Quyền phân bố các sự kiện trong từng khu vực hẳn là chỉ có quản lý cấp cao mới biết được các khu vực thuộc trách nhiệm của mình, rốt cuộc đã có bao nhiêu khu vực xảy ra sự kiện linh dị
Hai phúc lợi quyền hạn ở bên trên, hắn có thể đoán ra được một chút, nhưng quyền hạn mở ra đệ nhị vực thì hắn hoàn toàn không rõ, bởi vì hắn căn bản không hề biết đệ nhị vực là gì và không biết mở nó ra nhằm ý gì.
Đương nhiên còn có quyền hạn tổ chức đoàn đội, hắn chỉ có thể hiểu trên mặt lý thuyết, quản lý cấp cao có quyền tự mình tổ chức đoàn đội, nhưng còn việc thành lập thì hắn không biết là có ý gì.
Có điều đối với phúc lợi, đãi ngộ của quản lý cấp cao hắn dù vẫn chưa hẳn hiểu rõ, nhưng chỉ cần điểm danh dự gấp ba lần thì cũng đủ để hắn phải nỗ lực.
Huống hồ quản lý cấp cao được trích phần trăm của đoàn đội, rất có khả năng quản lý cũng được trích phần trăm gấp hai lần, nghĩ đến số lượng thôi cũng đủ mê lòng người.
Có điều vị trí quản lý cấp cao so với quản lý là cấp bậc không dễ dàng gì mà thăng lên được, điều này xem ra Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa bọn họ biết rất rõ, hai người đó có vẻ như đang sợ hãi điều gì mà cứ mãi ở lại với vị trí quản lý.
Từ việc thăng cấp hắn nghĩ, trong bốn người, Từ Thiên Hoa, Phó Hải Nghĩa, Mộc Tử Hi, Ngô Địch, nhất định đã có người được thăng cấp hoặc là đã bị giết, vì vậy mới để trống vị trí quản lý này.
Nhưng vì không biết chính xác là như thế nào nên nghĩ rằng Lương Nhược Vân có thể nói cho hắn biết.
Lúc Hạ Thiên Kỳ đang trầm mặc suy nghĩ thì Triệu Tĩnh Thù đã trang điểm xong và đi xuống dưới, nhìn thấy cô anh cũng không bận tâm đến chuyện lúc trước nữa, đồng thời cùng cô đi ra gara.
Nhìn thấy BMV x5, Hạ Thiên Kỳ mở cửa xe, thổn thức quay đầu ra nhìn Triệu Tĩnh Thù nói:
“Chiếc xe này chắc dùng không được bao lâu nữa thì sẽ bị tôi đổi, thực lòng mà nói có chút không hợp”
“Anh nói ra vậy cũng vô dụng” Triệu Tĩnh Thù không thèm liếc nhìn anh, cô cũng mở cửa xe đi vào.
“Rõ ràng anh muốn đổi sang cái đắt hơn, đừng nghĩ rằng tôi không biết”
“Xem ra sau này tôi và cô cần giữ khoảng cách, cô đã nhìn thấu tâm tư của tôi rồi, thực ra cô nói cũng không sai, tôi là người chạy theo vật chất, không cần tốt nhất, chỉ cần đắt nhất, ai bảo bây giờ tôi đã có tiền rồi”
“Người có tiền thường chạy theo phẩm vị, xem ra anh đúng là một thổ hào (người có tiền của, thế lực) điển hình.”
“Cái này cô lại nói đúng rồi, phẩm vị với không phẩm vị gì chứ, tiền là của tôi, tôi muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn tiêu gì thì tiêu cái đó, không cần quan tâm người khác nói gì”
Lái xe ra khỏi biệt thự, trên suốt dọc đường cả hai nói chuyện lung tung từ chuyện nhân sinh quan đến thế giới quan (đại loại là nói chuyện về đủ vấn đề liên quan đến con người và thế giới) mãi cho tới khi dừng ở bãi đậu xe dưới lòng đất của một trung tâm thương mại bọn họ mới ngừng tán gẫu.
Đỗ xe xong, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù lên thang máy để vào trong trung tâm thương mại.
Kỳ thực, Hạ Thiên Kỳ muốn đưa Triệu Tĩnh Thù đi dạo nhưng lại không biết phải đi đâu và mua gì.
Như Triệu Tĩnh Thù nói, anh chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, không hề có nổi một nửa điểm gọi là phẩm vị, đến bây giờ mua quần áo cũng chỉ biết đến Meters Bonwe (một thương hiệu quần áo của Trung Quốc) và trong con mắt anh Heilan Home (một thương hiệu quần áo khác) đã là đẳng cấp lắm rồi.
Dù sao anh cũng không giống như Triệu Tĩnh Thù, vốn sinh sống ở thành phố lớn như Tuyên Thành, là một Bạch Phú Mỹ ( ngôn ngữ trên mạng để chỉ những cô gái da dẻ trắng trẻo, ngoại hình xinh đẹp, lại giàu có là đối tượng lý tưởng để theo đuổi của các nam sinh và khiến cho các công tử nhà giàu si mê)
“Lúc này anh đi theo tôi là hợp lý đấy, xem tôi giúp anh đóng gói đồ này”
“Rõ ràng là tôi đưa cô đi mà Tĩnh Thù, cô cần phải rõ ràng mối quan hệ chủ tớ của chúng ta”
“Chủ tớ cái gì mà chủ tớ, lát nữa tôi bảo anh vào thì anh vào, đừng có mà nói nhảm nữa”
Triệu Tĩnh Thù liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, rồi chỉ vào tiệm đồ nam cách đó không xa.
