Trước mắt nếu không tính Trần Lão Đại, thì nhiệm vụ lần này những người có liên quan đến sự việc kia hầu hết đều đã bị giết sạch, chỉ còn sót lại Trương Què không rõ sống chết.
Hắn không dám nghĩ đến việc, nếu như nữ quỷ nọ hết lần này đến lần khác cứ tiếp tục đi trước bọn hắn một bước, ra tay giết chết hết những người kia. Thì bọn hắn biết tìm ai mà điều tra ra chân tướng thật sự bên trong đây?
Điều tra từ miệng Trần Lão Đại? Hay tốt hơn hết nên nghĩ cách để nữ quỷ kia chuyện mở miệng nói ra.
Cũng may từ nhà Triệu Khoái Chủy đến nhà Trương Què cũng không phải là xa lắm, không bao lâu bọn hắn đã tới bên ngoài cửa lớn của nhà Trương Què.
Liên tục mấy lần thất bại trước đó, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt mặc dù không có giao ước gì. Nhưng cả hai đều ngầm hiểu ý nhau mà tách ra hai hướng, nhẹ nhàng lộn vài vòng tiến vào bên trong sân nhà của Trương Què.
Trong nhà chỉ có một căn phòng, cho nên bọn hắn rất nhanh sau đó đã tìm thấy Trương Què. Đồng thời bọn hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Trương Què vẫn còn sống nhăn.
Bởi vì lúc này đây, Trương Què đang ngồi trước cái bàn mắt chăm chú nhìn vào ngọn đèn dầu trên bàn. Ngọn đèn chiếu sáng một vòng tối xung quanh hắn.
“Hắn hiện tại ở trong, chúng ta trực tiếp tiến vào!”
Hạ Thiên Kỳ hướng Lãnh Nguyệt lên tiếng, sau đó lập tức đi tới bên ngoài cửa sổ căn phòng mà Trương Què đang ngẩn người gõ vài cái.
“Cộc cộc cộc..... ”
Cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ khiến Trương Què giật mình, hắn vô thức quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Mở cửa sổ ra, chúng tôi có việc muốn gặp anh! ”
Âm thanh của Hạ Thiên Kỳ bị tiếng mưa rơi bên ngoài át mất, đến mức cả chính bản thân hắn cũng nghe không rõ.
Đầu tiên Trương Què ngẩn người một lát, sau đó mới có phản ứng. Giống như nhìn thấy vị ân nhân cứu mạng không chút do dự lập tức mở cửa sổ.
Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt cũng không để ý đến thái độ khác thường của Trương Què, dù sao đối với bọn hắn chỉ cần gã còn sống, có thể mở miệng nói chuyện là được rồi. Còn những chuyện khác hết thảy đều không quan trọng.
Thấy Trương Què mở cửa sổ ra, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt lập tức không chút do dự nhảy vào.
“Thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn thôi vậy! Hồ Đại Ngưu rốt cuộc là biết được bí mật gì của Tiểu Lệ? Trần Lão Đại sai các người đi giết ai?
Sau khi vào bên trong, Hạ Thiên Kỳ vừa dùng tay lau đi nước mưa trên mặt, vừa lên tiếng tra hỏi:
Về phần Lãnh Nguyệt luôn bày ra bộ dạng hết sức cảnh giác, không đứng ở đó nghe hai người nói chuyện, mà hướng khắp nơi trong phòng dán lên từng đạo bùa màu vàng.
“Cậu... cậu làm sao biết được những chuyện này? Còn có... hắn... hắn rốt cuộc là đang làm cái gì?
Trương Què kinh hãi, gã bối rối khi nghe Hạ Thiên Kỳ tra hỏi về chuyện kia. Tuy nhiên so với chuyện đó, hành động của Lãnh Nguyệt càng khiến gã nghi ngờ hơn.
“Cậu ta đang bảo vệ anh, những lá bùa kia phòng ngừa khi có quỷ tiến đến muốn giết chết anh!”
