Biên: Mã Phương Linh
Nói xong, Triệu Tĩnh Thù liếc nhìn người đồng nghiệp kia, tuy nhiên người đồng nghiệp của cô lại không có phản ứng gì giống như là không hề nghe thấy gì vậy.
"Trịnh Khiết tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là người phụ trách đốc thúc vụ án giết người lột da liên hoàn, Hạ Thiên Kỳ, Hạ cảnh sát."
"Chào anh, Hạ cảnh sát."
Sau khi nghe Triệu Tĩnh Thù giới thiệu, Trịnh Khiết lên tiếng cho có chào hỏi Hạ Thiên Kỳ.
"Đây là Trịnh Khiết, đồng nghiệp khoa hóa nghiệm của tôi."
Triệu Tĩnh Thù cũng giới thiệu lại cho Hạ Thiên Kỳ biết.
Lúc này hai người bọn họ xem như đã quen biết, Trịnh Khiết mời hai người ngồi xuống sau đó lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh ra, lần lượt đưa cho bọn họ, sau đó mới hỏi nguyên nhân hai người đến đây:
"Lúc đầu còn nghĩ là Tĩnh Thù đến tìm tôi, nhưng thấy Hạ cảnh sát cũng đến nhà tôi thế này chắc là có chuyện gì gấp rồi."
"Ừ, đúng là có một việc gấp cần tìm anh, liên quan đến nguyên nhân bắt đầu vụ án."
Thấy Hạ Thiên Kỳ trở nên nghiêm túc, Trịnh Khiết cũng thu lại nụ cười, nghe hắn nói tiếp:
"Nghe Tĩnh Thù nói ba tấm da kia được anh cất giữ trong nhà, tôi muốn xem một chút."
"Chuyện này thì không thành vấn đề."
“Trịnh tiên sinh chờ một chút, trước lúc đến đây tôi còn có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Ừ, hỏi đi.”
“Tại sao anh phải cất giữ ba tấm da kia ở nhà mà không để nó trong kho phòng hóa nghiệm?”
“Bởi vì khi đem về nhà, tôi có thể một mình yên tĩnh kiểm nghiệm nó.”
“Được rồi.” Hạ Thiên Kỳ gật đầu một cái, lại hỏi:
“Còn một chuyện nữa, là tại sao lúc bắt đầu khám nghiệm vụ án lột da tôi không nhìn thấy bóng dáng anh? Ý tôi là tại sao trong danh sách đội điều tra của đồn công an không có tên anh.”
“Chuyện này tôi cũng không biết, dù sao để ai điều tra, ai không tham gia vào thì cũng là do cấp trên phân phó, tôi không quyết được.”
“Chuyện này tôi có thể làm chứng, lúc ấy cấp trên giao xuống quả thật không có Trịnh Khiết.”
Giảng hòa giúp Trịnh Khiết, Triệu Tĩnh Thù có chút không hiểu nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ, không biết rốt cục hắn đến đây là để chất vấn Trịnh Khiết hay là bảo vệ hắn nữa.
Hạ Thiên Kỳ tỏ ý Triệu Tĩnh Thù cứ việc im lặng nghe là được, sau đó cũng không nhìn cô nữa mà lại nói với Trịnh Khiết:
“Trịnh tiên sinh, đầu tiên tôi muốn giải thích một chút, không phải là tôi nghi ngờ anh, anh cũng biết là vụ án này không giống bình thường, nên với ai tôi cũng hỏi vậy, không phải cố ý nhằm vào ai cả, mong anh có thể hiểu được.”
“Không có gì, là bổn phận của tôi.”
Trịnh Khiết tỉnh bơ, không cười một tiếng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới tỏ ý muốn xem ba tấm da người kia, sau đó thì Trịnh Khiết bước vào phòng bếp.
Lúc Trịnh Khiết đi khuất, Triệu Tĩnh Thù mới nhân cơ hội này nhỏ giọng hỏi:
“Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?, tại sao tôi lại có cảm giác như anh đang nghi ngờ Trịnh Khiết, anh đừng quên lúc ấy chúng ta là quang minh chính đại hợp tác cùng cảnh sát, hay là anh muốn dựa vào người ta để giúp tôi làm phân tích hóa nghiệm.”
“Chẳng qua là tôi muốn hỏi một chút thôi.”
Hạ Thiên Kỳ không giải thích nhiều, mà lúc này Trịnh Khiết cũng xách một chiếc túi ny lon trở lại, hiển nhiên là trước đó anh ta cất ba tấm da kia trong tủ lạnh.
Triệu Tĩnh Thù không đoán được Hạ Thiên Kỳ muốn làm gì, vốn dĩ cũng không biết ba tấm da kia có gì để xem.
Chỉ là suy nghĩ một chút bọn họ làm sao lại lột tấm da kia ra hoàn toàn khỏi cơ thể, cô bỗng cảm thấy không rét mà run.
“Ba tấm da người đều ở đây.”
Trịnh Khiết hờ hững đặt chiếc túi trên bàn trà nhỏ, sau đó Hạ Thiên Kỳ lấy ba tấm da người từ trong túi ra.
“Nếu không ngại thì tôi bày chúng ra trên bàn nhé.”
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ đề nghị với Trịnh Khiết.
“Chuyện này... Dẫu sao đây cũng là nơi uống trà.” Trịnh Khiết do dự trả lời, tất nhiên là không đồng ý trải ba tấm da người kia lên bàn trà.