“Đi, chúng ta vào bên trong xem xem”
Dạo quanh trung tâm thương mại đến tận trưa, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhớ nổi mình đã quẹt thẻ bao nhiêu lần, thậm chí khiến hắn bắt đầu hoài nghi, tấm thẻ tiền lương kia của mình có khi đã bị quẹt cho đến phát nổ.
Nhưng những đánh giá về hàng hiệu của Triệu Tĩnh Thù khiến hắn vô cùng hài lòng. (ý là những đồ mà chị chọn)
“Nhãn hiệu đồ hiệu nam này rất ổn, còn gọi là Sóng SS (ko hiểu cái này là gì), chủ yếu là cái tên này, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây, tranh thủ tương lai trà trộn vào DangDang Sóng SS.” (đoạn này không hiểu)
“Nếu như thật sự có ngày anh làm việc cho Sóng SS thì tôi cũng không có đòi hỏi gì chỉ mong anh sắp xếp cho tôi làm trợ lý DangDang(当当) là được (Theo c biết thì DangDang là một công ty thương mại điện tử của Trung Quốc giống giống Taobao với Amazon, Ebay)
Hạ Thiên Kỳ trên tay xách một đống đồ, túi lớn, túi nhỏ, Triệu Tĩnh Thù thì hai tay trống không chỉ cầm một ly trà sữa, Hạ Thiên Kỳ đi đằng sau cô, trông bộ dạng của hắn giống như là trợ lý đi xách đồ cho Triệu Tĩnh Thù.
Xem đồng hồ thấy đã đến trưa, Hạ Thiên Kỳ cũng không đưa Triệu Tĩnh Thù về, hai người đến một tòa nhà và tìm nhà hàng để ăn bữa trưa.
Có thể là đã đến giữa trưa nên nhà hàng lẩu rất đông người, Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt qua thấy có một vị trí trống ở gần cửa, hai người tuy không hề muốn ngồi gần cửa nhưng đến thì cũng đã đến rồi nên đành lòng ngồi xuống.
Gọi món ăn xong và trong lúc chờ đồ ăn mang lên, Triệu Tĩnh Thù rút điện thoại di động ra và muốn cùng Hạ Thiên Kỳ chụp một tấm ảnh.
Hạ Thiên Kỳ thực lòng không muốn chụp ảnh, nhưng thấy Triệu Tĩnh Thù đầy hào hứng như vậy hắn cũng không nỡ từ chối, đành chụp cùng cô 2 tấm.
“oh, điện thoại của tôi chụp ảnh cũng không tồi, làm cho hình của anh so với người thật đẹp trai hơn nhiều”
Triệu Tĩnh Thù vừa liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ vừa chụp ảnh và cố ý chọc giận Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng cô ấy nói một hồi rồi đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc thốt lên:
“Cái người này thật đáng ghét, không biết từ lúc nào lại chạy ra phía sau anh”
“Cái gì cơ?”
Thấy Triệu Tĩnh Thù đầy vẻ kinh ngạc, Hạ Thiên Kỳ không hiểu nhìn cô, Triệu Tĩnh Thù liền giơ màn hình điện thoại ra cho anh xem, chỉ vào người bên trong bức ảnh nói:
“Chính là người này, hai chúng ta chụp ảnh chung mà lại lẫn cả anh ta vào”
Hạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, sau đó anh cảm thấy lạnh đến cứng cả người giống như bị dội một gáo nước vào đầu.
Bên trong tấm ảnh là hình gương mặt của Hạ Thiên Kỳ khẽ nhếch miệng cười chụp cùng với Triệu Tĩnh Thù đầy vui vẻ, nhưng đằng sau anh còn có thể nhìn thấy một gương mặt khác mờ mờ ảo ảo.
Gương mặt này giống như là đột nhiên lướt qua, ánh mắt đờ đẫn và sắc mặt đầy vẻ quỷ dị.
“Cô ở đây chờ tôi một chút”
Sau khi nhìn thấy gương mặt trong bức ảnh, Hạ Thiên Kỳ liền đứng dậy và đi tìm khắp nhà hàng lẩu nhưng không hề tìm thấy người trong bức ảnh.
Trong nhà hàng lẩu không có, anh liền chạy ra ngoài tìm nhưng kết quả vẫn không tìm thấy.
Triệu Tĩnh Thù không biết vì sao Hạ Thiên Kỳ lại có vẻ hoang mang đến vậy, sau khi nhìn thấy gương mặt kì quái của hắn lúc trở về, cô liền hỏi:
“Sao vậy Thiên Kỳ, người kia có gì kỳ lạ sao?”
“Ừ, tôi biết người đó”
“Gì cơ, anh nói anh biết người bên trong bức ảnh”
Sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói biết người trong bức ảnh, không hiểu tại sao trong lòng Triệu Tĩnh Thù có chút sợ hãi.
“Đúng tôi biết hắn ta… Nhưng mà…điều này không thể nào!”
“Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì người này lẽ ra đã chết rồi mới đúng”
“A….chết rồi sao? Vậy sao có thể xuất hiện ở đây, lại còn ở trong bức hình chụp chung của của chúng ta nữa”
“Tôi cũng không biết, người này là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, hắn ta tên là Dương Thư Thành, nhưng hắn đã chết vài tháng trước rồi”
“Chuyện này thực sự quá kỳ dị rồi”
Hạ Thiên Kỳ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì.