“Không phải cô ta sao?”
Hạ Thiên kỳ không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục quan sát xem Vương Oánh sẽ làm gì sau đó.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều cảm thấy một luồng khí rất khủng khiếp xuất hiện trong phòng, hai người đều rất mẫn cảm đối với khí tức của Lệ quỷ, vì vậy lúc này họ bất giác nhìn lên trần nhà, và lúc đó nhìn thấy từ trên trần nhà rũ xuống những sợi tóc dài như cỏ khô.
“Chính chủ đến rồi!”
Hạ Thiên Kỳ giơ tay ra hiệu cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt cũng gật gật đầu sau đó ra hiệu lại cho Hạ Thiên Kỳ cứ từ từ đừng ra tay vội, quan sát thêm chút nữa.
Tóc từ trên trần nhà thả xuống càng lúc càng nhiều, đến khi rơi xuống đất và cuốn về phía Vương Oánh đang chải đầu.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ vang lên tiếng cười của Vương Oánh:
“Hahaha Ha ha ha!”
Tiếng cười của Vương Oánh cực kỳ đáng sợ, đến ngay cả Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy giật mình.
“Hahaha Ha ha ha!”
Kèm theo tiếng cười ghê người đó là những sợi tóc ngọ nguậy trên đầu Vương Oánh, chiếc lược trên tay cô ta cũng không ngừng di chuyển theo.
Tóc xuất hiện càng ngày càng nhiều sau đó nhanh chóng bó chặt lấy Vương Oánh khiến cô ta không thể nào nhúc nhích được.
Nhưng tiếng cười kia thì vẫn không dứt
“Hahaha Ha ha ha!”
Tiếng cười khiến lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ớn lạnh, lại nhìn về phía Vương Oánh, cô ta đang đi hướng về phía trần nhà, như thể những sợi tóc kia đang kéo cô ta đi.
Cho đến lúc này, Lãnh Nguyệt mới ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ hành động, tiếp theo hắn liền xông tới, dùng kiếm chém vào mớ tóc rậm rạp kia.
Tóc bị Lãnh Nguyệt chém xuống rất nhiều, nhưng tóc này rơi xuống đất lại giống y như vật sống không ngừng ngọ nguậy sau đó tiện đà bay hướng về phía Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ.
“Khốn kiếp!”
Hạ Thiên Kỳ không ngờ những lọn tóc này cũng là vật thể sống, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, tiếp đến hóa thân thành Lệ quỷ và để quỷ khí bao quanh mình.
Những sợi tóc kia sau khi chạm vào quỷ khí quanh mình Hạ Thiên Kỳ thì giống như bị đốt thành tro bụi, lập tức tan biến hết.
Hạ Thiên Kỳ ngẩng lên nhìn, thấy đầu của Vương Oánh đã gần chạm đến trần nhà. Cùng lúc ấy trên trần nhày xuất hiện một vòng xoáy màu đen, có vẻ như con quỷ đang ẩn nấp ở trong vòng xoáy này.
“Đến cũng đã đến rồi, không chịu xuống đối mặt mà đã muốn chạy rồi sao?”
Hạ Thiên Kỳ không muốn cứ như vậy mà buông tha cho quỷ vật kia, lúc này hắn bắt đầu điều khiển quỷ khí biến ra một bộ móng vuốt lập tức bắt lấy Vương Oánh đang lơ lửng giữa không trung, Lãnh Nguyệt cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức tung ra mấy chục cái bùa chú.
Đòn tấn công của hai người cũng có tác dụng, Vương Oánh ở trên rơi xuống, những lọn tóc kia cũng nhanh chóng thu về, có lẽ con quỷ kia muốn chạy trốn.
Thấy vậy Hạ Thiên Kỳ cũng phất tay lên, quỷ khí hai bên biến thành hai cánh tay to lớn trực tiếp bắt lấy những lọn tóc đang cố chạy trốn kia.
“Xuống đây cho tao!”
Hạ Thiên Kỳ liều mình lôi những lọn tóc kia xuống, đồng thời hắn cũng cảm nhận được những lọn tóc kia đang giãy dụa. Lãnh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, hắn không ngừng tung ra những thủ quyết phức tạp, xem ra muốn ngay lập tức diệt trừ những lọn tóc mà Hạ Thiên Kỳ lôi xuống.
Hạ Thiên Kỳ đã rất cố gắng và có vẻ phần thắng đang nghiêng về phía bọn họ, kiên trì một lúc, cuối cùng những lọn tóc kia cũng không có sức chống cự và bị Hạ Thiên Kỳ giật đứt.
Và ở trong cái vòng xoáy đen ngòm kia dần hiện ra một cái đầu người bê bết máu.
Cái đầu người đó giống như bị vô số vết đao chém vào, trên mặt lẫn lộn cả máu huyết lẫn thứ chất dịch đặc quánh nhầy nhụa, ngoại trừ một cái đầu quỷ dị tóc dài ra căn bản không không thể nhìn ra nó là thứ gì.