Trên thực tế, Triệu Tĩnh Thù cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ làm người khác khó chịu, thử nghĩ ai sẽ đồng ý đặt da người chết lên chỗ mỗi ngày mình ngồi uống trà cơ chứ.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ lần này lại có chút xem thường, còn nhìn Trịnh Khiết đột nhiên bật cười:
“Ha ha, Trịnh tiên sinh thật là quá vui tính.”
Những lời này đều làm Trịnh Khiết và Triệu Tĩnh Thù đều ngẩn người ra, Trịnh Khiết có chút không hiểu hỏi:
“Hạ cảnh sát, tôi cảm thấy chả có gì buồn cười cả.”
“Được rồi, vậy thì nói cho tôi biết tại sao anh lại không thấy buồn cười đi.”
Vừa nói, Hạ Thiên Kỳ vừa đẩy cái túi chứa ba tấm da người kia đến trước mặt Trịnh Khiết, sau đó nói:
“Trịnh tiên sinh, xin hỏi ba tấm da người kia có một tấm hợp với cơ thể anh chứ?”
“Thiên Kỳ...” Trịnh Tĩnh Thù có chút khó tin nhìn Hạ Thiên Kỳ hoặc là nói cô đang nghĩ đến một điều gì đó.
Còn Trịnh Khiết sau khi nghe xong thì sắc mặt thay đổi, đứng bật dậy khỏi ghế salon, nổi giận với Hạ Thiên Kỳ:
“Hạ cảnh sát, nếu như anh cứ tiếp tục xỉ nhục người khác như vậy, tôi đành phải tiễn khách.”
“Tiễn khách cũng được, nhưng mà trước mắt tôi còn mấy câu cần phải nói.”
Vùa nói, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó nói:
“Anh nói đưa da người chết về nhà, làm anh tập trung vào công việc hơn, dĩ nhiên tôi có thể hiểu nhưng trong nhà anh lại hầu như không hề có bất cứ dụng cụ nào có thể sử dụng lúc làm việc.
Nếu không anh cũng không từ chối yêu cầu bày ba tấm da người kia lên bàn uống trà, mà lại không đề nghị tôi trải nó ra những chỗ khác.”
“Chẳng qua là tôi cảm thấy...” Trịnh Khiết còn muốn giải thích, nhưng vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ không cho hắn ta cơ hội:
“Muốn tham gia vào chuyện này dễ như trở lòng bàn tay, hơn nữa tùy lúc mà có phản ứng, cách đơn giản nhất là thâm nhập vào nội bộ. Mà theo anh nói, nếu tham dự vào điều tra vậy thì sau này rất khó để rút ra, vậy nên anh mới không tham gia phá án, nhưng tùy lúc mà tìm hiểu tình huống mới là cách thích hợp nhất của anh.
Hơn nữa với cách này, anh còn cần tìm một người có thể dễ dàng thu hồi những phần da này.
Vậy nên tôi mới nói phần da này rất thích hợp với anh”
“Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói gì!” Nói xong, Trịnh Khiết vội muốn đuổi bọn Hạ Thiên Kỳ đi, nhưng hắn lại cười lạnh nói:
“Lúc dầu tôi cũng không hoài nghi anh, chẳng qua là đến thử vận may một chút thôi không ngờ kết quả cũng không tệ, quả thật bị tôi bắt được.”
Nói xong những lời này, thì hai cánh tay Hạ Thiên Kỳ lập tức quỷ hóa, sau đó nói với Triệu Tĩnh Thù:
“Đứng trước mặt cô vốn dĩ không phải là Trịnh Khiết, mà là một con quỷ khoác da Trịnh Khiết mà thôi.”
Trịnh Khiết hoàn toàn luống cuống, lúc này thoát thân đào tẩu, nhưng Hạ Thiên Kỳ làm sao để hắn trốn được, lúc nói chuyện với Triệu Tĩnh Thù thì hắn cũng đã chạy tới trước mặt Trịnh Khiết, tiện đà đánh Trịnh Khiết một đòn làm hắn bay về phía ghế salon.
Trịnh Khiết kêu thảm một tiếng rồi ngã trên ghế, Hạ Thiên Kỳ vội xông tới đấm mạnh vào đầu “hắn” mấy đòn, cho đến khi mất hoàn toàn phản kháng, sau đó thì hắn cởi bỏ áo quần trên người Trịnh Khiết xuống, sau đó nhắc nhở Triệu Tĩnh Thù vẫn còn đứng sững sờ:
“Đây là tấm da của Trịnh Khiết.”
Vừa nói, Hạ Thiên Kỳ vừa bắt đầu tìm kiếm trên người Trịnh Khiết, sau đó bắt đầu tìm lỗ hỏng trên đỉnh đầu tấm da cởi xuống, lột hết tấm da trên người Trịnh Khiết ra.
Có điều sau khi Hạ Thiên Kỳ lột tấm da người trên người Trịnh Khiết xuống thì đột nhiên không kìm nén được tiếng kêu sợ hãi, bởi vì bọc phía trong tấm da người kia là một đôi mắt đang trừng trừng nhìn hắn.
Những ánh mắt này mọc đầy trên cơ thể “Trịnh Khiết.”
Chẳng qua là nó được bọc trong lớp da người nên mới không bị bọn họ phát hiện.