Trước đó Lữ Nhữ Nham sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên tới thì chưa vội vào ngay, vẫn luôn ở ngoài biệt thự xem chừng.
Kết quả xem chừng không bao lâu, bên trong đã đánh nhau, điều này khiến gã nhất thời cảm thấy không hay, tuy không xác định bên Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc đánh tính toán gì, thế nhưng nghĩ tới trước đó đối phó Hạ Thiên Kỳ kết thúc thảm bại, gã lại không dám do dự, vội vàng gửi tín hiệu cầu cứu cho Quý Vạn Đệ, Hứa Hướng Phong bọn họ.
Kết quả bên này gã vừa mới gửi tin đi, bên kia Lãnh Nguyệt và Phong Thần Vũ cùng Trần Phi đã vọt ra. Gã sợ lan tới gần mình, nên rời xa biệt thự, chủ động chạy tới chỗ mấy người Hứa Hướng Phong.
Chờ đón người xong, tới nơi, lại gặp cảnh tượng trước mắt này.
"Trước kia tôi đã từng khuyên các người, Hạ Thiên Kỳ kia cũng khó đối phó, vả lại Phương lão đại cũng đã nói, muốn đảm bảo tuyệt đối không sai sót, nhưng các người không tin tôi."
Lữ Nhữ Nham ngoài sợ Hạ Thiên Kỳ ra, trong lòng tràn đầy căm phẫn với đám người Quý Vạn Đệ, trước kia gã khuyên rất nhiều lần, chính là hy vọng trong đó sẽ không xảy ra chuyện chệch hướng.
Nhưng hoàn toàn không một ai nghe gã, ngược lại còn cười nhạo gã trước đó bị Hạ Thiên Kỳ hù sợ vỡ mật.
Nếu lúc đó tất cả mọi người cùng đi tới, vậy thì cho dù đám người Hạ Thiên Kỳ có lợi hại hơn, còn có át chủ bài ẩn, Phong Thần Vũ bọn họ cũng không đến mức bị diệt toàn bộ.
"Đám ngu xuẩn này!"
Lữ Nhữ Nham phẫn hận mắng to trong lòng.
"Ông có ý gì? Là chúng tôi giết bọn họ sao?"
Nghe oán hận của Lữ Nhữ Nham, trên mặt Hứa Hướng Phong tức khắc toát ra sát cơ mãnh liệt, dù sao trách nhiệm trong chuyện này quả thực có một phần của bọn họ.
Thuộc về bọn họ không nghe mệnh lệnh từ Phương Thủ Tín, một khi Lữ Nhữ Nham nói cho Phương Thủ Tín biết, vậy thì bọn họ cũng không cách nào cởi bỏ liên quan.
Lữ Nhữ Nham cảm nhận được sát ý của Hứa Hướng Phong, lại vội vàng lắc đầu giải thích:
"Không không không, là đệ tam Minh Phủ bên kia quá mạnh mẽ, Phong Thần Vũ bọn họ lại tự cao tự đại, lúc này mới bị đánh lén."
Có thể nói Lữ Nhữ Nham là một trong mấy người nhanh trí nhất trong Minh Phủ, hiển nhiên có thể nghĩ tới bây giờ chỉ còn lại một mình gã là người của bên Phương Thủ tín, một khi Hứa Hướng Phong sợ gặp phải trách cứ của Phương Thủ Tín, tới một chiêu giết người diệt khẩu, vậy hã sợ là cũng phải bỏ mình ở nơi này.
"Phản ứng của mày vẫn rất nhanh, nhưng mày là người của Phương Thủ Tín bên kia, tao vẫn không tin tưởng mày được."
Hứa Hướng Phong vẫn không có ý tứ muốn để lại Lữ Nhữ Nham, kỳ thực gã đã sớm khó chịu với Lữ Nhữ Nham, ỷ vào mình thông minh, phân tích cái này phân tích cái kia, người như vậy mà giữ lại, nói không chừng một ngày nào đó sẽ mưu hại mình.
