“Ông nói cho Lương Nhược Vân biết lúc nào?”
Sở Mộng Kỳ nhớ rất rõ, Hạ Thiên Kỳ chỉ vừa mới nói là định kéo Lương Nhược Vân vào, nhưng Lương Nhược Vân lại tới mau như vậy, hiển nhiên trước đó đã nhận được tin tức.
“Từ lúc tôi cảm nhận được nguy hiểm, đã lập tức nói chuyện này cho Lương Nhược Vân. Giống như tôi đã nói với hai người trước đó, sự kiện phổ thông đều là do Lương Như Vân sắp xếp cho tôi, nên khi chúng ta giải quyết sự kiện mà đâm phải sọt, cô ấy không có lý do mặc kệ chúng ta.”
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ mặc dù là nói như vậy, nhưng trước đó hắn cũng chỉ đơn thuần muốn nói cho Lương Nhược Vân biết, sự kiện lần này không phải chỉ là một lần sự kiện đơn giản, nói trắng ra là hắn cảm thấy bị Lương Nhược Vân chỉa súng.
Về phần nếu thật là có kẻ khó chơi đến gây phiền phức, Lương Nhược Vân có chạy tới giúp hắn hay không, chuyện này hắn hoàn toàn không dám nghĩ đến. Dù sao giống như Sở Mộng Kỳ đã nói, Lương Nhược Vân lấy tư cách người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ, tâm trí như yêu, ai biết có được cô có coi trọng tên tép riu như hắn hay không.
Trên thực tế nếu như Lương Nhược Vân thật sự mặc bọn hắn, bị kẻ nuôi con cương thi mẹ đưa vào đường cùng, hắn cũng không quá bất ngờ, bởi sự kiện lúc trước bọn hắn đã khiến người bên phía đệ nhất Minh Phủ rất khó chịu, chuyện này đệ tam Minh Phủ rốt cuộc đã giải quyết chưa, bọn họ cũng không biết.
Với tác phong làm việc của Lương Nhược Vân, khẳng định sẽ không trực tiếp giao bọn họ cho đệ nhất Minh Phủ xử lý, nhưng rất khó nói, cô sẽ không nhúng tay vào, để bọn họ tự chui đầu vào lưới.
Như vậy không có trở ngại mặt mũi, lại vẫn có thể ăn nói với đệ nhất Minh Phủ, đây có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ cũng không phải là kẻ tốt lành gì, mặc dù nói Sở Mộng Kỳ tuổi còn trẻ nội tâm đã u ám như vậy, đồng thời trong lòng hắn cũng trống không, vì trước đó hắn cũng nghĩ về Lương Nhược Vân rất khó chịu.
Nhưng may mắn Lương Nhược Vân cũng cho hắn một chút thể diện, không những tự mình đến, còn cố ý gọi Ngô Địch đi cùng.
Trong lòng cao hứng thuộc về cao hứng, cảm thấy Lương Nhược Vân vẫn còn quan tâm đến hắn và Lãnh Nguyệt. Không như những Minh Phủ khác, hoàn toàn không xem thuộc hạ là con người. Tuy cao hứng nhưng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy rất khó hiểu, Lương Nhược Vân muốn đến có thể tự mình đến, cũng có thể dứt khoát sai Ngô Địch đến, không cần thiết cả hai người cùng đi.
Nên biết hai người kia cùng một vị trí, gần như chính là chiến lực mạnh nhất của đệ tam Minh Phủ, điều này không khỏi làm Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, cái sọt bọn họ thọc phải lần này thật sự thọc rất lớn, đến mức cần hai quản lý cao cấp đứng ra giải quyết.
Đương nhiên, vẫn còn có một khả năng khác, chính là Ngô Địch mặt dày muốn đi theo Lương Nhược Vân, cũng không phải bọn hắn đã trêu chọc trúng đại nhân vật gì đó. Dù sao Ngô Địch dán chặt Lương Nhược Vân cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ cần có cơ hội gã nhất định phải dán lên đi.
“Có phải không đó? Sao nhìn thế nào bộ dạng ông cũng như trong long không có căn cứ vậy.”
Sở Mộng Kỳ cảm thấy Hạ Thiên Kỳ càng nói càng chột dạ, con ngươi khẽ động, sau đó có chút hốt hoảng quay sang nói với Lãnh Nguyệt:
“Sư huynh, anh nói con cương thi mẹ bị hai người xử lý là do có người cố ý phong ấn ở chỗ đó, nuôi dưỡng nó thành phân thân?”
“Ừm, hẳn là như vậy.” Lãnh Nguyệt không hiểu Sở Mộng Kỳ vì sao lại đột nhiên hỏi mình về việc này, có chút nghi ngờ gật đầu.
Nghe Lãnh Nguyệt trả lời, lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng bổ sung một câu phụ họa:
“Tôi nhớ Ngô Địch cũng từng đề cập qua với tôi, về một người của đệ nhị Minh Phủ, nói người kia có rất nhiều phân thân, vả lại thực lực của phân thân còn mạnh mẽ hơn cả bản thể, không biết cô có từng nghe trong đệ nhị Minh Phủ có nhân vật số một như vậy không?”
“Hoàn toàn không sai, người có thể nuôi dưỡng một con cương thi mẹ vô cùng tiếp cận cấp ác quỷ thành phân thân, đồng thời dùng một số lượng lớn ‘chất dinh dưỡng’ nhằm trợ giúp cương thi mẹ tấn thăng làm vua cương thi, trong Minh Phủ chỉ có một.
Chính là người cầm quyền của đệ nhất Minh Phủ - Thạch Quỳnh.”
“Người cầm quyền của đệ nhị Minh Phủ? Cô đừng nói với tôi, người kia lợi hại nhất đệ nhị Minh Phủ như Lương Nhược Vân đi?”
