia, bản thân anh ta đang nghĩ gì đây?
Là đang hồi tưởng điều gì, suy tính điều gì, hay đầu óc của anh ta hoàn toàn trống rỗng, ngây người chính là ngây người mà thôi.
Hoặc là còn một loại khả năng cuối cùng có tính chất khá lớn, trong mắt Nam Cung Vân trước kia, Lãnh Nguyệt không phải một nam thần cao lãnh, mà là một nam thần ngốc manh.
Hạ Thiên Kỳ không đạt được loại cảnh giời kia của Lãnh Nguyệt, tùy tiện ngồi xuống một cái cũng có thể ngây người đến mức không màng bạn bè, hắn không thể, chỉ cần hắn an tĩnh lại một chút thì trong lòng sẽ nổi lên rất nhiều ý niệm, trong đầu cũng sẽ nảy ra rất nhiều hình ảnh hắn chán ghét.
Nên bình thường hắn nói nhiều, một phần nguyên nhân rất lớn chính là cố ý như vậy, cũng là vì hắn không muốn khiến bản thân quá mức an tĩnh.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống tới, đi một chút dừng một chút trong lối đi nhỏ, đều nói tiếp viên hàng không dáng dấp xinh đẹp, vóc người cũng tốt, là đối tượng chọn bạn trăm năm mà cánh đàn ông tha thiết mơ ước.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, nghề nghiệp tiếp viên hàng không này là hoàn toàn bị đám người chưa từng làm nghành hàng không kia thần thoại hóa lên.
Tiếp viên hàng không dáng vẻ dễ nhìn, vóc người lại đẹp quả thực không tồi, nhưng dưới tổng kết của loại người ngồi máy bay nhiều lần như Hạ Thiên Kỳ mà nói, những tiếp viên hàng không này ngoài cao hơn một chút, chân lớn một chút ra, dáng vẻ chính là so với người bình thường còn bình thường hơn.
Mà chuyến bay hắn ngồi lần này, còn không biết tìm ở đâu ra một tiếp viên hàng không nam, mụn trứng cá mọc đầy trên mặt, thật là nhìn qua chỉ hận không thể tự thân đi giúp hắn nặn cho bằng hết.
"Công ty hàng không này thật là càng lúc càng quá phận, người gì cũng dám chuẩn bị trên phi cơ."
Hạ Thiên Kỳ lầm bầm mấy câu, lại thẳng thắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sau năm tiếng đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mỗi người lưng mang một balo cỡ lớn đi ra khỏi sân bay.
Hơn chín giờ tối, trời đã tối hẳn, ngoài phi trường gió thổi mạnh mang theo cát bụi, thổi trúng Hạ Thiên Kỳ gần như không mở mắt ra được.
"Trước kia tôi có một người bạn cùng học là người tây bắc, khi ấy từng nói với tôi điều kiện bên này có phần ác liệt tôi còn không tin, hiện tại tôi thật sự tin rồi."
Hạ Thiên Kỳ có chút hối hận vì không mang mắt kính, Lãnh Nguyệt cũng bị gió thổi tóc tai rối bù, anh ta lộ trán, nhìn qua càng giống một thiếu nữ xinh đẹp.
"Lãnh thần, sau này anh ra khỏi cửa vẫn là nên mang khẩu trang đi, tránh cho bị người khác nhìn chằm chằm như thú vậy."
"Không nói tiếng nào cũng không ai coi anh là người câm đâu."
Lãnh Nguyệt vuốt lại mái tóc bị thổi lên, thấy Lãnh Nguyệt như vậy, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhịn không được bật cười:
"Tôi biết về sau nàu tôi muốn làm gì, sau này tôi sẽ trở thành người đại diện cho anh, đào tạo anh thành siêu sao quốc tế đi, thế nào? Không không không, làm người đại diện có chút quá low (thấp), tôi vẫn nên làm ông chủ của một công ty điện ảnh là được rồi, trái lại các loại người đẹp minh tinh đều là do tôi quyết định."
Lãnh Nguyệt để mặc Hạ Thiên Kỳ nói tới khi nào xong thì thôi, bản thân thì im lặng đi cách rất xa, Hạ Thiên Kỳ vội vàng vừa kêu vừa đuổi theo, trong quá trình, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình trêu chọc quá mức.
Đuổi theo sau lưng Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lại khôi phục bộ dạng "cao lãnh", dùng phần mềm gọi xe đặt một chiếc xe, vì ngày mai mới là ngày mở ra sự kiện đoàn thể, cho nên đêm nay bọn họ phải ở lại thành phố Quản một đêm.