Hạ Thiên Kỳ đem tình trạng nguy hiểm của Trương Què nói cho hắn nghe, mặc kệ sau đó gã có phản ứng hay không, Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục lên tiếng:
“Báo ứng của các người đã tới, Tiểu Lệ bị các người bức tử đã biến thành lệ quỷ trở về tìm các người mà báo thù. Cách đây không lâu, những người anh em tốt của anh là Hồ Đại Ngưu, lão Vương, Tề Đại Lực, Triệu Khoái Chủy đều đã bị cô ta giết chết.
Chúng tôi không có nhiều thời gian như vậy để anh tiếp nhận chuyện này, hoặc là giải thích rõ để anh tin tưởng. Việc anh có thể làm lúc này chính là trả lời những câu hỏi của tôi, vậy nên mau trả lời câu hỏi hồi nãy tôi vừa hỏi anh! Nghe hiểu không?”
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lập tức rút từ trong túi ra một cây chủy thủ, sau đó đâm mạnh xuống mặt bàn, tiếp tục lên tiếng:
“Thân phận của chúng tôi chắc Trần Lão Đại đã nói cho anh nghe, chúng tôi hứa sẽ giúp anh giữ bí mật. Nhưng nếu anh còn vòng vo ba quất với chúng tôi, thì đừng có trách tôi độc ác. Nếu không nói ra hết những chuyện anh biết, tôi nhất định trước sẽ giết chết vợ anh, sau đó sẽ giết chết anh!”
Trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ lộ ra chút sát khí, ánh mắt hắn còn cố ý liếc qua gian phòng bên ngoài.
Trên thực tế trong lòng hắn đã nắm chắc gã này sẽ khai ra. Bởi Trương Què không ngủ cùng một chỗ với vợ của hắn, có thể thấy, hắn đã cảm thấy nguy hiểm nên mới cố ý cùng vợ mình chia ra ngủ riêng.
Lời nói của Hạ Thiên Kỳ lập tức uy hiếp được Trương Què, nhất là khi gã nghe thấy mấy người Hồ Đại Ngưu đã bị giết chết. Càng trở nên giống chim sợ cành cong, khuôn mặt vì vô cùng sợ hãi mà trở nên có chút vặn vẹo.
“Các người thật... ”
“Không nói nhanh chút thì lập tức chết, coi như chúng tôi không giết anh đi nữa, nữ quỷ kia cũng sẽ không bỏ qua anh! Cho nên anh không nên cùng chúng tôi cò kè mặc cả quyền lợi, càng không có tư cách từ chối trả lời! Mau nói đi!”
Hạ Thiên Kỳ không nhịn được hừ lạnh một tiếng, tức giận cắt ngang ý định tiếp tục lảm nhảm của Trương Què.
Cho đến lúc này, Trương Què mới bắt đầu ý thức được lúc đầu hắn nên thức thời một chút, mà trả lời khi Hạ Thiên Kỳ hỏi về vấn đề kia.
“Nói là Hồ Đại Ngưu là biết được bí mật của Tiểu Lệ, nhưng thật ra là do tôi trong lúc vô tình phát hiện được nên mới nói cho Triệu Khoái Chủy nghe.
Tiểu Lệ được coi là con dâu của Trần Lão Đại, nhưng thật ra cô ta cũng chỉ là một con tiểu hồ ly. Tôi trong một lần vô ý đi ngang qua nhà của Trần Xung, trùng hợp bắt gặp Tiểu Lệ từ bên trong nhà đi ra. Bởi vì lúc đó tôi đứng cách cô ta một quãng khá xa, cho nên cô ta cũng không có nhìn thấy tôi.
Trông cô ta lúc đó lén lén lút lút, bộ dáng giống như sợ bị người ta nhìn thấy. Vậy nên trong lòng tôi đâm ra hoài nghi, có hay không cô ta cùng Trầm Trùng có quan hệ mờ ám gì đó.
Nhưng việc này tôi cũng không có để trong lòng, dù sao ai mà chả có lúc nhìn lầm. Nghĩ đến thế lực của Trần Lão Đại trãi rộng khắp trong ngoài cái thôn này, có cho Trầm Trùng mượn thêm mấy lá gan hắn cũng không dám thông dâm cùng con dâu của lão. Cho nên sau đó tôi cũng quên mất chuyện này!
