Ai vậy? Muộn như vậy còn đập cửa!
Tuy không nhìn thấy người, nhưng nghe giọng nói như vậy chắc là của một ông chú trung niên, lúc này, Lãnh Nguyệt quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, đồng thời cũng liếc qua cô gái đang nằm trên lưng hắn.
Đôi mắt của cô ta trừng to, vẫn như cũ, luôn nhìn chằm chằm về phía trước, dù sao, lúc ngó qua Hạ Thiên Kỳ vẫn thấy hơi kinh dị.
Lãnh Nguyệt cũng không nói gì nữa, lúc hắn ta quay đầu lại thì cửa lớn đã mở ra, qua khe cửa đang dần mở, xuất hiện dáng một ông chú trung niên khá bảnh bao.
Là ai vậy, hơn nữa đêm còn gõ cửa, cái âm thanh thật C-K-Í-T..T... T!
Hiển nhiên là ông ta không ngờ tới, đêm hôm khuya khắt như thế này còn có hai người xa lạ đến gõ cửa, vậy nên sau khi nhìn rõ Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, thì ông ta hoàn toàn rất kinh ngạc.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ là không quan tâm đến biểu tình của người đàn ông kia, hiện tại, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là nhanh chóng buông người đang ở trên lưng mình xuống. Vì vậy, hắn mới thẳng thắn nói:
Ông biết cô gái này không? Ở thôn bên cạnh chúng tôi phát hiện được cô ấy, thần trí của cô ấy không bình thường lắm, vậy nên chúng tôi mới bảo để mình đưa cô ấy về, tìm Trần Lão Đại, tìm căn nhà lớn nhất gì đó...
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, thậm chí còn không đợi hắn nói xong, người trung niên kia đã đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó cẩn thận nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, cắt ngang lời hắn, nói:
Cậu vừa nói cái gì vậy? Cái gì mà cô gái thần trí không bình thường?
Biểu cảm nghi hoặc của ông ta, rất nhanh chóng đã chuyển thành hoài nghi, giọng nói cũng vì vậy mà cao hơn một chút:
Rốt cục hai cậu là ai? Muộn như vậy còn có chuyện gì mà đến tìm tôi?
***, không lẽ tất cả người trong thôn đều buồn vui thất thường à.
Bắt gặp phản ứng kỳ quái này của ông ta, Hạ Thiên Kỳ nhỏ giọng chửi thầm một câu, sau đó ra hiệu, ý bảo ông ta hãy chú ý đến cô gái trên lưng hắn:
Không lẽ ông không biết cô gái này?
Cô gái?
Người đó như không thể tin được, nhìn phía sau lưng Hạ Thiên Kỳ, tiếp đó cảm thấy mình bị chơi xỏ, tức giận hét lên:
Cô gái đâu ra? Các cậu rốt cuộc là ai, đến đây có mục đích gì, không cần phải giả thần giả quỷ đâu!
Nhìn bộ dạng nổi dậy của ông ta, giống như nếu bọn hắn không nói rõ ý đồ đến đây của mình, ngay lập tức sẽ lao đến cho bọn hắn một trận tơi bời vậy.
Nhưng thực tế, bọn hắn đã giải thích rất rõ ràng, đến đây là vì phải đưa cô gái điên này về, nhưng ông ta lại giống như không nhìn thấy được cô ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán rất đáng sợ.
Chẳng lẽ ông ta không nhìn thấy cô gái trên lưng hắn?
Ý nghĩ này xuất hiện, nhất thời làm cho Hạ Thiên Kỳ thấy rét run, nói thẳng ra thì một chút hơi ấm trên người cũng không có, chỉ có một luồng khí lạnh đến rùng mình.
Cẩn thận quan sát đôi mắt của người trung niên, Hạ Thiên Kỳ đã có thể xác định, quả thật ông ta không nhìn thấy cô gái trên lưng hắn. Hay nói đúng ra, cô gái mà bọn hắn cứu giúp ở thôn bên cạnh... Chính là một con quỷ!
Càng chết tiệt hơn là hắn phải cõng quỷ đi một đoạn đường dài!!!
Sau khi hiểu được ngọn nguồn chuyện này, theo bản năng Hạ Thiên Kỳ chỉ muốn hét lên một tiếng sợ hãi, nhưng cuối cùng lý trí đã giúp hắn ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, cô gái trước đó đang yên tĩnh tựa trên lưng Hạ Thiên Kỳ, bây giờ lại đột nhiên rời khỏi lưng hắn, sau nữa cúi thấp đầu nhìn, soi mói Hạ Thiên Kỳ đang sợ hãi, chậm rãi đi qua Lãnh Nguyệt, cũng đi qua cả người đàn ông đang tức giận kia, tiếp theo đi vào trong căn nhà kia.
Chớp mắt một cái, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy sức lực của mình cũng hoàn toàn biến mất, toàn thân đều mềm nhũn ra.
Âm hiểm, thật sự là âm hiểm...
Hạ Thiên Kỳ nhụt chí, giống như ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ đến hành động to gan của mình trước đó mà sợ hãi không thôi.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến hắn, bởi vì chủ ý của hắn là không xen vào chuyện của người khác, cũng sẽ không cứu giúp cô gái kia, là do Lãnh Nguyệt đưa ra điều kiện, sau này sẽ nghe theo sự chỉ huy của hắn, hắn mới đồng ý giúp.