Kèm theo sự xuất hiện của cái đầu người là những tiếng cười khanh khách vang lên trong gian phòng, Hạ Thiên Kỳ thấy có sự không ổn liền lập tức tránh về phía hướng cửa sổ. Quay lại nhìn vị trí mà hắn vừa đứng, Vương Oánh đang nhìn về phía hắn miệng cười đầy quỷ dị.
Sau đó cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trương Hiểu Long cùng với hai ông bà lão đang trừng mắt nhìn bọn họ.
“Thì ra cả nhà đều biến thành quỷ hết rồi.”
Dường như nghe được lời tự nói thầm của Hạ Thiên Kỳ, Trương Hiểu Long cùng với hai ông bà lão lại phá lên cười một cách man rợ:
“Hahaha hahaha!”
“Để ta xem lũ bọn ngươi lát nữa còn cười được nữa không.”
Hạ Thiên Kỳ bị chọc giận nên gầm lên một tiếng sau đó trực tiếp dùng tay lôi quỷ vật ở trong vòng xoáy đen xuống và đập mạnh xuống đất.
Thấy quỷ vật bị Hạ Thiên Kỳ lôi xuống, Lãnh Nguyệt cũng nhanh chóng hoàn thành pháp thuật, một ánh sáng lóa mắt lóe lên kèm theo tiếng “Diệt” hòa lẫn với tiếng cười thê lương quỷ dị.
Thấy bên Lãnh Nguyệt đã thuận lợi, Hạ Thiên Kỳ cũng không chậm trễ nữa, lập tức di chuyển đến trước mặt Trương Hiểu Long và hai ông bà lão.
“Cười! Cười nữa đi!”
Hạ Thiên Kỳ làm một cú tát thật mạnh khiến cả ba người nhà Trương Hiểu Long bắn ra ngoài và đập vào tường.
Lúc hắn đang định diệt trừ bọn họ thì nghe tiếng Lãnh Nguyệt bên kia nói:
“Đừng giết bọn họ, để tôi nghĩ cách hóa giải cái thứ đang nhập trong người họ.”
Nghe Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ liền thu lại bộ móng vuốt còn đang do dự kia.
Nhìn lại về phía Lãnh Nguyệt, cho dù Lãnh Nguyệt ra sức tấn công nhưng con ác quỷ vẫn không có vẻ gì là sắp bị diệt trừ, nó vẫn khiêu chiến lại Lãnh Nguyệt.
Lúc này Lãnh Nguyệt đá một cú rất mạnh, rất rõ ràng là muốn hắn tới giải quyết.
Như bình thường, hắn không có cách nào để giết chết được lệ quỷ, nhưng lệ quỷ này vừa bị trúng một đại chiêu của Lãnh Nguyệt nên đã bị thương tích đầy mình, chưa kể đây chỉ là một ác quỷ cấp độ phổ thông trong sự kiện, thực lực chưa hẳn đạt đến cấp độ lệ quỷ nên Hạ Thiên Kỳ rất tự tin có thể giết chết được nó.
Quỷ khí vờn quanh thân mình Hạ Thiên Kỳ trở nên bạo phát, lập tức biến thành những cái xúc tu lập tức bay đến cuốn quanh và bó chặt ác quỷ lại, nhưng ác quỷ cũng không cam tâm chịu trói, những lọn tóc dài ngoằng xuất hiện ngập đầy trong nháy mắt dường như cũng muốn buộc Hạ Thiên Kỳ lại.
Hạ Thiên Kỳ có vẻ cũng dự liệu được điều này nên tóc dài của ác quỷ vừa tràn ra thì cũng là lúc Hạ Thiên Kỳ điên cuồng tấn công nó.
Mãi đến khi quỷ vật kia bị đánh cho tan tác và cuối cùng biến thành một bãi chất lỏng sau đó bị quỷ khí của Hạ Thiên Kỳ hấp thu lại mới thôi.
Kiệt sức nằm bẹp xuống dưới đất, quỷ hóa trên người Hạ Thiên Kỳ cũng biến mất và khôi phục lại trạng thái ban đầu. Thân thể không mấy thương tích chỉ là hắn cảm thấy mệt mỏi muốn chết, mệt đến mức cảm giác có thể ngủ liền một mạch ba ngày ba đêm.
Lãnh Nguyệt phía bên kia giống như một người khuân vác, hắn đưa Vương Oánh cùng mấy người kia lên giường, sau đó dán lên gáy mỗi người một lá bùa.
Không lâu sau thấy cơ thể bọn họ bắt đầu có phản ứng, họ không ngừng giãy dụa sau đó nôn thốc nôn tháo ra những nhúm tóc.
Những nhúm tóc này dường như vẫn còn muốn tiếp tục chui vào bụng họ nhưng lập tức đã bị bùa chú của Lãnh Nguyệt diệt thành tro bụi.