"Rào rạo... Rào rạo..."
Hạ Thiên Kỳ dùng sức nhai đầu của Hầu Tử, cặn xương và máu óc hỗn tạp không ngừng theo miệng hắn khép mở rơi tí tách trên mặt đất.
Lúc này Hạ Thiên Kỳ nhìn qua như một con mãnh thú kinh khủng, vì hắn chỉ nhai hai ba cái đã nuốt hết đầu của Hầu Tử, lại ngồi xổm trên mặt đất một tay xé đứt cánh tay của thi thể, sau đó hung hăng nhét vào miệng.
Hạ Thiên Kỳ đã bị dục vọng giết chóc và tham ăn chi phối, hoặc là nói, hắn đã bỏ qua nguyên tắc làm một con người.
Vì loại nguyên tắc này so với thấy sinh mạng Triệu Tĩnh Thù bị uy hiếp, so với Lưu Ngôn Mẫn lần nữa ngã xuống, cơ bản là không đáng một đồng.
Nếu hắn có thể tìm được biện pháp cứu những người bạn này của hắn, vậy thì cho dù biến thành quái vật không phải người không phải quỷ thì thế nào?
Chỉ có điều... Như vậy là bản thân hắn sao?
Động tác của Hạ Thiên Kỳ dừng lại, hắn mờ mịt phục hồi tinh thần, thấy cái xác của Hầu Tử chỉ còn lại một nửa thân thể.
Thân thể không bị khống chế run rẩy, Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn, hắn phát hiện Triệu Tĩnh Thù trên mặt nhuốm máu đang khó khăn bò về phía hắn, không biết là vì thương thế của Triệu Tĩnh Thù thật sự quá nặng, hay vì máu loãng che mất tầm mắt của hắn, nói chung vào giờ khắc này, hắn chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của Triệu Tĩnh Thù đang không ngừng run rẩy.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Triệu Tĩnh Thù nhất định đang nói gì đó với mình, thế nhưng, hắn lại hoàn toàn không nghe được.
Tương đối may mắn là Lưu Ngôn Mẫn còn sống, chật vật trở người, trong mắt tràn đầy áy náy với hắn.
"Mẫn Mẫn..."
"Tĩnh Thù..."
Nhìn về phía bọn họ kêu khẽ một tiếng, Hạ Thiên Kỳ lại giơ tay lên hung hăng cho mình một đấm.
Hắn đang nghĩ gì? Hắn lại đang hối hận cái gì? Hắn lại đang do dự cái gì?
Lúc này Mộc Tử Hi sống chết chưa biết, Sở Mộng Kỳ sống chết chua biết, Lãnh Nguyệt bản thân bị thương nặng vẫn ngăn cản cho bọn họ, nên hắn có lý do gì lãng phí thời gian, có lý do gì chỉ vì chút nguyên tắc này của mình mà rơi vào đấu tranh?!
Trận chiến đấu này còn chưa kết thức, hắn còn sống, hắn còn có thể dùng hết toàn bộ.
"A!!!!!"
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên điên cuồng gào thét đứng bật dậy, con ngươi như đang rỉ máu vào giờ khắc này nhắm ngay Giang Chấn đang nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt cười gằn.
"Tao muốn mày chết!"
Hạ Thiên Kỳ điên cuồng gào thét đinh tai nhức óc, Giang Chấn nghe tiếng chấn động một cái, đang lúc hắn mờ mịt nhìn lại, lại thấy một cái miệng khổng lồ lành lạnh mở ra đi tới trước mặt hắn, còn muốn một miếng nuốt trọn hắn.
"Muốn chết!"
Giang Chấn nổi giận quát một tiếng, trong vô hình bốn phía dâng lên sóng gợn gắt gao, miệng khổng lồ nuốt người của Hạ Thiên Kỳ thoáng chốc bất động ở giữa không trung, không còn đến một chút khả năng di động.
"Chết đi!"
Quỷ trảo chụp thẳng tới đầu Hạ Thiên Kỳ, mang theo phẫn nộ và khinh thường của Giang Chấn với Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ mặc dù đang giãy giụa liều mạng, thế nhưng đã không còn chút năng lực phản kháng với một đòn trí mạng này của Giang Chấn.
Mắt thấy Hạ Thiên Kỳ nguy hiểm gần kề, trong cơ thể Lãnh Nguyệt tức khắc bộc phát ra một cổ khí tức kinh khủng mạnh mẽ, đưa tới một trận cuồng phong cày quét trong phạm vi toàn bộ biệt thự.
Cảm nhận được cổ khí tức này của Lãnh Nguyệt, động tác của Giang Chấn đột nhiên dừng lại, tiếp theo nhìn Lãnh Nguyệt khí tức đang càng ngày càng mạnh khó có thể tin được.
"Mày..."
Biểu tình của Giang Chấn trở nên càng ngày càng kinh khủng, vì hắn đã cảm nhận được khí tức của quỷ vương, đây cũng là tình huống khiến hắn sinh ra sắc mặt đại biến lần đầu tiên kể từ lúc hắn giao thủ với mọi người.
"Giải... Phong!"