Vậy nên, dù như thế nào đi nữa, thì kẻ cầm đầu trong chuyện này vẫn là Lãnh Tiện Nhân, nếu không phải sự lương thiện của hắn tràn lan khắp nơi mà cứu giúp cô ta, thì làm sao hắn có thể cõng quỷ đi một đoạn đường dài như vậy!
Nghĩ như vậy, sự sợ hãi của Hạ Thiên Kỳ cũng biến thành phẫn nộ, dùng một ánh mắt như muốn giết người phóng về phía Lãnh Nguyệt. Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng nhìn qua, nhất thời hai mắt đối diện nhau, sau đó hắn ta ra hiệu nói:
Chuyện này, lát nữa tôi sẽ cùng anh nói sau.
Điều làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh ngạc chính là, Lãnh Nguyệt giống như đã sớm biết được cô gái kia là quỷ, tuy nhiên chuyện này lại không có tác dụng gì, bơi vì càng làm cho hắn cảm thấy, là Lãnh Nguyệt cố ý đẩy hắn vào hố lửa.
Hắn ta biết rõ người kia là quỷ, con mẹ hắn, vậy mà còn dám để mình cõng quỷ trên lưng!
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại nguyền rủa Lãnh Nguyệt một trận, thầm nghĩ để xem lát nữa hắn ta giải thích như thế nào, tạm thời phải cố đè xuống sự tức giận này, dù sao nơi này cũng không chỉ có hai người bọn hắn, mà có cả người đàn ông xa lạ kia.
Ông là Trần Lão Đại?
Sau khi tạm thời đã thỏa hiệp xong với Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt lại đối diện với người đàn ông trung niên một lần nữa, hỏi.
Là tôi! Trần Lão Đại thừa nhận thân phận của mình, nhưng lại vì hành động khó hiểu trước đó của Hạ Thiên Kỳ mà mất kiên nhất hỏi thêm một câu:
Tôi hỏi các cậu một lần cuối cùng, các cậu rốt cuộc là ai, tới tìm tôi vì chuyện gì?
Xin ông đừng hiểu lầm, chúng tôi thật ra là cán bộ nhà nước, đến đây là vì có việc công cần xử lý, vậy nên còn phải làm phiền ông phối hợp.
Sau khi nhẹ nhàng nói ra những lời đó, Lãnh Nguyệt lấy ra chứng nhận công tác của mình, đưa cho Trần Lão Đại xem.
Theo bản năng, lão ta nhận lấy, rồi dùng đèn pin trong tay mình chiếu vào, sau khi đã nhìn đi nhìn lại giấy chứng nhận nhiều lần mới trả lại cho Lãnh Nguyệt, đồng thời thái độ của ông ta cũng thay đổi hoàn toàn.
Chuyện gì mà gấp như vậy, còn bắt các cậu phải đến đây trong đêm?
Chuyện này thuộc về cơ mật, không tiện nói ra, mong rằng ông có thể hiểu được. Chúng tôi là cán bộ, không thể không trong sạch được.
Quả thật Lãnh Nguyệt sử dụng rất tốt giấy xác minh, sau đó lại ra vẻ nói mấy câu, dù sao cán bộ nhà nước đều nói như vậy cả, nói rõ ra là không để cho ai biết, vậy nên trọng điểm chỉ là để cho Trần Lão Đại kia, tin tưởng là bọn hắn được cấp trên cử đến.
Gặp phải bộ dạng dễ lừa người của Lãnh Nguyệt như vậy, nhưng lại không nhắc đến việc quan trọng trước mắt, vậy nên hắn liền nói thẳng vào chủ đề:
Trước hãy sắp xếp cho chúng tôi một chỗ nghỉ ngơi đi, phía ăn ngủ chúng tôi sẽ trả cho ông.
Sắp xếp một chỗ ở cũng không khó. Nói xong, Trần Lão Đại do dự một chút, sau đó dịch người mình sang một bên, ý mời bọn hắn vào:
Nếu như không chê, tạm thời các anh nghỉ tại nhà tôi đi, trễ như vậy khẳng định mọi người đã ngủ hết, không tiện quấy rầy cho lắm.
Lời nói thật có lý, nhưng Hạ Thiên Kỳ ngay một chút cũng không muốn ở lại nhà Trần Lão Đại, bởi vì vừa rồi hặn tận mắt chứng kiến một con quỷ bước vào đó, tuy nhiên... Trước mắt bọn hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đối phó một đêm, đến ngày mai rồi tính tiếp.
Nhìn qua Lãnh Nguyệt, thấy hắn ta cũng không có ý kiến gì, Hạ Thiên Kỳ mới gật đầu nói:
Vậy thì phiền ông rồi!
Không phiền, một chút cũng không, chỗ này của chúng tôi là vùng núi rừng xa xôi hẻo lánh, cũng không có nhiều chỗ ở để sắp xếp cho các cậu, thật sự là không có ý gì khác...
Trần Lão Đại vừa nói, vừa khách khí mời hai người bọn hắn bước vào trong viện, sau đó mới đóng cửa lại.