Tuy Sở Mộng Kỳ đã nói rất rõ ràng, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn như cũ, không thể tin được đây là sự thực. Bởi chuyện này không thể tùy tiện mang ra nói đùa, lão đại của đệ nhị Minh Phủ, làm quái gì có thể giấu phân thân của mình ở cái địa phương nhỏ xíu như thành phố Đồng Lưu, đồng thời lại trùng hợp bị bọn hắn phát hiện.
“Người nắm quyền trên danh nghĩa của đệ nhị Minh Phủ là Trầm Hoành Viêm, nhưng thực tế mấy quản lý cấp cao đều chỉ nghe lệnh của Thạch Quỳnh. Tác phong làm việc của Thạch Quỳnh rất cổ quái, ít khi tham dự những cuộc họp giữa các Minh Phủ, chỉ nghe người ta đồn rằng hắn hiện tại không phải người không phải quỷ. Phân thân rải rác khắp nơi, bản thể thì lại ngủ say ở trong một ngôi mộ nào đó, rất ít khi ra ngoài.
Là một trong những người mạnh nhất trong của Minh Phủ, có lẽ cũng là người đứng đầu của đám người mạnh nhất này.”
“Thật sự là ngày chó mực!”
Nghe Sở Mộng Kỳ nói sơ lược về người là Thạch Quỳnh, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm giác trái tim mình như bị người ta ném vào tủ lạnh, toàn thân tê cứng rất khó hiểu.
Nếu bọn hắn chỉ chọc phải một quản lý cấp cao thì cũng thôi đi, đằng này lại trêu trúng người cầm quyền của Minh Phủ, nếu thật sự muốn tìm cho ra bọn họ, cũng không phải chuyện vài phút.
Lần này không chỉ là sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ trở nên vô cùng khó coi, mà ngay cả sắc mặt của Lãnh Nguyệt cũng trở nên khó coi, việc này có thể giải thích vì sao Lương Nhược Vân lại đi cùng Ngô Địch.
Chỉ sợ Lương Nhược Vân cảm thấy nhỡ hai bên động thủ, chỉ dựa vào một mình Lương Nhược Vân có lẽ không cách nào địch nổi, cho nên mới gọi Ngô Địch đi cùng.
Thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lúc này đều u ám, trong lòng Sở Mộng Kỳ cũng có thể cảm nhận được, cho nên nhịn không được lên tiếng trấn an:
“Những chuyện tôi vừa kể, cũng chỉ là nghe người khác nói, là thật hay là giả rất khó xác định được. Lại nói, thân phân của Thạch Quỳnh đặc biệt nhiều, mà con cương thi mẹ kia còn chưa thăng lên cấp ác quỷ, với thực lực mạnh mẽ như hắn, chưa chắc hắn đã để ý tới.
Nhiều nhất cũng chỉ thấy mất mặt một chút mà thôi.”
“Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ khiến hắn giết chết chúng ta rồi.”
Hạ Thiên Kỳ cười khan một tiếng, sau đó hoàn toàn trầm mặc.
Kỳ thật trong lòng Hạ Thiên Kỳ không phải đang sợ hãi, nhiều hơn là buồn bực. Bởi từ khi hắn gia nhập vào Minh Phủ, có thể nói là mọi chuyện đều không thuận lợi. Vừa gia nhập Minh Phủ thiếu chút nữa đã bị Từ Thiên Hoa hại chết, về sau giãy dụa từng bước cầu sinh, thật vất vả mới có thể gia tăng thực lực, kết quả trong nhà lại xảy ra chuyện.
Mà thời gian gần đây, tình huống của hắn càng ngày càng hỏng bét. Trong nhà có chuyện cần hắn giải quyết, kỳ sách hạch quản lý cấp cao gần kề, trong tối còn có Lữ Nhữ Nham nhiều quỷ kế và Giang Chấn thực lực cấp ác quỷ nhìn chòng chọc, cục diện vốn đã rất rối loạn, hiện tại lại trêu nhầm lão đại của đệ nhị Minh Phủ.
Có thể nói, người có thể đắc tội hắn đã đắc tội, không thể đắc tội hắn cũng đã đắc tội. Nếu bối cảnh của hắn đủ lớn thì không nói gì, đắc tội cũng đã đắc tội rồi, nhưng vấn đề nằm ở đệ tam Minh Phủ bọn họ phụ thuộc vốn nhỏ yếu tới mức đáng thương. Mặc dù Lương Nhược Vân rất mạnh không phải là giả, nhưng cũng chỉ có một mình cô.
Hắn có một ông nội có vẻ rất trâu bò, thế nhưng lão gia hỏa kia đến cuối cùng đang ở đâu, khi nào có thể xuất hiện đều là ẩn số đối với hắn. Nói trắng ra, trước mắt hắn căn bản không thể nhờ cậy vào lão đầu kia được.
~~~~~~~~~~~
(*Lời tác giả: Nhất Tiếu tháng này tâm trạng rất kém, công việc thực tế gia tăng, trời tiết nóng nực khiến xương cổ tay bắt đầu đau nhức, thời gian gần đây lại bị cảm mạo, ho nhiều, đầu đau nhức không chịu được. Cho nên từ ba chương tôi phải giảm xuống còn hai chương, vì tôi không muốn viết quá nhiều tình tiết không có ý nghĩa, cuốn tiểu thuyết này hiếm thấy có khởi sắc trên thành tích, lại không có người ganh đua với tôi càng khiến tôi khát vọng viết xong quyển sách này.
Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tâm trạng, cũng hi vọng các vị đọc giả có thể thông cảm cho tâm trạng đang thất thường của tôi.)