Nguy cơ trước mắt, Lãnh Nguyệt rốt cuộc dưới tình huống vô kế khả thi, vận dụng lực lượng phong ấn một lần cuối cùng của anh ta.
Cổ lực lượng này vô cùng đáng sợ, vì nó biểu thị sự phục sinh của một con quỷ vương, có thể con quỷ vương này trên thực lực kém xa không sánh bằng thời kỳ đỉnh phong, nhưng cũng không phải thứ mà Giang Chấn - một con người cấp ác quỷ nho nhỏ có thể đối phó.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn làm như vậy, hắn cũng không muốn nhìn thấy toàn bộ thành phố này sinh linh đồ thán*, nhưng mà... Bọn họ thật sự đã hết gạo sạch đạn**, thật sự đã là không còn biện pháp nào khác.
*Sinh linh đồ thán: Nghĩa bóng Đồ thán có nghĩa đen là bùn than; sinh linh là đời sống người ta. | Nghĩa bóng Nói sự khốn khổ của quần chúng. (Internet)
**Hán Việt: Đạn tận lương tuyệt: Hết đạn sạch gạo, ý chỉ không còn đường lui, không cách nào chống lại. (Internet)
Tính mạng của anh ta có thể không cần, anh ta sẽ không cảm thấy có bất kỳ điều gì luyến tiếc, thế nhưng anh ta hy vọng mấy người Hạ Thiên Kỳ có thể tiếp tục sống, nếu không thì, anh ta làm những chuyện này chính là không có ý nghĩa.
"Dẫn theo mấy người Tĩnh Thù chạy trốn mau! Chạy ra khỏi thành phố Phước Bình!"
Lãnh Nguyệt lúc này quay về phía Hạ Thiên Kỳ đã khôi phục hành động gầm lên.
Khắp mặt đất đang chấn động không ngừng, cuồng phong cuốn cát bụi tung mịt mù, giống hệt cảnh tượng của ngày tận thế.
Hạ Thiên Kỳ mặc dù không biết Lãnh Nguyệt đang làm gì, thế nhưng hắn lại có thể nghe được câu vừa rồi của Lãnh Nguyệt chính là lời ly biệt, hắn không nghe lời Lãnh Nguyệt, mà là đứng yên tại chỗ hô:
"Đừng có làm chuyện điên rồ, chúng ta nhất định còn có cách! Nhất định cách khác!"
"Đi! Đừng có lãng phí cơ hội tôi tạo ra này!"
"Mẹ nó! Chuyện này do ông định đoạt!"
Hạ Thiên Kỳ một tay nắm thân thể Lãnh Nguyệt đang run rẩy lôi trở lại, sau đó lại không ngừng lắc lắc anh ta:
"Con mẹ anh mau dừng lại cho tôi! Dừng lại!!!"
Lúc Hạ Thiên Kỳ đang liều mạng ngăn cản Lãnh Nguyệt, Giang Chấn đã phát hiện trên người Lãnh Nguyệt có điểm kỳ lạ, nên cũng không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, dự định tiên hạ thủ vi cường, bất kể thế nào cũng phải giết chết hai người kia đã rồi lại nói.
Nhưng ngay khi quỷ trảo của hắn định đưa về phía Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, trong biệt thự vốn là cảnh tượng như ngày tận thế lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tiếng gió thổi biến mất quỷ dị, mặt đất cũng theo đó ngừng chấn động, như trong chỗ tối tăm có một bàn tay mạnh mẽ vô thanh vô tức ép xuống trên biệt thự.
Ngay cả Lãnh Nguyệt đang phóng lực lượng phong ấn ra, lúc này đột nhiên giật mình một cái, phong ấn vốn đã buông lỏng rốt cuộc lần nữa khôi phục.
Ánh mắt của mọi người bao gồm cả Giang Chấn, sau khi trời yên biển lặng đều theo bản năng nhìn về phía tường rào cạnh biệt thự, lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi đó.
Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi mang chút khó chịu, tuy có chút lười biếng ngồi ở đó, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến sóng lưng tất cả mọi người thấy phát lạnh.
"Anh... Anh là ai?"
Giang Chấn hiển nhiên cũng cảm thấy người vừa tới không bình thường, không, hoặc nói người này chỉ ngồi ở đó, lại có thể khiến hắn cảm thấy không rét mà run. Không còn có thái độ kiêu ngạo phách lối lúc đối phó đám người Hạ Thiên Kỳ nữa, như từ một con mãnh thú biến thành một con mèo khôn ngoan.
"Tôi là ai? Tôi là hàng xóm cách vách anh!"
Người đàn ông trẻ tuổi vừa mở miệng thì kinh động lòng người, lý do này khiến tất cả mọi người nghe được đều đầu đầy sương mù.
"Các người quen biết nhau?"
"Tôi thì ai cũng không quen biết, tôi chỉ đến để nói, các người ầm ĩ đến tôi và vợ tôi nghỉ ngơi!"
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia một cái, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, lúc này mới phát hiện người đàn ông thoạt nhìn cà lơ phất phơ này, lại là ông chủ của đô thị giải trí kia.
Mà tên của ông chủ này vì tương đối đặc biệt, nên hắn nhớ rất rõ, tên là Tuyệt Đại.