"Tôi cũng không phải người của Phương Thủ Tín, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi sẽ gia nhập đoàn đội của anh, tôi có thể giúp được anh."
Lữ Nhữ Nham thấy Hứa Hướng Phong vẫn không muốn buông tha cho mình, lại vội vàng đổi một lý do khác.
Lần này Hứa Hướng Phong cũng có chút rung động, dù sao đầu óc của Lữ Nhữ Nham vẫn tương đối xuất chúng, mà gã lại không am hiểu cân nhắc và tính toán, nếu quả thực có thể lợi dụng Lữ Nhữ Nham, ngược lại cũng không tồi.
Ngay lúc Hứa Hướng Phong còn đang do dự, Quý Vạn Đệ lại đột nhiên tới tới, nắm lấy cổ Lữ Nhữ Nham, Lữ Nhữ Nham không có chút chuẩn bị nào, trong khoảnh khắc đã bị Quý Vạn Đệ bẻ cổ, ném qua một bên.
"Do dự cái gì, giết cho rồi."
Cổ của Lữ Nhữ Nham bị bẻ gãy, thế nhưng còn chưa chết hẳn, miệng của gã có hơi mở, như muốn nói gì, nhưng đúng là vẫn không thể nói ra, rất nhanh đã hoàn toàn tắc thở.
Có thể nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa từng nghĩ tới, mình rốt cuộc lại chết trên tay người của mình.
Hơn nữa còn vì chuyện không có chút lý do nào thế này.
Với động tác của Quý Vạn Đệ, Hứa Hướng Phong và Lưu Hằng đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu, dù sao Lữ Nhữ Nham đã biểu lộ lòng trung thành, thật sự không cần tàn nhẫn như vậy.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng không nói gì, vì Quý Vạn Đệ vốn là người phụ nữ điên thủ đoạn độc ác, bằng lòng cư xử hung ác với người, không cần nói tới tình thương, ngay cả chỉ số IQ cũng gần như là số không.
Đi nói lý lẽ với ả, không khác nào đàn gảy tai trâu.
"Mặc đù tôi thấy Lữ Nhữ Nham không vừa mắt, thế nhưng lúc này nghe một chút phân tích của hắn lúc nào cũng tốt, có điều việc đã đến nước này cũng không còn gì để nói, theo tôi thấy vẫn là nhanh chóng liên hệ với Tất lão đại, xem hắn bên kia có ý tứ gì không?"
"***, lúc tôi giết ông đã làm gì!"
Nghe Hứa Hương Phong hắt nước bẩn, Quý Vạn Đệ khó chịu trừng mắt nhìn gã một cái.
Hứa Hướng Phong lười nói phải trái với loại đàn bà điên như Quý Vạn Đệ này, không để ý tới ả, lại mở điện đàm ra gọi cho Tất Thành Như.
Tất Thành Như bên kia không biết đang bận cái gì, thật lâu mới nghe máy:
"Tất lão đại, tình hình bên này có biến, người của đệ tam Minh Phủ giết chết hết Phong Thần Vũ bọn họ, cũng trách chúng tôi, lúc đó chúng tôi cảm thấy không cần thiết phải đi tất cả mọi người, cho nên tôi và Vạn Đệ còn có Lưu Hằng cũng không đi.
Chờ lúc chúng tôi tới nơi, phát hiện bốn người Phong Thần vũ và Giang Chấn đã chết."
"Lữ Nhữ Nham chết chưa?" Tất Thành Như nghe tới Hứa Hướng Phong báo cáo, có vẻ cũng không quá quan tâm.
"Ách... Vừa rồi đã bị Vạn Đệ giết."
"Ừm, các người làm không sai, tôi đang muốn liên lạc với các người, nhắc nhở các người nhanh chóng di tản, đừng tham gia chiến tranh với đệ tam Minh Phủ."
