Hạ Thiên Kỳ và Từ Hải Minh trò chuyện một hồi, bầu không khí trong đại dảnh lại trở nên im lặng.
Mặc dù thời gian đang trôi đi, thế nhưng lại trôi rất chậm, cũng rất đau khổ.
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Trương Linh Minh do dự hết lần này tới lần khác, nhịn không được nói với Hạ Thiên Kỳ, giống như học sinh trong lớp muốn xin đi ra ngoài vậy.
"Một chút cũng không nhịn nổi?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong theo bản năng hỏi.
"Tôi..."
Trương Linh Minh dù sao cũng là một cô gái, bị Hạ Thiên Kỳ hỏi như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Kỳ thực trước đó cô ta đã muốn đi vệ sinh, cũng là vì sợ nên mới không dám đi, còn lúc này nếu không phải thực sự không nhịn được, cô cũng không đi nói cho Hạ Thiên Kỳ.
"Tự mình đi tìm phòng vệ sinh thật sự rất nguy hiểm, cô có thể nghĩ tới đấy."
Hạ Thiên Kỳ cũng biết, nếu đã muốn đi vệ sinh nhưng lại bắt phải nhịn lại là có bao nhiêu khó khăn, cho nên đặc biệt nhất mạnh một câu.
"Nhưng mà... Vậy tôi phải làm sao đây..."
Có thể trời sinh Trương Linh Minh đã tương đối thích khóc, lúc này nhất thời không tìm được cách gì tốt, lại bật khóc tấm tức.
"Chúng tôi cũng không nhìn cô, cô tới bên tường giải quyết đi."
Lúc này Ngô Tử Hào chỉ chỉ một bên góc tường, ra hiệu Trương Linh Minh cũng không cần đi tìm phòng vệ sinh làm gì, cứ trực tiếp đi giải quyết là được.
Loại chuyện thế này nếu đổi lại là cô gái kia cũng sẽ không tình nguyện, thế nhưng nghĩ tới đám người Mễ Tiếu Tiếu chết bất đắc kỳ tử, nếu cô ta không muốn tè ra quần, cũng chỉ có thể tạm thời vớt bỏ xấu hổ, đi tới góc phòng giải quyết.
"Vậy bây giờ tôi đi."
Trương Linh Minh nói xong, vẫn có chút sợ hãi kéo kéo áo Lưu Duyệt, đệ nghị cô ta:
"Cô có thể đi cùng tôi không? Tôi vẫn rất sợ."
Lưu Duyệt nghe xong có vẻ có chút chần chừ, có điều nghĩ tới mấy người ở nơi này, cũng không rời xa mấy bước, lại đồng ý.
Hai cô gái đi thẳng tới góc tường bên cửa sổ, Lưu Duyệt đứng ở vị trí trước Trương Linh Minh một chút, ngăn cản ô ta sau lưng, hiển nhiên là sợ có người nhìn lén cô ta.
Trương Linh Mình thấy Lưu Duyệt đứng che sau lung6 mình cũng tương đối yên tâm, chỉ là vừa mới vén váy lên ngồi xổm xuống, phía sau, lại vang lên một chuỗi tiếng gõ dồn dập.
"A!"
Trương Linh Minh bị dọa tới mức hét to một tiếng, mọi người nghe được tiếng hét của Trương Linh Minh, cũng đều sợ hãi nhìn về phía vị trí cô ta.
Kết quả ngoài Lưu Duyệt bị dọa tới mức né qua một bên, cùng Trương Linh Minh vô cùng hoảng sợ ra, cơ bản là không có gì.
"Có quỷ!"
Những người khác không thấy được, nhưng không có nghĩa Trương Linh Minh không thấy được, trong nháy mắt cô ta vừa mới quay đầu, có thấy rõ ràng một khuôn mặt già nua dán chặt lên cửa sổ như giấy.
Trương Linh Minh bị dọa tới mức không thể khống chế, liều mạng chạy về phía chỗ của mọi người.
"Ở nơi nào?"
Hạ Thiên Kỳ ra hiệu mấy người Ngô Tử Hào đở lấy Trương Linh Minh, hắn thì cùng Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đồng thời nhìn về phía vị trí bên cửa sổ.
Chỉ là lúc này, bọn họ vẫn không thấy gì.
"Trên cửa sổ! Trên cửa sổ có khuôn mặt!"
Trương Linh Minh vừa kêu to, vừa đưa tay run rẩy chỉ cửa sổ.
Mọi người vừa mới bình phục chút tâm tình, ức khắc nội tâm lại bị sợ hãi chiếm cứ, mỗi người đều run lên cầm cập, theo bản năng lui về phía sau.
"Nó chui từ cửa sổ ra ngoài!"
Trương Linh Minh kinh hoàng quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả cáng suýt nữa khiến cô ta sợ tới mức hồn vía lên mây.
Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Trương Linh Minh bị đám người Ngô Tử Hào buông ra vì sợ hãi, trong lòng do dự một chút, lại lấy ra một tấm chú phù phòng ngu65, trực tiếp dán trên trán Trương Linh Minh.
"Bây giờ còn thấy không?"
