Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù căn cứ vào miêu tả của Bàng Hải Húc tượng tượng ra viễn cảnh lúc đó, khi nghe đến đoạn này hai người đều không kìm chế được giật cả mình. Bọn hắn cảm thấy nếu như lúc ấy đổi lại là mình thì nhất định cũng sẽ bị dọa đến không suy nghĩ gì được.
"Khi thấy một màn này, tôi gần như bị dọa đến mất hết khí lực, nhưng ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn chằm chằm vào video.
Bóng người quái dị trước đó ngồi xuống cạnh tôi bỗng biến mất. Sau đó thân thể tôi từ từ bước xuống giường rồi đi vào cạnh cửa phòng ngủ bật đèn điện lên.
Theo ánh đèn sáng lên, mặt của tôi hiện rõ ở trong video, một khuôn mặt mờ mịt đờ đẫn, tóm lại tựa như là mất hồn, con mắt của tôi thật sự đang mở ra.
Trong video tôi nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ nhìn một hồi. Tiếp đó trong video phát ra đến một chuỗi tiếng gõ vang. Âm thanh không phải rất lớn. Tôi không biết có phải là bởi vì nghe được âm thanh này hay không mà "tôi trong video" mở cửa phòng ngủ sau đó bước ra ngoài.
Nhưng cũng không hoàn toàn đi ra ngoài, mà là đứng cạnh cửa, một nửa thân thể trong phòng, một nửa thân thể ở ngoài phòng. Bởi vì góc độ nhìn có vấn đề cho nên không có cách nào nhìn thấy cảnh vật trong phòng khách.
Nhưng tôi lại chú ý tới một chi tiết khiến tôi rùng mình. Đó chính là trước chân của tôi vẫn tồn tại một đôi chân khác!
Bởi vì không có góc độ cho nên tôi không nhìn thấy cái người đứng trước tôi. Nhưng là từ cặp kia chân trong video, và một chút nhỏ xíu cử động của tôi, tôi giống như đang trò chuyện với người ngoài cửa.
Ngẫm lại xem, hơn nửa đêm một người đột nhiên chui vào nhà tôi, mà tôi thì như trong giấc mộng tỉnh lại, chẳng những không có sợ hãi ngược lại còn nói tới nói lui với người kia.
Nhưng mà trên thực tế, tất cả mọi chuyện tôi lại hoàn toàn không nhớ rõ."
Bàng Hải Húc nói đến chỗ này, cảm xúc lại hơi bất ổn, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù nhìn thoáng qua nhau. Cả hai không có chen vào mà chờ Bàng Hải Húc tự điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Bàng Hải Húc lại quay sang Hạ Thiên Kỳ xin một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ lúc này đưa luôn hộp thuốc lá trong túi cho hắn, Bàng Hải Húc rít mạnh hai hơi sau đó mới tiếp tục nói:
"Trong video đại khái ta cùng bóng người kia hàn huyên ba phút đồng hồ rồi xoay người trở lại trong phòng ngủ. Còn người kia thì không tiếp tục tiến đến.
Ngồi ở trên ghế sa lon, trong video tôi thuận tay rút một điếu thuốc ở trước ghế sô pha rồi hút thuốc giống như tôi bây giờ. Không biết có phải vì sợ trong phòng ngủ khói quá nhiều hay không, tôi thấy trong video tôi chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Nhìn thấy chỗ này tôi mới chính thức hiểu rõ một điều sự thực đáng sợ. Thì ra, cửa sổ đều là do tôi tự mình mở! Nhưng mà tôi lại hoàn toàn không nhớ gì!"
"Rồi xảy ra chuyện gì?"
Hạ Thiên Kỳ không muốn để cho Bàng Hải Húc chìm sâu vào sự sợ hãi của hồi ức, cho nên lúc này cố ý hỏi một câu.
"Sau khi hút thuốc xong, tôi lại trở về trên giường. Chuyện sau đó hai người đều biết đấy, chính là sau khi tôi tỉnh lại nhìn thấy tủ quần áo, cửa sổ đều bị mở ra."
"Ừm, anh nói tiếp đi." Hạ Thiên Kỳ gật nhẹ đầu, ra hiệu Bàng Hải Húc nói tiếp.
"Sau khi tôi xem hết đoạn video này, tôi chỉ cảm thấy trong nhà thật sự là quá kinh khủng, cho nên tôi liền mặc quần áo tử tế chạy ra bên ngoài. Bởi vì lúc ấy trời đã gần sáng, cho nên tôi không có chỗ để đi đành phải tìm quán net ngồi lên mạng.
