Hạ Thiên Kỳ lắc đầu, hắn không tán đồng với suy nghĩ của Lãnh Nguyệt, sau đó hắn nói:
Ta cảm thấy có hai khả năng. Đương nhiên, hai loại khả năng này suy nghĩ kỹ một chút đều khiến cho tôi có chút rùng mình.
Lãnh Nguyệt bày làm ra một bộ dạng đang rửa tai lắng nghe, ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ nói tiếp.
Khả năng thứ nhất chính là thôn Con Rùa này vốn dĩ không có người tên là Từ Xung. Nói trắng ra thì Từ Xung vốn dĩ không tồn tại. Hắn chỉ là ảo tưởng tồn tại trong đầu của tất cả mọi người. Hay nói chính xác hơn, hắn chỉ tồn tại trong ảo tưởng của bọn người Trần Lão Đại.
Cứ như vậy, bọn người của Trần Lão Đại cứ tưởng rằng đã giết chết Từ Xung, nhưng trên thực tế thì bọn hắn lại giết chết một người vốn dĩ không hề tồn tại. Cho nên người trong thôn Con Rùa sẽ không có phát hiện ra việc thiếu đi một người sống sờ sờ cũng là điều có thể hiểu được.
Từ Xung là người không tồn tại? Ý của cậu Từ Xung chính là quỷ?
Lãnh Nguyệt nghe xong không khỏi nghi ngờ hỏi.
Cậu cảm thấy không có khả năng này à?
Hạ Thiên Kỳ ra vẻ học vấn nhìn Lãnh Nguyệt, làm ra dáng cứ như là muốn nói nếu không thì làm sao lại nói đầu của tôi thông minh hơn của cậu được, giải thích:
Tuy tôi không hiểu rõ về quỷ nhưng vẫn có mấy phần cảm nhận được năng lực quỷ dị của bọn chúng. Khả năng lỳ kỳ của sự kiện này ly kỳ ở chỗ, người mà tiểu Lệ yêu có lẽ không phải là người mà là một con quỷ, tiếp theo cũng không mong rằng Từ Xung sẽ mang nàng thoát khỏi thôn Con Rùa, nhưng chuyện này lại bị bọn người của Hồ Đại Ngưu biết được. Sau đó lấy việc tố cáo Từ Xung ra để làm cái cớ ép tiểu Lệ phải phát sinh quan hệ với bọn chúng. Tiểu Lệ vì bảo vệ người mình yêu nên cũng chỉ có thể cam lòng chịu nhục. Kết quả không ngờ rằng Trần Lão Đại cuối cùng cũng biết chuyện này, từ đó mới khiến cho Từ Xung bị giết.
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ càng ngày càng trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn Lãnh Nguyệt nói:
Có phải nghe vào cảm thấy có chút không hẳn là như vậy cũng không hợp Logic một chút nào đúng không?
Lãnh Nguyệt không nói gì, nhưng trên mặt lại thấy rõ sự hoài nghi. Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì lập tức nói tiếp:
Kỳ thật mới nhìn thì thấy nó không hợp Logic chút nào nhưng nếu như nhìn chuyện này dưới một góc độ khác thì hợp lý rất nhiều.
Nếu như Từ Xung là quỷ thì mục đích nó muốn tiếp cận tiểu Lệ chính là tạo ra một Lệ quỷ, sau đó giúp nó đạt được một số mục đích. Như vậy không phải đã hợp lý hơn rất nhiều rồi đúng không?
Nghĩ lại xem, tiểu Lệ là bị bọn lừa đảo buôn bán người bán vào thôn Con Rùa. Trước đó nói không chừng còn phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục, trong lòng vốn đã tích lũy không ít oán hận vô tận, cho nên cô ấy vốn dĩ là một cô gái hiền lành lại bị xem là hạt giống để bồi dưỡng thành Lệ quỷ.
Cho nên sau khi Từ Xung phát hiện ra tiểu Lệ thì lập tức nghĩ biện pháp để mê hoặc sau đó cố ý làm cho bọn người Trần Lão Đại xuất hiện ảo tưởng. Từ đó, trước thì tạo thêm hi vọng cho tiểu Lệ sau lại mượn tay của bọn người Trần Lão Đại, từng chút từng chút một tước đoạt cái hi vọng này. Cuối cùng hoàn toàn đẩy tiểu Lệ vào vực sâu không đáy.
Tiểu Lệ làm con dâu Trần Lão Đại thì cả bọn Hồ Đại Ngưu và tâm phúc còn không dám trêu chọc, huống chi là một thôn dân cực kỳ bình thường như Từ Xung làm sao có lá gan đó.
Còn nữa, Trần Lão Đại gần như là ngày nào cũng ở nhà, thử hỏi dưới tình hình đó thì tiểu Lệ làm sao có thể chạy ra bên ngoài tìm người khác?
Cậu cảm thấy điểm này đúng sao?
Lãnh Nguyệt không trực tiếp tỏ thái độ mà cố ý nói rõ một vấn đề:
Không phải mọi loài quỷ đều có năng lực giết người. Cũng giống như Quỷ nhập xác ở học viện nữ sinh Tề Hà lần trước, chỉ có thể mượn lực lượng từ con quỷ khác.
Đúng. Tôi cũng nghĩ đến cái vụ quỷ nhập xác lần trước, mới phát hiện được khả năng này là rất lớn. Mặt khác, trước và sau khi biến thành Lệ Quỷ thì tiểu Lệ thay đổi quá nhiều, nếu nó không xảo trá như vậy thì có lẽ cũng không trở nên thê thảm đến thế.
