"Quân đội? Thành lập một nhánh quân đoàn Minh Phủ, sau đó hoàn toàn tiêu diệt quỷ vật? Tôi cảm thấy cái này và tình hình chúng ta hiện tại không có gì khác nhau."
"Có khác nhau hay không, thật sự ở chỗ ý nghĩa chúng ta diệt trừ quỷ vật nằm ở chỗ nào. Cho nên kết quả nhìn như giống nhau, thế nhưng ý nghĩa nhận được trên thực tế là hoàn toàn khác nhau."
Mộc Tử Hi nói đến đây thì không nói gì nữa, không biết là chính hắn nghĩ đến nhiều như vậy, hay vẫn cảm thấy nói những thứ này với Hạ Thiên Kỳ giống như là đàn gảy tai trâu.
Sau đó hai người lại uống nhiều rượu, nhưng không uống say, Mọc Tử Hi bắt xe trở về khách sạn chỗ ở của hắn, còn như Hạ Thiên Kỳ thi cũng không mua được táo hay loại lương thực gì khác, vì khi hắn trở lại khách sạn, thời gian đã trôi đến tận 3 giờ sáng.
Không đi quấy rầy mộng đẹp của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lại thuê một căn phòng khác ở cạnh phòng Lãnh Nguyệt, thậm chí ngay cả tắm cũng không tắm, cứ như vậy nằm chết trên giường ngủ thiếp đi.
Hơn tám giờ sáng, Hạ Thiên Kỳ có chút nhức đầu choáng váng thức dậy, theo thói quen liếc nhìn điện đàm, Lãnh Nguyệt cũng không tìm hắn, có lẽ sợ là Lãnh Nguyệt cho tối hôm qua hắn giống như Lưu Ngôn Mẫn đi hẹn hò gì đây.
Tắm rửa một cái, dùng máy sấy của khách sạn sấy khô tóc, Hạ Thiên Kỳ lại vội vã rời khỏi khách sạn, đi tới một tiệm trái cây nằm ở đường phố đối diện mua táo nhét đầy cả một ba lô.
Mãi đến khi xách lương thực của mấy ngày tới đây chuẩn bị đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ mới quay trở lại khách sạn.
Thông tin Lương Nhược Vân gửi cho bọn họ trước đó chỉ nói bọn họ đến thành phố Quản vào mười giờ sáng, cụ thể tới chỗ nào tập hợp thì không đề cập. Nên hắn cũng không nôn nóng ra ngoài, có lẽ đến lúc đó Lương Nhược Vân sẽ còn gửi thông tin tới.
Gõ cửa phòng của Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt đứng ngay trước cửa bày ra một bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi vì sao Lãnh Nguyệt lại không có chút tinh thần nào thế này, lại đeo túi balo đi vào trong.
Vừa mới ngồi xuống, ngay cả mông còn chưa kịp nóng, điện đàm của hắn và Lãnh Nguyệt lại đồng thời vang lên.
Liếc nhìn thông tin điện đàm nhận được, vào lúc mười giờ sáng, Lương Nhược Vân nói bọn họ đến khu Thiên Vận của thành phố Quản, tập hợp bên ngoài một khách sạn tên là Lưu Thủy Tịch.
Tìm kiếm vị trí của khu Thiên Vận, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lại gấp rút đón xe đi tới nơi.
Khu Thiên Vận nằm ở nơi phía chính tây của thành phố Quản, là một khu vực mới mở rộng của một thị trấn di chuyển qua đây, mặc dù hiện tại đã thuộc về thành phố Quản, nhưng vẫn duy trì bộ dạng vốn có của nó.
Một đường nghe ngóng tình hình bên này từ tài xế, tài xế cũng không hề nghe nói gần đây bên khu Thiên Vận có xảy ra chuyện gì, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể chờ đến sau khi gặp được Lương Nhược Vân rồi lại hỏi kỹ cụ thể.
Ngồi xe ước chừng gần 40 phút, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mới thanh toán tiền taxi rồi xuống xe, đến khách sạn Lưu Thủy Tịch được nhắc tới trong thông tin.
Vừa mới xuống khỏi xe, Hạ Thiên Kỳ đã liếc nhìn thấy Từ Thiên Hoa đứng ở cách đó không xa, không thể không nói, bấy lâu này không gặp mặt, bộ mặt người chết kia của Tử Thiên Hoa vẫn chọc người muốn đánh.
"Chào quản lý Từ."
Hạ Thiên Kỳ thấy Từ Thiên Hoa đang nhìn hắn, hắn lại cười híp mắt đi tới, hình như đang lên tiếng chào theo phép lịch sự.
"Không dám nhận."
Từ Thiên Hoa trả lại một câu ngoài cười nhưng trong không cười, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa khách sạn, phát hiện ngoài Từ Thiên Hoa ra, còn có hai người hắn chưa từng gặp.
Hai người này xem chừng cũng đang đợi người, trên lưc đều mang túi balo hai vai, tuổi tác hai người cũng không lớn, dáng vẻ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, không biết có phải vừa mới tấn chức lên quản lý hay không.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt Hạ Thiên Kỳ, hai người đồng loạt nhìn lại cảnh giác, Hạ Thiên Kỳ chỉ khẽ mỉm cười với bọn họ, bất quá hai người cũng không đáp lại.
