"Ra đi Mộng Kỳ, Thiên Kỳ đi rồi."
Nghe Triệu Tĩnh Thù gọi mình ngoài cửa, Sở Mộng Kỳ mới cẩn thận mở cửa, thò đầu ra nhìn về hướng phòng khách một chút, thấy đúng là Hạ Thiên Kỳ không còn ở nơi này nữa, lúc này cô mới vừa xấu hổ vừa giận đi ra, tiếp theo chạy tới bên cạnh Triệu Tĩnh Thù mà ôm:
"Tĩnh Thù, thật quá khinh người, thối vô lại kia sao có thể như vậy chứ!"
"Lúc này thật là để hắn ta chiếm món hời lớn, bất quá hắn ta đúng là vô tình, cô cũng đừng quá để bụng, được rồi, được rồi."
Triệu Tĩnh Thù vỗ vỗ sau lưng Sở Mộng Kỳ trấn an, lúc này tâm tình Sở Mộng Kỳ mới thoáng bình phục một phần, nhưng vẫn còn đang để bụng chuyện mới vừa rồi.
Trở lại phòng ngủ thay đồ ngủ, sau đó Sở Mộng Kỳ lại đi ra, thấy Triệu Tĩnh Thù đang rửa trái cây trong phòng bếp, cô không khỏi hỏi:
"Tĩnh Thù cô thật sự quá tốt, rốt cuộc lại rửa trái cây cho tôi ăn."
Nói xong, Sở Mộng Kỳ lại chạy tới, lấy một quả táo trong giỏ trái cây, vẻ mặt hưng phấn ăn.
Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng không tiện giải thích, cũng không thể nói đây là cố ý rửa cho Hạ Thiên Kỳ đi, dù sao bây giờ Sở Mộng Kỳ vẫn đang nổi nóng, nên cô chỉ cười một cái nói:
"Đúng vậy, thấy cô bị Thiên Kỳ ức hiếp, cho nên rửa cho cô ít táo, tập luyện suốt một ngày nhất định cũng mệt lả người rồi đi."
"Trái lại thì tôi cũng tàm tạm, kỳ thực lúc sư phụ tôi vẫn còn ở đây, cũng vô cùng nghiêm khắc với tôi, trái lại là cô, Tĩnh Thù, thật là làm cho tôi quá kinh ngạc, kế hoạch huấn luyện của sư huynh tôi biến thái như vậy, cô vẫn có thể tiếp tục kiên trì tiếp tục, nói thật, ngay cả nếu đổi lại là tôi, nói không chừng tôi cũng phải đầu hàng.
Thật nghi ngờ, rốt cuộc cô làm thế nào kiên trì."
"Là dựa vào niềm tin để kiên trì, cũng chỉ có như vậy tôi mới có thể kiên trì, tôi và mọi người không giống nhau, hiện tại mọi người đều là nhân vật cấp quản lý rồi, xuất phát điểm của tôi thật sự thấp hơn mọi người rất nhiều, nếu không lấy ra nỗ lực liều mạng gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần, tôi không những không đuổi kịp mọi người, trái lại sẽ càng kéo giãn khoảng cách giữa tôi và mọi người."
Triệu Tĩnh Thù là nói thật lòng, Sở Mộng Kỳ nghe xong, vốn là táo trong miệng cũng đột nhiên trở nên có chút chua chát, lúc này lại nghe cô động viên Triệu Tĩnh Thù nói:
"Tôi tin cô nhất định sẽ ngày càng mạnh hơn, sau này tôi sẽ không lười biếng nữa, nếu không thì cũng sẽ bị tụt lại, tôi cũng không thể vẫn luôn để sư huynh bảo vệ, tôi mới không muốn làm con ghẻ!"
Hai người hàn huyên trò chuyện vui cười, Triệu Tĩnh Thù nói muốn qua bên kia thăm bọn người Hạ Thiên Kỳ một chút, Sở Mộng Kỳ vốn không muốn đi, thế nhưng nghĩ đến sau này có làm gì cũng phải đối mặt Hạ Thiên Kỳ, cho nên trái lại cô cũng kiên trì đi theo.
Khi các cô qua tới bên này, Lãnh Nguyệt đang mặc một cái tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc nấu mì, còn như Hạ Thiên Kỳ thì lười biếng ngồi dựa vào trên ghế salon, tập trung tinh thần chơi câu cá trên điện thoại di động.
Thấy Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đi vào, Hạ Thiên Kỳ vô ý thức ngẩng đầu nhìn một cái, thấy Sở Mộng Kỳ đang nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm, hắn lại làm bộ như không thấy gì, vội vàng thu hồi lại ánh mắt.
Sở Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi cũng không phản ứng lại hắn, lúc này mới gọi với vào Lãnh Nguyệt đang bận rộn luộc vắt mì khó mà tưởng tượng nổi:
"Oa, tôi không nhìn nhầm chứ sư huynh, anh còn đi nấu ăn!"
"Tôi chỉ luộc mì sợi."
Nghe tiếng hô của Sở Mộng Kỳ, biểu tình Lãnh Nguyệt có chút mất tự nhiên mà giải thích.
"Luộc mì thôi cũng đã không tồi rồi, tôi đây ngay cả mì sợi cũng không luộc, chỉ biết ăn thôi."
So với cái khó tưởng tượng nổi của Sở Mộng Kỳ, Triệu Tĩnh Thù bình tĩnh hơn rất nhiều, vì ngay từ khi bọn họ còn ở biệt thự, cô đã từng thấy Lãnh Nguyệt nấu mì sợi.
