Trong lòng đã có dự định, Hạ Thiên Kỳ lần nữa bước vào bên trong phòng họp nhỏ. Hắn bước vào cũng không hề gây sự chú ý đối với năm người bên trong, giờ này phút này mỗi người bọn họ đều đang cố gắng nhớ lại, hoặc là chăm chú ngoáy bút viết lên cuốn sổ trên bàn.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ vỗ vỗ bả vai Lãnh Nguyệt, ra hiệu cho anh ta xích lại gần một chút, sau đó hắn khẽ thì thầm:
“Chúng ta phải giải quyết chuyện này nhanh một chút, mà lại quện mất tên phong ấn con cương thi thái hậu kia.
Trong lòng tôi cứ dâng lên một cảm giác bất an khó tả, sợ là tên kia sẽ tìm chúng ta gây phiền phức!”
Liên quan tới năng lực phát hiện nguy hiểm của Hạ Thiên Kỳ, lúc mới quen biết hắn Lãnh Nguyệt đã lãnh giáo qua, nên cũng không nghi ngờ lo lắng của Hạ Thiên Kỳ lúc này. Huống hồ trong lòng anh ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là không đề cập qua với Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ mà thôi.
“Con cương thi ‘mẹ’ kia đơn giản mà nói nó chỉ giống như một cái xác trống rỗng, vì ý thức của nó đã bị thiên lôi tỏa tiêu diệt sạch sẽ. Bất quá lúc tôi giao đấu với nó, tôi phát hiện bên trong cơ thể của nó có tồn tại ý thức của một người khác, tuy đó chỉ là một tia ý thức yếu ớt.”
Nghe Lãnh Nguyệt nói, Hạ Thiên Kỳ không khỏi lộ vẻ giật mình, không xác định hỏi:
“Anh sẽ không vì phát hiện con cương thi thái hậu có gì đó quái lạ, nên khi đó mới muốn buông tha nó?”
“Ừm, vì tôi cảm thấy con cương thi mẹ kia, chắc là một phân thân do người phong ân nó nuôi dưỡng. Cho nên lúc ấy tôi mới có chút do dự, không biết bản thân có nên tiêu diệt nó hay không. Dù sao đối với kẻ đã ra tay phong ấn nó, năng lực hiện tại của chúng ta không có cách nào đối phó.”
“Lãnh thần...”
Lúc này sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ mờ mịt nhìn Lãnh Nguyệt, tiếp theo rất là khóc không ra nước mắt nói:
“Lúc đó vì sao anh không đề cập tới chuyện này?”
“Nói hay không nói, vẫn là phải tiêu diệt con cương thi ‘mẹ’ kia. Không tiêu diệt nó, sự kiện lần này không cách nào giải quyết.”
Lãnh Nguyệt vẫn không hối hận vì bản thân đã tiêu diệt con cương thi “mẹ”. Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng cảm thấy là như vậy sai. Không khỏi thở dài, cười khổ nói:
“Ai, cũng là chuyện này như vậy, cho dù lúc đó anh nói ra, chúng ta vẫn phải diệt trừ thứ quỷ kia.
Chuyện không nên làm đều đã làm, người không thể đắc tội cũng đã đắc tội rồi. Hiện tại hối hận cũng không có ý nghĩa, dù sao chúng ta cứ nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt đã. Tranh thủ trước khi kẻ kia còn chưa tìm tới cửa mà báo thù, mau chóng giải quyết sự kiện lần này sau đó chuồn cho lẹ.”
Hạ Thiên Kỳ nhẩm tính thời gian một chút, nếu như mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi thì nhiều nhất chỉ tới tối mai, bọn hắn sẽ giải quyết xong cái sự kiện này.
Trên một điểm dự đoán này, hắn vẫn có vài phần nắm chắc.
- ---
11giờ 30 phút trưa, người bên đội trinh sát hình sự đã dựa theo những gì Hạ Thiên Kỳ đề ra trước đó, tiến hành lấy lời khai một loạt những người từng gọi đến báo án lúc trước.
Xong khi đã lấy xong lời khai, Hạ Thiên Kỳ vẫn không để cho toàn họ lập tức rời đi, mà giữ họ lại cạnh cửa ra vào ở bên trong sở cảnh sát. Để bọn họ theo thứ tự, từng người một đi ra ngoài, nhưng chỉ cần trên người tản ra mùi xác thối sẽ bị cưỡng chế giữ lại.
Manh mối bên này có thể thu được lại rất ít. Ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ cũng không quá trông cậy vào những gì bọn họ có thể nói ra manh mối, nếu không hắn cũng sẽ không cố ý gọi năm người kia ra riêng.
Cũng may canh bạc này hắn không có cược sai, những hồi ức trong vòng một tháng đổ lại đây của cả năm người kia đều tồn tại một hoặc nhiều chỗ tương tự.