Ừm, vậy còn cái khả năng thứ hai? Trong lòng Lãnh Nguyệt có lẽ cũng đồng ý với sự phân tích Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ giơ tay lau nước mưa trên mặt đi rồi tiếp tục nói:
Khả năng thứ hai chính là trước khi bị giết chết thì Từ Xung quả thật có tồn tại.
Nói đơn giản hơn thì chính là sau khi bị bọn người của Trần Lão Đại giết chết thì Từ Xung mới biến thành quỷ. Mỗi ngày nó vẫn sẽ về nhà và sẽ bị các thôn dân nhìn thấy. Cho nên sẽ không có người phát hiện ra rằng nó kỳ thật đã chết.
Chỉ là sau khi cân nhắc và sắp xếp các sự kiện lại thì khả năng này không lớn lắm.
Sau khi phân tích kỹ càng và phân ra hai khả năng, Hạ Thiên Kỳ cũng hầu như đã đưa ra được kết luận:
Trong mắt chúng ta thì nhiệm vụ lần này cũng gần giống như tại học viện nữ sinh Tề Hà lần trước vậy. Có lẽ ngay từ đầu, công ty phái chúng ta đến đây chỉ đơn giản là muốn ta đối phó với con quỷ Từ Xung không có năng lực giết người này.
Tuy nhiên con quỷ này cũng rất xảo trá, trước khi chúng ta tới đã tạo ra được Lệ quỷ tiểu Lệ này. Đã bảo vệ bản thân, lại thành công đánh lừa tầm mắt của chúng ta.
Để cho chúng ta tin tưởng chắc chắn rằng tiểu Lệ mới là chính là con quỷ cần giải quyết trong nhiệm vụ lần này.
Con quỷ này thật sự quá đê tiện!
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ vẫn không quên ra vẻ nghiêm chỉnh mà khoa trương nói một câu:
Nguyệt Nguyệt đừng hiểu lầm nha, tôi không nói cậu đâu.
Có thể có chút tố chất hay không. Thực tình Lãnh Nguyệt cũng bó tay với Hạ Thiên Kỳ.
Cái gì gọi là tố chất? Mấy người các cậu có thể giả bộ nhưng tôi lại cực kỳ thích nói vài câu nói tục vậy đó, thế nào? Tôi đã không có mắng cậu, lại không hề mắng người nhà cậu, ngay cả nhà cậu nuôi chó tôi cũng không chửi một câu, vậy cái này có thể tính là tôi nhiều chuyện được đúng không?
Hạ Thiên Kỳ bị sặc một phen, đến Lãnh Nguyệt cũng nói không nên lời, hắn cũng thấy tốt nhất là nên nói vào vấn đề chính thì hơn:
Sau đó chúng ta cần phải làm gì đã rất rõ ràng, chính là tìm cho ra con quỷ đáng chết kia. Chúng ta không có năng lực đối phó Lệ quỷ, nhưng đối với loại quỷ ma cà bông kia thì có thể coi như khó à.
Tuy nhiên trước đó vẫn phải chắc chắn rằng Từ Xung không hề tồn tại thì mới có thể.
Nếu như có thể xác định Từ Xung là quỷ, tôi nghĩ tôi sẽ có cách tìm được nó.
Làm sao tìm được?
Loại quỷ này rõ ràng không có đủ năng lực để nhập xác, nhiều lắm thì cũng chỉ có chút thủ đoạn mê hoặc người khác mà thôi. Cho nên năng lực của nó còn kém hơn quỷ nhập xác mà chúng ta gặp ở học viện nữ sinh Tề Hà.
Với loại này thì cho dù nó có sử dụng thủ đoạn để ẩn người đi thì nếu như tôi mở thiên nhãn thì vẫn có thể phát hiện ra nó.
Lãnh Nguyệt nói một câu thì Hạ Thiên Kỳ lại nói một câu hết sức trẻ trâu
Thiên nhãn là cái gì? Là cơm Thiên Tân sao?
Cậu muốn ăn cơm?
...
Sau đó Lãnh Nguyệt cũng nói sơ qua một chút về việc mở Thiên nhãn sẽ có chuyện gì xảy ra. Thiên nhãn thật ra là một loại pháp thuật có thể nhìn thấu những pháp thuật tạo ra ảo giác. Nhưng bởi vì trong tay chỉ nắm giữ có hạn, cho nên thiên nhãn của Lãnh Nguyệt chỉ thuộc loại tương đối thấp thôi, còn xa mới có thể đạt tới cấp độ nhìn thấu được hết loại pháp thuật tạo ảo giác kia.
Nhưng bất kể như thế nào, đây cũng là một kỹ năng để đối phó quỷ. Hạ Thiên Kỳ nghe xong, trong lòng lại không điều khiển được mà cảm thấy ngứa ngứa. Vì dù sao hắn cũng có thể chất ác linh mà giống như ***.
Có lẽ là nhìn ra được Hạ Thiên Kỳ đang nhìn tới pháp thuật, Lãnh Nguyệt cũng nói một câu cổ vũ:
Ác linh kỳ thật là ác quỷ, mà cấp bậc ác quỷ so với Lệ quỷ sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên cậu có được thể chất ác linh nên sẽ rất mạnh. Chỉ là bây giờ cậu còn chưa tới được bước kia thôi.
Vậy thì cám ơn lời an ủi của cậu.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không cố ý đi bàn chuyện thể chất Ác Linh với Lãnh Nguyệt, nhưng có đôi lúc bọn hắn đang nói chuyện phiếm, mỗi người bồi một câu lại dẫn đến vấn đề này. Nhưng không biết là do hắn nghĩ nhiều, hay là do Lãnh Nguyệt kiêng kỵ với bốn chữ Thể chất ác linh này.