Hạ Thiên Kỳ làm xong những chuyện này, sau đó hỏi một câu.
"Nó vẫn còn đó! Nó đang đứng ở phía sau chậu hoa!"
Chậu hoa trưng bày ở phía xéo đối diện bàn trà, cách bọn họ đã tương đối gần, Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng chú phù phòng ngự có thể khiến Trương Linh Minh thoát khỏi loại ảo cảnh nguyền rủa này, nhưng bây giờ xem ra hiển nhiên là vô dụng.
Chỉ có thể chờ tới thời điểm chời nguyền bắt dầu muốn giết chết cô ta, mới có thể tạo được tác dụng phòng ngự.
"Tất cả mọi người đừng nhúc nhích, các người đã không thấy được nó, thì chứng minh lời nguyền không xảy ra trên người các người. Giữ nguyên bình tĩnh, dù thế nào cũng đừng có chạy lung tung."
Hạ Thiên Kỳ sợ mọi người chạy lung tung tán loạn, tạo nhiều cơ hội cho lời nguyền bùng phát hơn, cho nên cùng Sở Mộng Kỳ đồng thời quay về phía đám người đã vô ý thức cất bước nhắc nhở một câu.
Mà lúc này, tình hình của Trương Linh Minh cũng đã hoàn toàn sụp đổ, hai mắt cô ta dại ra, giống như bị ma che mắt, trong miệng bắt đầu không ngừng lẩm bẩm liên tục:
"Nó tới... tới..."
Nghe tiếng lẩm bẩm của Trương Linh Minh, Hạ Thiên Kỳ chợt cảm thấy áo lực nội tâm tăng lên cực nhanh, dù sao điều này đại biểu cho con quỷ vật kia đang thực sự tiếp cận bọn họ từng chút một.
Có điều rất nhanh, tiếng lẩm bẩm của Trương Linh Minh lại hơi ngừng, thay vào đó, cô ta lại đột nhiên đưa một tay siết trên cổ của mình, phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.
Cùng lúc đó, chú phù Hạ Thiên Kỳ dán thẳng trên trán cô ta rốt cuộc nổi lên tác dụng, chú phù bốc cháy cực nhanh, tản mát ra một chuỗi khói đen.
Nhìn lại Trương Linh Mình, thì như sợi mì co quắp ngã trên mặt đất.
"Cô ta còn sống."
Sở Mộng Kỳ vội vàng ngồi xổm người xuống, cảm nhận chút hơi thở của Trương Linh Minh, lúc này nói với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.
"Cô ta còn sống, có điều tôi phải xui xẻo mẹ nó rồi!"
Lúc Hạ Thiên Kỳ nói lại lời này, chỉ cảm thấy đám người Sở Mộng Kỳ trong tầm mắt hắn đang trở nên mơ hồ từng chút một, mãi tới khi trong phòng cách chỉ còn lại có một mình hắn.
Không hề nghi ngờ, sau khi cứu Trương Linh Minh thì lời nguyền phát tác trên người hắn!
Lấy ra một tấm chú phù phòng ngự, một cử động Hạ Thiên Kỳ cũng không dám làm, vì hắn cũng không biết, trong lúc bất chợt mình bước chân ra chạy thoát, có thể sẽ cắt cả thân thể mình thành hai khúc từ ngang hông hay không.
Lúc tròng hắn bất an suy nghĩ điều này, sau lưng đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng tranh cãi chói tai.
Hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, tiếp theo quay đầu nhìn lại, lại thấy sau lưng đột nhiên có một phụ nữ già nua đứng còng lưng.
Người phụ nữ đứng ở một vị trí cách hắn đang hoảng sợ không tới 2 thước, cầm trên tau một cánh tay người máu me đầm đìa, ánh mắt mặc dù dnag9 theo dõi hắn, thế nhưng miệng thì đang nhúc nhích cắn xé cánh tay gãy kia.
Hạ Thiên Kỳ không biết quỷ bà kia muốn làm gì, thế nhưng rất nhanh, hắn lại cảm thấy tay trái mình đau gần chết, hắn vô ý thức nhìn lại, nhất thời kinh hoảng tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Vì tay của hắn... Lại có phân nửa không thấy!
"Chẳng lẽ nào, cánh tay gãy đang bị quỷ vật kia gặm nhấm, chính là của mình?"
Hạ Thiên Kỳ cũng không xác định chuyện này, mãi tới khi tận mắt thất cánh tay của mình đang biến mất từng chút một.
Càm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, khiến hắn khó mà tin những gì hắn trải qua lúc này chỉ là tưởng tượng.
Chú phù trong tay như biến thành tấm giấy vụn, không có một chút phản ứng nào.
Quỷ bà kia ăn sạch cánh tay gãy kia, sau đó bóng dáng trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt Hạ Thiên Kỳ.
Khi Hạ Thiên Kỳ bắt đuầ tìm kiếm, chân phải của hắn lại đột nhiên dội lên một trận đau nhức, hắn theo bản năng muốn lùi ra phía sau, thế nhưng thân thể lại mất thăng bằng nặng nề té xuống đất.
Đợi lúc hắn nhìn sang, chân phải của hắn đã biến mất!