Tuy nhiên có một lần tôi cùng Triệu Khoái Chủy uống rượu, nhất thời uống hơi nhiều một chút, liền lỡ miệng mang chuyện của Tiểu Lệ nói cho Triệu Khoái Chủy nghe. Mấy hôm sau, Hồ Đại Ngưu lập tức chạy tới nhà tôi, hỏi tôi có hay không đối với Tiểu Lệ làm qua cái gì.
Tôi lúc ấy nghe xong thì thấy rất kỳ quái, truy hỏi mãi mới biết được nguyên lai Triệu Khoái Chủy mang chuyện này đi nói cho Hồ Đại Ngưu nghe. Kết quả Hồ Đại Ngưu lập tức nổi lên ý đồ xấu, dùng chuyện này đi uy hiếp Tiểu Lệ. Không nghĩ tới Tiểu Lệ thật sự đáp ứng cùng hắn phát sinh ra cái chuyện kia.”
Nói đến đây, có thể cảm thấy âm thanh của mình có chút lớn, sợ đánh thức vợ mình đang ở phòng ngoài, vợ gã mà thức dậy sẽ phát hiện ra bí mật của gã. Vậy nên âm thanh của Trương Què rõ ràng có dấu hiệu giảm xuống rất nhiều, gã tiếp tục lên tiếng:
“Khi tôi biết được chuyện này, trong lòng cũng dâng lên tà niệm với Tiểu Lệ, sau đó có uy hiếp qua cô ta vài lần, ép cô ta cùng tôi làm cái chuyện kia.
Chúng tôi với loại chuyện này không biết mệt, nhưng dù sao Tiểu Lệ cũng là người của Trần Lão Đại. Chúng tôi cũng sợ việc này cứ kéo dài thì cũng có một ngày sẽ bị lão phát hiện, nên lập tức thương lượng cùng nhau quyết định kết thúc chuyện này. Về sau cũng không có tìm Tiểu Lệ mà uy hiếp nữa.
Chúng tôi có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, chúng tôi không có mang chuyện của Tiểu Lệ cùng Trầm Trùng nói ra, nhưng Trần Lão Đại lại tự mình biết được.
Nghe nói, Trầm Trùng muốn mang theo Tiểu Lệ trốn khỏi thôn Con Rùa này. Nhưng thủy chung lại bị người ta phát hiện, vậy nên Trần Lão Đại mới biết được chuyện bọn họ có quan hệ.
“Tâm phúc của Trần Lão Đại ở thôn Con Rùa này không phải là mấy người các anh sao? Trừ các người ra còn có ai có thể mật báo cho lão được?” Nghe đến đây, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghi ngờ lên tiếng hỏi.
“Bề ngoài chúng tôi nhìn như là mấy người được Trần Lão Đại tín nhiệm nhất, ai mà biết được bên trong còn có bao nhiêu thân tín của lão. Bằng không vì sao khi Tiểu Lệ bị lão mang về đây, cô ta bỏ trốn lần nào cũng bị bắt lại.
Cho nên khi tôi nhìn thấy Tiểu Lệ lén lút từ trong nhà của Trầm Trùng đi ra mới không có nghi ngờ, cũng chỉ vì tôi không tin bọn họ dám qua mặt Trần Lão Đại mà ở cùng một chỗ.
Con của mình thông dâm cùng người đàn ông khác, hơn nữa còn ở sau lưng lão lén lút hẹn hò tại thôn Con Rùa này. Đây không thể nghi ngờ đích thực là một hết sức mất mặt. Nếu chuyện này mà bị rêu rao ra bên ngoài, lão chắc chắn sẽ bị mang ra làm trò cười cho cả thôn.
Thế nên sau đó lão mới nóng lòng tìm tới chúng tôi, đơn giản chỉ vì chúng tôi sẽ biết điều mà câm miệng, đồng thời cũng muốn chúng tôi nghĩ cách mang Trầm Trùng giết đi!”
Nói đến chuyện hắn có tham gia giết người, âm thanh của Trương Què lập tức nhỏ dần đi. Gã đưa tay áo lên lau đi mồ hôi lạnhđang liên tục toát ra trên khuôn mặt mình.