Thấy phụ nữ chỉ còn lại nửa thân thể này, Hạ Thiên Kỳ tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, trong nháy mắt cả khuôn mặt biến thành tái nhợt.
Mặc dù cả khuôn mặt phụ nữ này vì đau đớn mà có vẻ biến dạng, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn có thể nhận ra cô ta, không phải ai khác, chính là Lưu Huyên còn ăn cơm cùng hắn trong canteen mấy tiếng trước.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều đừng tại chỗ không nhúc nhích, còn Lưu Huyên sau khi bò vào phòng cấp cứu, cũng nuốt xuống một hơi thở sau cùng.
"Bây giờ tôi rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Ngô địch lại gọi đệ nhị vực này là địa ngục."
Nhìn khuôn mặt chết không nhắm mắt kia của Lưu Huyên, mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ không tràn đầy bi thương, nhưng lại có bất bình mãnh liệt với chuyện người nơi này bị quỷ vật tùy ý hành hạ đến chết.
Vì so với đám quỷ vật không gì không làm được kia, sức mạnh của nhân loại thật sự quá mức nhỏ yếu, đừng nói thử đánh lại, tới một chút năng lực tự vệ cũng không có.
Đây hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía, đồng thời hoàn toàn không tồn tại bất kỳ logic nào.
Nghe cảm khái của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt lắc đầu không nói gì thêm, lúc này anh ta đi tới trước nửa thi thể kia của Lưu Huyên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát vết thương của Lưu Huyên một chút.
Thấy Lãnh Nguyệt đang quan sát thi thể của Lưu Huyên, lúc này Hạ Thiên Kỳ mở miệng nói:
"Con ác quỷ này giết người vốn không tuân theo quy luật nào, mấy người bị nó giết chết kia cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào."
"Đây là thuộc về quỷ vực của nó, nó muốn gì thì làm đó, chúng ta không cách nào dự đoán."
Sau khi nhàn nhạt nói một câu, Lãnh Nguyệt đi thẳng ra khỏi phòng cấp cứu, có lẽ muốn đi xem tình hình bên ngoài một chút.
Hạ Thiên Kỳ do dự một chút rồi cũng theo ra ngoài, trên thực tế cũng mãi đến khi bọn họ đi ra khỏi phòng cấp cứu, mới có hơi hoảng sợ phát hiện, khắp nơi trong hành lang đều sắp đầy thi thể phân chia thành hai nửa thân thể.
Mấy chục bộ tàn thi che lấp cả một đoạn hành lang có vẻ lành lạnh đáng sợ, có một số thi thể là bị cắt dọc từ trên xuống, có người bị xắt ngang hông như Lưu Huyên kia, cảnh tượng có thể nói là cực kỳ đẫm máu.
"Xem ra trước khi chúng ta về tới đây, nơi này vừa xảy ra một trận tàn sát."
Thấy cảnh tượng thê thảm trong hành lang, ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút vui mừng, nếu không phải bọn họ về đây trễ một chút, vậy thì chỉ sợ bọn họ cũng có một chiếu trong đông đảo tàn thi ở nơi này.
"Bây giờ toàn bộ người may mắn còn sống sót, hẳn là đang ở rải rác trong tóa nhà khám bệnh này, và trong tòa nhà nằm viện bên cạnh kia. Mục tiêu được ác quỷ tập trung lại, điều này nói rõ nó chắc chắn cũng đang hoạt động ở hai nơi này."
Hạ Thiên Kỳ hiếm khi nghe Lãnh Nguyệt phân tích một lần, hắn suy nghĩ một chút lại theo bản năng hỏi:
"Anh có tính toán gì không, là ở lại nơi này, hay muốn đi lên?"
"Tạm thời ở lại nơi này, điều kiện tiên quyết là sông máu bên ngoài sẽ không xông vào."
Tình hình như bây giờ, nếu nói suy luận đã vô dụng, vì ai cũng không biết ác quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện ở nơi nào, tiếp tục đợi ở chỗ này, là thử trốn xuống lầu, tỷ lệ gặp phải ác quỷ đều như nhau.
Huống hồ nơi này vừa mới xảy ra tàn sát, dưới so sánh tương đối, khả năng ác quỷ quay về có hơi thấp, cho nên trái lại cũng hơi an toàn hơn một chút.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng tương đối tán đồng, sau đó hai người lại lần nữa lui lại vào trong phòng cấp cứu.
Nhìn chuỗi chữ số đang chậm rãi đếm ngược trên mặt đồng hồ vinh dự, mặc dù hiện tại chỉ còn lại 38 phút so với 12 giờ trước đó, thế nhưng với bọn họ hiện tại mà nói, gần như là một quãng thời gian kéo dài vĩnh cửu.