Tôi cứ ở quán Internet đợi cho đến chín giờ sáng rồi mới ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi quán, ăn đại mấy cái bánh bao ở quán ven đường.
Bởi vì đã liên tục vài ngày ngủ không được ngon giấc, cho nên đầu của tôi giống như bột nhão, không có cách nào suy nghĩ được gì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi dọc theo nhà tôi bắt đầu đi vòng vèo, muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết, dù sao cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Tôi định báo cảnh sát, nhưng nghĩ đến thai độ của cảnh sát hai lần trước. Tôi chỉ cảm thấy coi như tôi báo cảnh sát cũng vô dụng, trừ phi là nắm giữ chứng cứ xác thực."
" Không phải anh đã thu hình đêm đó lại sao?"
"Nhưng đoạn thu hình lại cũng không có thấy được mặt người kia, đồng thời nhìn lại bộ dáng của tôi trong đoạn thu hình, vốn dĩ không nói rõ cái gì cả."
Đôi mắt Bàng Hải Húc đỏ bừng nhìn Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù thấy dáng vẻ Bàng Hải Húc gần như sụp đổ cũng chỉ có thể lắc đầu coi như thôi.
"Dù sao lúc ấy tôi nghĩ đến nhất định phải tìm ra chứng cứ xác thực mới được, tôi cũng không muốn để cảnh sát coi tôi là bị bệnh tâm thần.
Thế là tôi lại đi mua một cái camera, cái camera này gắn đối diện với cửa phòng, sau khi tôi mua về vẫn như cũ đưa nó giấu đi rất bí mật.
Đợi xác định không dễ dàng bị phát hiện, tôi lại tìm người của công ty mở khỏa tới, để bọn hắn phái người đổi ổ khóa cửa phòng.
Nhưng mà thật trùng hợp chính là, người tới đổi khoa lần này và lần trước là cùng một người, sau khi nhìn thấy tôi còn cố ý hỏi tôi vì sao còn muốn đổi khóa.
Lúc ấy tôi cũng không nói gì, để hắn tranh thủ thời gian đổi khóa.
Chờ anh ta đổi khóa xong rồi rời đi, tôi vào trong phòng ngủ mở ngăn tủ dựng đồ vật ra, bảo đảm không có bất cứ người nào ở trong đó.
Tôi hơi chột dạ ngồi ở trên ghế sa lon, không biết là do tôi lại xếp vào một cái camera nữa, hay là tựa như trước đó tôi đã có cảm giác như thế, loại kia cảm giác bị người dòm ngó vẫn như cũ rất mãnh liệt.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, cặp mắt kia ngay tại một góc nào đó trong căn phòng ngủ này, lạnh lùng nhìn tôi chăm chú."
Hạ Thiên Kỳ biết Bàng Hải Húc nói phòng ngủ là chỉ sát gian phòng ngủ lớn sát vách chứ mà không phải gian phòng ngủ nhỏ này, cho nên hắn cũng không có đứng dậy kiểm tra, mà tính toán đợi Bàng Hải Húc nói xong rồi mới cùng Triệu Tĩnh Thù đi kiểm tra cũng không muộn.
"Trong lòng của tôi rất sợ hãi, khi nghĩ những ngày này hắn cũng chỉ là không có mục đích gì chui vào, mà cũng không có làm cái gì với tôi, cho nên tôi mới dám tiếp tục ở chỗ này.
Cứ như vậy, đến giữa ban đêm tôi đang khẩn trương bất an sợ hãi, cũng do mấy ngày nay không nghỉ ngơi nhiều nên sau khi đóng cửa kỹ, vừa nằm xuống không bao lâu sau thì tôi đã ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, hoàn toàn là do không khí lạnh trong phòng làm thức tỉnh. Cửa sổ trong phòng lại được mở ra lần nữa!
Tôi không biết lần này có phải cũng là do tôi mở ra hay không, ngược lại không có bối rối như trước đó nữa, chỉ bước nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ, ở phòng khách, cùng phòng bếp trong phòng vệ sinh tìm tòi qua, đến khi xác định trong nhà không có người, tôi mới khoa kỹ cửa phòng ngủ, tiếp đó mở máy tính ra.
Tôi không biết lần này ta sẽ thấy cái gì, có thể nhìn thấy cái người kia chui vào nhà tôi hay không.
Tôi thật mong chờ khi xem lại video.
Trên thực tế lúc ấy tôi nghĩ như vậy, cửa sổ trong phòng ngủ thật ra là tại tôi mở ra lúc mộng du, đồng thời tôi lại thấy đôi chân kia xuất hiện.
Không còn gì nghi ngờ, hắn đi tới nhà tôi một lần nữa."