Thấy Hạ Thiên Kỳ đi ra, khuôn mặt tay cảnh ngục cao to kia tức khắc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chào hỏi Hạ Thiên Kỳ:
"Đi thôi người anh em, chuyện của anh tôi đã nói với phó trưởng ngục, ông ấy muốn gặp anh."
"Làm phiền rồi."
Hạ Thiên Kỳ trả lời một câu tượng trưng, lập tức đi theo cảnh ngục băng qua khu cảnh giới, đi về phía chỗ ở bình thường của các cảnh ngục kia.
Trong quá trình, ánh mắt của hắn luôn không ngừng dò xét trạm gác, phát hiện vốn là mỗi mười thước có trạm gác có một người lính, lúc này lại làm lớn ra quá một trăm thước.
Phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một khu vực ít tồn tại bất kỳ lực lượng cảnh giới nào.
"Xem ra bọn binh lính tổn thất vô cùng nặng nề, lúc này nếu các phạm nhân làm phản, các người cũng không dễ gì dàn xếp được."
Hạ Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng nói với cảnh ngục cao to kia một câu.
"Ai, không nói gạt anh, đã không còn là chuyện phạm nhân làm hay không làm phản, vấn đề nội bộ của nhà ngục rất nhiều.
Người của chúng tôi biến mất không dưới 7 phần, nếu không phải sợ không ra chuyên cần hơn, những phạm nhân kia thật sự sẽ xông lại, chúng tôi cũng sẽ không bước ra. Mấy ngày nay sẽ không cho bọn họ làm việc nữa, nhốt hết vào trong phòng giam, khi nào giải quyết xong vấn đề nơi này, tới lúc đó lại thả ra."
Tiếng cảnh ngục cao to kia càng nói càng nhỏ, Hạ Thiên Kỳ nhìn gã, phát hiện lúc gã đi trên đường đều run cầm cập, hiển nhiên trong lòng cũng sợ muốn chết.
"Loại chuyện này là bắt đầu xảy ra từ khi nào?"
Lời của cảnh ngục khiến Hạ Thiên Kỳ có chút lo âu với phần thưởng cảu sự kiện, vì ngay cả phạm nhân cũng không bị tổn thất hết 7 phần, thế nhưng bên cảnh ngục lại tổn thất nhiều như vậy, hiển nhiên địa điểm ban đầu xảy ra chuyện không phải vườn thuốc mà Sỏa Đại Bưu phụ trách, mà là mảnh khu vực mà các phạm nhân không cách nào can thiệp tới này.
"Khoảng bốn ngày, lúc vừa mới phát hiện có người mất tích, là trưởng ngục đột nhiên biến mất, có điều khi đó chúng tôi cũng không để ý, cho là ông ta có việc rời đi, dù sao hắn cũng là lãnh đạo lớn nhất của chúng tôi ở đây, ai cũng không dám hỏi hắn đi đâu.
Tiếp theo, lại lần luật phát hiện có binh lính, và người của chúng tôi không thấy đâu, mãi đến khi tình hình nghiêm trọng hơn.
Phó trưởng ngục bắt đầu đại diện trưởng ngục quản lý nhà ngục, sắp xếp mấy người đi thăm dò, chính ông ta lại thử liên lạc với bên ngoải, nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, sau đó ông ta lại nhắc chúng tôi không cần để ý tới chuyện này, chỉ nhắc nhở chúng tôi cẩn thận chút.
Thế nhưng tình hình mất tích ngày hôm qua và hôm nay đặc biệt nhiều, không những bên binh lính bên kia đánh trống thối lui, chúng tôi bên này càng là bãi công tập thể.
Vì cho dù ai cũng có thể nhìn ra, đây vốn là chuyện quỷ phá, có mấy đồng nghiệp đều là dùng công phu miệng lưỡi này, để hình dung cái không thấy như bị bốc hơi mất kia.
Anh nói nếu đổi lại là người khác, thì ai có thể không sợ.
Một số người đã tâm tình kích động muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng không bao lâu đều quay về.
Cụ thể là nguyên nhân gì tôi cũng không hỏi, bọn họ vừa quay lại đã tới chỗ phó cảnh ngục, nhưng chắc chắn sẽ không có phát hiện gì hay."
"Vậy thì điện thoại gì gì kia có thể gọi được không?"
"Nơi này vốn không có tín hiệu, đều là dùng điện thoại cố định, hai ngày trước còn có thể gọi đi, nhưng bắt đầu từ hôm qua, một cuộc điện thoại cũng không gọi được."
Cảnh ngục cao to nói đến đây, không nhịn được nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Người anh em, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì không?"
"Thật ra anh đã nhắc tới rồi, nơi này có quỷ phá, quỷ vật phong tòa cả nhà ngục, người bên trong ai cũng đừng nghĩ ra ngoài.
Trừ phi là tìm ra thứ quỷ kia giải quyết sạch sẽ."
"Anh nói ai cũng không ra được? Nhưng mà... Nhưng mà trong nhà ngục này sao có thể có quỷ phá chứ, còn nữa, thứ lêu lổng gì kia sao có thể lợi hại như vậy."
"Có nói với anh những thứ này anh cũng không hiểu, nói chung toàn bộ cứ chờ tôi gặp được lãnh đạo của các người rồi lại nói."