Không biết đúng như những gì anh ta nói, anh ta chỉ biết nấu mì sợi, hay bản thân anh ta tương đối thích ăn mì.
"Một hồi nữa anh đừng đấu khẩu với Mộng Kỳ."
Thừa dịp Sở Mộng Kỳ đang chạy vào phòng bếp, Triệu Tĩnh Thù bước nhanh tới bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, nhỏ giọng nhắc nhở hắn một câu.
"Tôi biết rồi, tôi mới lười phản ứng người điên kia."
Hạ Thiên Kỳ nhận lấy trái táo Triệu Tĩnh Thù đưa tới, sau khi cắn một miếng, hắn lại có chút ngượng ngùng nói:
"Cảm ơn tôi cũng không tiện nói."
"Vậy thì câm miệng, cứ đường hoàng ăn táo của anh đi."
Rất nhanh, Lãnh Nguyệt đã bưng ra một bồn mì sợi lớn mà anh ta vừa mới nấu xong, Sở Mộng Kỳ ở bên cạnh cũng cầm ba cái chén.
Có thể nói cho dù Hạ Thiên Kỳ có thể ăn mì, Sở Mộng Kỳ cũng không có ý định mang phần Hạ Thiên Kỳ.
Lãnh Nguyệt làm chính là phở nóng, cho nên trái lại cũng không cần nước sốt, Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ mỗi người múc một chén ăn một miếng, mặc dù có chút nhạt miệng, thế nhưng với người mệt mỏi suốt một ngày như các cô đây, lúc này có thể nói là ăn cái gì cũng thấy ngon lành, cho nên đều không ngừng tán thưởng phở Lãnh Nguyệt nấu ăn rất ngon.
Trong quá trình, Hạ Thiên Kỳ lại nhớ lại sự kiện đoàn thể ngày kia phải tham dự, lại nhìn Sở Mộng Kỳ hỏi:
"Sự kiện đoàn thể cấp quản lý cô từng tham gia chưa?"
"Người cặn bã, thứ bại hoại!"
Sở Mộng Kỳ nghe xong cũng không trả lời lại Hạ Thiên Kỳ, trái lại thì mắng hắn một câu.
"Tôi cho cô biết, Sở Mộng Kỳ, sư huynh cô cũng sẽ tham gia với tôi."
Nghĩ tới lời nhắc nhở trước đó của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ cũng không cãi nhau với Sở Mộng Kỳ, trực tiếp lôi Lãnh Nguyệt ra.
Có lẽ là nghe được Lãnh Nguyệt cũng sẽ tham gia, cho nên Sở Mộng Kỳ mới có hơi không tình nguyện nói:
"Xác xuất xảy ra sự kiện đoàn thể cấp quản lý cũng không cao, bất quá khi tôi vừa mới tấn chức lên quản lý vừa vặn có tham gia một lần, lần kia tôi nhớ rõ chết khoảng sáu bảy quản lý.
Cho dù là quản lý cấp cao mạnh nhất dẫn đội, xác suất tử vong cũng vẫn rất cao.
Cũng không khác gì sự kiện đoàn thể của nhân viên bình thường, ác quỷ sẽ bị phong tỏa trong một khu vực nào đó, nhất định phải tìm được nó cũng phải diệt trừ được nó trong thời gian phong tỏa, nếu không thì sự kiện đoàn thể lần này cũng tương đương với thất bại.
Sau khi hoàn thành sự kiện sẽ không cho điểm khen thưởng, mỗi người đều có thể có được phần thưởng 10 điểm vinh dự."
"Vậy, có gì cần phải chú ý?"
Sở Mộng Kỳ nói xong đại khái, Triệu Tĩnh Thù lại hỏi một câu, hiển nhiên là hỏi giúp Hạ Thiên Kỳ.
"Cái này thật ra phần lớn đều phải xem quản lý cấp cao dẫn đầu, nếu như quản lý cấp cao quan tâm cấp dưới, vậy thì tính chất ngy hiểm sẽ tương đối giảm xuống một phần, trái lại sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao nếu quỷ vật cấp ác quỷ muốn giết quản lý, vậy thì trên cơ bản chính là giết chết trong nháy mắt, đồng thời có thể là ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Chốt lại chính là rất nguy hiểm là thật, không người nào có thể cam đoan nhất định có thể sống sót từ đó."
Nói đến chỗ này, Sở Mộng Kỳ cũng có chút bận tâm mà nhắc nhở Lãnh Nguyệt:
"Năng lực của ác quỷ vượt xa không thể so sánh với lệ quỷ, phần lớn thời gian nó sẽ nghĩ biện pháp vây khốn quản lý cấp cao trước, sau đó lợi dụng năng lực đi giết chết toàn bộ quản lý tham gia sự kiện.
Nó sẽ không lấy đá chọi đá với quản lý cấp cao, vì trên thực lực thì nó nhất định yếu thế hơn, cho nên ác quỷ sẽ nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian.
Sư huynh, bây giờ anh cũng là quản lý, cũng đã mở ra quyền hạn quản lý, cho nên nhất định phải đổi chút nước thuốc thuật pháp, vậy thì trong sự kiện cũng có thể có nhiều đồ bảo vệ hơn, tránh cho bị một số người cặn bã kéo chân sau."
Sở Mộng Kỳ nói xong, còn sợ Hạ Thiên Kỳ không nghe mà cố tình nhìn hắn một cái.