"A? Vì sao?" Hứa Hướng Phong nghe xong cảm thấy kinh ngạc.
"Đệ tam Minh Phủ có thế lực ẩn náu, hiện tại đang bắt tay với toàn bộ chủ lực của đệ nhị Minh Phủ để vây đánh Phương Thủ tín bên kia.
Hiện nay Phương Thủ Tín cũng nhanh chóng thành tướng không binh, ngay cả thế lực tôi đào tạo cũng thương vong hơn phân nữa, may mà các người không sao."
"Đệ tam Minh Phủ ẩn giấu thế lực? Còn có toàn bộ chủ lực của đệ nhị Minh Phủ? Trời ơi!"
Hứa Hướng Phong đã chấn kinh tới cực điểm, tuy nói có chút khó có thể tin, thế nhưng Tất Thành Như lại không có lý do gì lừa gạt bọn họ, nhưng nếu chuyện này là thật, đây chẳng phải nói đệ nhất Minh Phủ đã xong đời?
Đệ nhất Minh Phủ mạnh nhất lại sắp xong đời?
- ---
Cũng trong lúc đó, thành phố Thanh Thành.
Toàn bộ đường phố gần văn phòng Thần Quang gần như bị phá hủy toàn bộ, khắp nơi đều là xac phế tích trải qua chiến tranh.
Gần trăm thi thể vắt ngang dọc trên mặt đường, trong đó có dân chúng vô tội, còn có cấp cao của Minh Phủ.
Chiến tranh Minh Phủ, nhất là đại chiến tập hợp toàn bộ lực lượng này, hoàn toàn không có đánh giằng co đáng nói, chỉ cần một bên khí thế, đó chính là một cục diện dậy sóng.
Phương Thủ Tín bên này mặc dù nội tình tràn đầy, bản thân cũng có ám thủ, khi Thẩm Hoành Viêm lật mặt, hai phe cũng giết tới mức khó phân thắng bại.
Mặc dù có Hạ Thiên Kỳ quấy nhiễu hơn phân nửa thế lực, thế nhưng thực lực của đệ nhất Minh Phủ vẫn không thể khinh thường, Thẩm Hoành Viêm dẫn toàn bộ cấp cao đánh tới, hơn nữa còn là dưới điều kiện tiên quyết không xảy ra ngoài ý muốn, cũng không chiếm được quá nhiều món lợi.
Thế nhưng theo đám người Ngô Địch đại biểu cho đệ tam Minh Phủ tham chiến, thế cục trong nháy mắt rõ ràng.
Ngô Địch mặc dù lười nhác thành danh, thế nhưng lúc không có Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, gã vẫn luôn là người có tốc độ trưởng thành nhanh nhất trong Minh Phủ.
Còn đi đệ nhị vực cũng giành được nhiều hơn so với quản lý cấp cao bình thường, đối phó cấp ác quỷ hoàn toàn có thể lấy một địch hai.
Đồng thời khiến Phương Thủ Tín cảm thấy nhức đầu, là cái miệng giết người kia của Ngô Địch, có thể nói là đánh một đường chửi đổng một đường, vốn là đối đầu đệ nhị Minh Phủ đột nhiên ra tay, một mình Phương Thủ Tín cũng rất tức giận, lại bị Ngô Địch chửi mắng một trận thế này, mỗi người đều càng rối loạn tâm thần.
Huống hồ Ngô Địch còn không phải tới một mình, còn đem theo ba chiến lực gã mặt nạ giao cho gã.
Lại nói tiếp ba chiến thực này còn là bạn cũ của gã, một người trong đó là Lưu Ngôn Mẫn mà trước kia gã tương đối thích, một người khác là bạn tốt Mộc Tử Hi của gã, người cuối cùng, là Từ Như mà năm đó cùng gã gia nhập Minh Phủ, sau đó lại cùng nhau lăn lộn thăng làm quản lý.
Ba người này mặc dù gã đều biết, nhưng cũng khiến gã thật không ngờ.