Hạ Thiên Kỳ nói tới đây, đã không còn hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện với cảnh ngục cao to, lúc này cúi đầu nhìn lên đồng hồ vinh dự của hắn.
Khu vực sinh hoạt chỗ ở của cảnh ngục, kỳ thực không khác gì các phạm nhân kia, nhiều nhất là có nhiều mảng xanh hơn một chút, không có quá nhiều vật ngăn cản như song sắt các loại.
Dọc theo phương hướng từ nam tới bắc, tới một vị trí cách khoảng 100 thước, có hai tòa lầu túc xá đối lập nhau.
Hạ Thiên Kỳ theo cảnh ngục đi băng qua một cửa sắt lớn do hai binh lính canh gác, rốt cuộc xem như vào được tới nơi. Cảnh ngục cao to chỉ vào một tòa nhà túc xá phía nam nói:
"Đây là ký túc xá của chúng tôi, phía sau có một tòa ký túc xá 3 tầng, phó trưởng ngục ở bên kia."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu, lúc này xác định tường tận phần thưởng sự kiện một chút mới thôi, nhìn từ phương hướng kim đồng hồ chỉ, vừa vặn nằm trong tòa lầu ký túc xá.
Trong lòng trở nên càng thêm cẩn thận, Hạ Thiên Kỳ đi theo cảnh ngục vòng qua lầu ký túc xá, sau đó đi vào ký túc xá nhỏ của nhà ngục.
Ký túc xá có vẻ rất vắng lặng, theo lý thì khi nhà ngục xảy ra chuyện lớn như vậy, ít nhất sẽ có người làm ồn ào ở chỗ này, chứ không nên xung quanh đều trống rỗng, một chút sinh khí cũng không có.
"Mọi rời đi đâu rồi?"
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận hỏi một câu.
"Không biết, có thể đều quay về túc xá, trước kia nơi này cũng từng xuất hiện trường hợp người đột nhiên mất tích. Nếu không phải anh có cách giải quyết phiền phức ở nơi này, sợ là tôi cũng rất có sốc lá gan lên dẫn anh qua đây."
Đang khi nói chuyện, hai người đã tới phòng làm việc của phó trưởng ngục, cảnh sát cao lớn thấp thỏm gõ của một cái, rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng của một người đàn ông:
"Vào đi."
Nghe lời đáp lại, cảnh ngục cao to mới mở cửa phòng làm việc ra, Hạ Thiên Kỳ cũng theo sau đi vào, thấy phó trưởng ngục đang ngồi trên ghế làm việc kia.
Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, dáng vẻ rất thô kệch, dĩ nhiên cũng có thể dùng lôi thôi để hình dung, nhìn khuôn mặt râu quai nón kia, ít nhất có một thời gian không cạo rồi.
"Đây là người tôi nói với anh."
Phó trưởng ngục quan sát Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó nhìn qua cảnh ngục kia hỏi:
"Bên ngoài có tin tức gì không?"
"Mọi người rút lui tương đối rồi."
"Anh về trước đi, có việc tôi sẽ tìm anh." Phó trưởng ngục khoát tay một cái, ra hiệu cảnh ngục kia có thể đi.
Cảnh ngục có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Hạ Thiên Kỳ nhìn đồng hồ vinh dự một chút, phát hiện phần thưởng của sự kiện ở trong gian phòng này, vừa vặn là chỗ ngồi của phó trưởng ngục.
"Nói đi, anh biết những gì."
Phó trưởng ngục hỏi rất trực tiếp.
"Biết rốt cuộc là thứ gì giết người trong nhà ngục này của ông, cũng biết phải giải quyết nó thế nào."
Hạ Thiên Kỳ dứt khoát nói xong, rồi cũng hỏi ngược lại:
"Ông yên ổn ngồi ở đây như vậy, có lẽ là cũng rất rõ ràng về chuyện nơi này."
Nghe được lời của Hạ Thiên Kỳ, phó trưởng ngục đột nhiên bật cười, sau đó lắc đầu nói:
"Không phải tôi ngồi vững chắc, mà là tôi biết cho dù tôi không rời khỏi đây, cũng không cách nào rời khỏi nơi này.
Ngày thứ hai trưởng ngục mất tích, vừa vặn tôi cũng muốn đi ra ngoài, kết quả phát hiện cổng chính có thể ra vào đều biến mất toàn bộ. Gọi điện thoại liên lạc với bên ngoài, thế nhưng một khi điện thoại kết nối được, trong ống nghe sẽ vang lên tiếng bước chân yếu ớt.
Tiếp theo, chuyện mất tích lại xuất hiện năm lần bảy lượt, tôi nhìn từng đám bạn đồng nghiệp biến mất quỷ dị ngay trước mắt, tiếp theo sống không thấy người chết không thấy xác."
Nói đến đây, phó trưởng ngục đột nhiên dừng lời nói, đôi mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ chăm chăm:
"Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh thật sự có cách diệt trừ thứ giết người kia?"
"Có!" Hạ Thiên Kỳ trà lời vô cùng khẳng định.
"Mặc dù tôi không quá tin tưởng, thế nhưng ít nhất lại xuất hiện một chút hy vọng, tôi có cách có thể thấy thứ giết người kia."