Sau khi ngồi lên xe, Hạ Thiên Kỳ nói tài xế lái xe đi thẳng tới nơi phồn hoa nhất của thành phố Quản, vì hắn cũng không định tìm một khách sạn nghỉ lại, mà là định sẽ đi dạo loanh quanh chỗ tây bắc này.
Hai người xuống khỏi xe, Hạ Thiên Kỳ nghĩ Lãnh Nguyệt sẽ không đi cùng hắn, cho nên lập tức tìm một khách sạn trước thuê cho anh ta một căn phòng, trên thực tế thì quả thực Lãnh Nguyệt cũng không có hứng thú đi ra ngoài lần mò với hắn, cho nên khi biết hắn muốn ra ngoài chơi một chút, lại tự mình cầm thẻ mở cửa phòng lên lầu.
Hạ Thiên Kỳ không đưa balo cho Lãnh Nguyệt, dù sao hắn còn phải mua ít táo lót dạ.
Đứng ở cổng khách sạn, cảm nhận được gió lớn muốn xé rách cả người, Hạ Thiên Kỳ dụi dụi hai mắt, đi dọc theo con đường cạnh khách sạn tới nơi ăn chơi trác tác cách đó không xa kia.
Mặc dù chưa quen thuộc với thành phố Quản, thế nhưng trong thời kỳ internet hỗ trợ, thành phố Quản có gì đặc sắc, có gì chơi vui, muốn biết thì bọn họ chỉ cần động ngón tay một cái mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ tìm kiếm con phố buôn bán phồn hoa nhất thành phố Quản này, trong đó có một chỗ giải trí online rất thịnh hành, tên là chợ đen.
Chợ đen là một câu lạc bộ cận chiến tổng hợp hình thức lớn, mọi người ở nơi này uống rượu, hò hét, nhìn tuyển thủ chiến đấu kịch liệt trong lồng.
Có hướng dẫn của bản đồ, Hạ Thiên Kỳ tìm được chỗ của câu lạc bộ cận chiến chợ đêm rất nhanh, là tầng hai dưới mặt đất của một tòa nhà thương mại, diện tích chừng 5000 met vuông.
Vừa mới đi từ phía trên xuống, Hạ Thiên Kỳ lập tức nghe được một chuỗi tiếng nhạc có chút điếc tai, hắn bịt tai lại bước nhanh đi xuống, sau khi đi thẳng xuống dưới, đập vào mắt chính là một quán bar rất có phong cách cao bồi miền viễn tây.
Một đám người lung lay lúc lắc dưới ánh đèn, hai bảo an phụ trách soát người đứng thẳng người, Hạ Thiên Kỳ vừa mới đi tới, bọn họ lại cẩn thận kiểm tra.
"Rốt cuộc là câu lạc bộ cận chiến tổng hợp, hay là quán bar?"
Hạ Thiên Kỳ đi tới quầy bar, nghiêng người tới gần cổ phục vụ lớn tiếng hỏi một câu.
"Một hồi nữa sẽ có tranh tài, có điều bây giờ còn chưa tới giờ."
"Được rồi."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu, mặc dù âm nhạc có điếc tai, nhưng may mà nơi này diện tích rất lớn, cho nên hắn có thể tận lực đi xa một chút.
Rất nhiều người đến chơi, Hạ Thiên Kỳ nói người phụ vụ tìm cho hắn một gian phòng bao, lúc đang do dự có nên gọi một số rượu vang mang tính tượng trưng để uống hay không, lại nghe điện đàm của hắn vang lên.
Liếc nhìn điện báo trên điện đàm, trên mặt Hạ Thiên Kỳ không khỏi lộ vẻ vui mừng, vì người gọi hắn là Mộc Tử Hi.
Để người phục vụ ra ngoài trước, hắn lại nhận điện trò chuyện.
"Chuyện gì vậy Mộc thiếu?"
Sau khi trải qua chuyện lần trước, hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Mộc Tử Hi thân thiết hơn rất nhiều.
"Cậu đến thành phố Quản chưa?"
"Vừa mới tới không bao lâu, anh cũng đến rồi?"
"Tôi đến từ buổi sáng rồi. Bây giờ cậu có việc gì không, không có việc gì thì ra ngoài vui chơi một chút, tôi dẫn cậu đi lĩnh hội phong cách tốt lành của tây bắc, thế nào?"