Đợi chờ trở nên như bị dày vò trong địa ngục, ngay cả Lãnh Nguyệt luôn bình tĩnh trước sau như một, trong lòng ít nhiều gì cũng biến thành nóng nảy, hận không thể quét sạch chuỗi chữ số kia về số 0 trong nháy mắt.
- ---
Lầu ba tòa nhà khám bệnh, mười mấy người như chuột bò qua đường vừa lao ra khỏi hành lang, lại chạy thẳng tới lầu bốn.
Mà ở nơi cách bọn họ khọng xa, một chuỗi vết máu dính dính rõ ràng đang di chuyển trên mặt đất cực nhanh, thậm chí để lại trên vách tường vết tích giết chóc độc nhất vô nhị của nó.
Lúc này không gian như thay đổi bản chất, như ong mật đập cánh thật nhanh, tạo ra từng tầng sóng gợn phía trên.
Trong mười mấy người, nam có nữ có, đồng thời trong đó còn có mấy người bị thương đi đứng không nhanh nhẹn.
"Lão Triệu, tôi thật sự chạy hết nổi rồi, ông tự trốn đi, tôi trốn ở nơi này."
Một người già tuổi chừng sáu mươi, vì liên quan tới thể lực không thể chống đỡ, lúc bò lên lầu, dưới chân bị vấp trên thang lầu, thân thể nặng nề ngã trên bậc thang.
Thấy ông ta ngã trên mặt đất, một ông già tuổi tác xấp xỉ chạy trước ông ta tức khắc xoay người lại, muốn kéo người này lên.
"Ông đang nói nhảm cái gì!"
Nghe người bạn cũ của mình muốn buông bỏ, người này tức khắc cấp bách gào thét một tiếng, hung hăng cắn răng một cái, lại kéo ông ra lên lưng mình.
"Làm anh em nhiều năm như vậy, gió to sóng nhỏ đều cùng nhau đối diện, trước kia đã không buông bỏ, hiện tại càng sẽ không bỏ rơi."
Hai người đều rơi nước mắt, nhưng cho dù ai cũng không nhận ra, một chuỗi vết chân máu đang cách bọn họ càng ngày càng gần.
Cõng ông bạn già lên lưng mình, ông già này vừa định dùng hết một chút sức lực cuối cùng của ông ta ra sức chạy, thì đột nhiên cảm thấy dưới hông có hơi đau như bị kim châm, tiếp theo thân thể ông ta lại không bị khống chế mà ngã về phía trước.
"A!"
Mãi đến khi thân thể ông ta nặng nề rơi trên bậc thang, ông ta mới cảm nhận được dưới hông dội lên cơn đau, vùng vẫy quay đầu, ông ta cũng thấy hai chân mình dừng lại trên bậc thang phía dưới.
"Lão Triệu."
Thấy ông bạn già của mình đột nhiên chết thảm, ông già kia nhất thời vô cùng bi thương, bắt đầu tìm kiếm bốn phía, nhưng chỉ thấy một chuỗi vết chân máu đi lên tới nơi.
Khuôn mặt đột nhiên hơi ngứa ngáy, ông già kia mờ mịt đưa tay tìm kiếm, thế nhưng cũng chỉ mò được một vũng vật dinh dính.
Thi thể bị chia nửa như hồ lô bị cắt bầu ngã qua hia bên, cho đến chết ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vết chân máu liên tục đi lên lầu, truy đuổi mấy con mồi đang chạy ở đằng trước kia.
- ---
Dưới lầu đột nhiên yên tĩnh, ba học sinh trẻ tuổi đột nhiên dừng thân thể lại, cả người phát run nhìn lại phía sau.
Trong một nháy mắt vừa rồi kia, trong thoáng chốc bọn họ như nghe được một chuỗi tiếng bước chân rất nhẹ, vang lên ở vị trí sau lưng bọn họ không xa.
"Trương Tuệ, vừa rồi cậu có nghe thấy không?"
"Ừm... Hình như có thứ gì tới rồi."
Nữ sinh cũng gật đầu có phát hiện, tiếp theo nước mắt sợ hãi chảy ra khỏi khóe mắt.
"Chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này hay không... Nhiều người... Nhiều người đều chết hết..."
Ba học sinh, hai nam sinh một nữ sinh, bọn họ đều mới vào bệnh viện này không lâu để hỏi thăm sức khỏe một giáo viên bị bệnh. Thế nhưng bọn họ vừa mới đi vào nơi này, lại chứng kiến cảnh tượng như địa ngục.
Cùng đi với bọn họ vốn còn hai người nữa, hết quả vừa mới đi vào nơi này, lập tức bị một chiếc xe đột nhiên xuất hiện đụng chết.