"Bọn họ cũng là người của chúng ta sao?"
Hạ Thiên Kỳ không để ý tới miễn cưỡng của Từ Thiên Hoa, lúc này hỏi một câu.
"Ừm, hai quản lý mới."
Mặc dù mặt mũi từ Thiên Hoa này rất thúi, thế nhưng ngữ khí nghe vào tốt hơn nhiều so với trước đó, cũng không biết là đang sửa theo đường lối khiêm tốn, hay là nói hai người bọn họ đã cùng cấp rồi, đã không cần thiết phải làm bộ với hắn.
Nhưng bất kể thái độ của Từ Thiên Hoa tốt hay không tốt, ấn tượng của hắn với Từ Thiên Hoa vẫn là như vậy, dì sao từ lúc hắn gia nhập Minh Phủ đến nay, Từ Thiên Hoa chưa từng để lại cho hắn bất kỳ ấn tượng tốt đẹp nào.
Lãnh Nguyệt đứng ở một bên không nói gì, lúc này Từ Thiên Hoa móc một hộp chunghwa trong túi, rút ra một điếu đưa cho Hạ Thiên Kỳ như lấy lòng.
Hành động này quả thực khiến Hạ Thiên Kỳ vô cùng ngoài ý muốn, thế nhưng Từ Thiên Hoa chủ động lấy lòng, mặt mũi thì ít nhiều gì vẫn phải cho, cho nên hắn cũng không cố tình giả vờ so đo, nói tiếng cám ơn rồi lại nhận lấy.
"Đây là lần cuối cùng tôi tham gia sự kiện đoàn thể, cuối tháng tôi sẽ tham gia sát hạch quản lý cấp cao."
Sau khi hút một hơi khói, Từ Thiên Hoa có chút khổ sở nói với Hạ Thiên Kỳ.
"Hy vọng anh có thể thông qua sát hạch."
Hạ Thiên Kỳ không biết nên nói gì cho phải, cho nên chỉ trả lời một câu nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Có lẽ vậy."
Hiển nhiên Từ Thiên Hoa không hề có chút lòng tin nào với đợt sát hạch sắp tới của bản thân, Hạ Thiên Kỳ vốn cho là trong lòng mình sẽ rất vui vẻ, thậm chí sẽ mở miệng châm chọc vài câu.
Nưng có lẽ nghĩ đến tương lai mình cũng sẽ tham gia sát hạch quản lý cấp cao hung hiểm khó lường, cho nên cuối cùng lại sinh ra chút đồng cảm hiếm thấy.
Hắn chán ghét Từ Thiên Hoa không sai, thế nhưng trải qua nhiều sự kiện hơn, rất nhiều chuyện đã nhìn rất rõ ràng, nên cũng không có tư cách nói lại Từ Thiên Hoa máu lạnh hay ích kỷ.
Mặc dù hiện tại hắn không như Từ Thiên Hoa trước kia, tức không có chút tình người nào, thế nhưng khi đối mặt với mấy nhân viên dưới quyền của mình kia, hắn cũng chưa từng đặt vào bất kỳ tình cảm cảm nào.
Đối xử với bọn họ giống như đang chơi cờ tướng với người khác, bị ăn hết mấy tên lính tiểu tốt thì hoàn toàn không đáng kể.
Mỗi người đều biết làm người xấu sẽ bị phỉ nhổ, nhưng vẩn có nhiều người lựa chọn đi làm một người xấu, nguyên nhân không phải do làm người xấu rất dễ, mà là làm người tốt quá khó khăn.
Hạ Thiên Kỳ thở dài trong lòng, nhìn Từ Thiên Hoa một cái, rồi không nói gì nữa.
Không bao lâu, lại thấy một chiếc xe taxi dừng lại, sau đó Mộc Tử Hi lo lắng không yên xuống khỏi xe, vừa chạy về bên phía bọn họ vừa kêu:
"Rốt cuộc không đến trễ, nơi này thật sự là quá xa."
"Tôi còn tưởng anh đã đến, đang phản ánh vấn đề với Lương Nhược Vân trong kia."
Hạ Thiên Kỳ thấy Mộc Tử Hi chạy tới, cười cười trêu chọc một câu.
"Tôi vẫn đang suy nghĩ, thế nhưng coi như Lương Nhược Vân không đánh chết tôi, thì fan hâm mộ số một của cô ấy là Ngô Địch nhất định cũng sẽ đánh chết tôi."
Mộc Tử Hi nói xong, lại nâng cổ tay liếc nhìn thời gian, mắt thấy thời gian đã đến đúng 10 giờ sáng, hắn rất khẳng định nói:
"Lương Nhược Vân sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi, cô ấy luôn luôn đúng giờ."
Bên này tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, lại thấy Lương Nhược Vân mặc một bộ đồ jean, buộc tóc đuôi ngựa đi ra khỏi khách sạn trong sự chú ý của mọi người.
Nói không khoa trương chút nào, loại mỹ nữ như Lương Nhược Vân này bất kể có nhìn bao nhiêu lần, chờ đến khi lại nhìn thấy lại thì vẫn bị rung động.
Hạ Thiên Kỳ nhấp đôi môi phát khô khốc, trong lòng cũng không nhịn được cảm thán nữ thần chính là nữ thần, chỉ là không khí xung quanh thôi đã không giống người thường.