Nơi năm người bị trúng phải thi độc hoàn toàn giống những gì hắn đã nghĩ. Bốn người trúng độc ở khu Thịnh Vượng, chỉ có một là ở khu Thành Hoa.
Mà trong trí nhớ của bọn họ, đều giống những gì Hạ Thiên Kỳ đã hỏi qua trước đó, bọn họ quả thực từng nếm qua một loại thịt có hương vị rất kỳ lạ.
“Lý tiên sinh, anh có viết, vào mười ngày trước, anh từng gọi một phần bò bít tết tại một nhà hàng món tây tên Mỹ Vị Beefsteak, ăn vào lập tức cảm thấy vị của phần thịt bò kia rất quái lạ đúng không?”
Hạ Thiên Kỳ lật xem quyển bút ký của một người đàn ông gọi là Lý Thiên Bồi, sau khi đã cẩn thận đọc qua, sau đó hỏi lại ông ta.
“Đúng, chính là nhà hàng món tây kia, là một cửa tiệm cũ, trước kia tôi và vợ cũng thường xuyên đi. Nhưng lần đó tôi đi ăn, cảm thấy thịt của phần beefsteak kia rất cứng. Đồng thời còn ngửi thấy một mùi gì đó rất lạ, rất khó hình dung.
Khi đó tôi bèn gọi nhân viên phục vụ tới, nói với bọn họ phần beefsteak này không tươi. Nhưng bọn họ lại cương quyết bảo đây, là thịt bò thượng đẳng gì gì, sẽ không xảy ra vấn đề gì đó, cuối cùng cũng không giải quyết được gì hết.”
“Lúc đó đã ăn bao nhiêu?”
“Lúc đó tôi ăn cũng không nhiều, chỉ ăn hết một phần ba. Ngược lại vợ tôi không nỡ lãng phí, nên đều ăn hết.”
Lý Thiên Bồi suy nghĩ một chút rất khẳng định khẽ gật đầu.
Việc liên quan tới vợ Lý Thiên Bồi, Hạ Thiên Kỳ cũng ghi chép rất kỹ càng. Vợ của Lý Thiên Bồi đã mất tích vào năm ngày trước, mà trước khi cô ta mất tích Lý Thiên Bồi từng ngửi thấy mùi xác thối trên người vợ mình. Đồng thời mấy ngày sau đó, thiết phục thế nào vợ ông ta cũng không côu gặp anh ta, về sau thì hoàn toàn mất tích.
Hạ Thiên Kỳ đã hiểu đại khái tình huống của Lý Thiên Bồi. Sau khi hạ bút viết xuống một tờ giấy trắng mấy chữ “Mỹ Vị Beefsteak”, hắn lại ngẩng đầu lên hỏi thêm một câu:
“Trừ lần đó ra, còn có lần nào nữa không?”
“Không có, những lần sau đó đều rất bình thường. Bình thường tôi và vợ cũng hiếm khi ra ngoài ăn, mỗi lần đều ăn ở nhà. Chỉ có mấy lần ra ngoài ăn, tôi đã viết ra hết rồi. Nếu không tin, anh cứ cho người đi kiểm tra.”
“Được rồi Lý tiên sinh, tôi rất hài lòng với câu trả lời của anh, hiện tại anh có thể cùng anh ấy ra ngoài được rồi, anh ta sẽ giúp anh giải độc.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lý Thiên Bồi cười một tiếng nhạt nhẽo, lại nhìn sang Lãnh Nguyệt đang ngồi bên cạnh. Hiểu ý, Lãnh Nguyệt lập tức đứng dậy, dẫn Lý Thiên Bồi ra ngoài.
Bốn người còn lại thấy Lý Thiên Bồi dễ dàng như vậy mà nhận được cứu giúp, sắc mặt âm u của bọn họ lúc này mới tốt lên mấy phần, trong ánh mắt hìn về phía Hạ Thiên Kỳ lộ rõ vẻ mong đợi.
Sau khi Lý Thiên Bồi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ lại lật quyển bút ký khác, quyển bút ký này là của một người phụ nữ trung niên tên Từ Hiểu Nhàn, cô ta cũng là người duy nhất thoát khỏi quỷ trảo của người thi biến, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nói ra cũng thật trùng hợp, bọn họ xem như cũng có chút xíu quen biết, v lúc ở đồn công an khu Thịnh Vượng, Hạ Thiên Kỳ từng nhắc nhở phó sở trưởng cử người dám sát cô ta, hắn từng nghi ngờ cô ta cũng trúng thi độc.
Trên thực tế, suy đoán của hắn không hề sai. Có thể thấy tình trạng hiện tại của người phụ nữ này là tương đối nghiêm trọng nhất trong số năm người, nếu trễ thêm một ngày, dù Lãnh Nguyệt có ra tay cũng định trước không thể cứu.
“Từ phu nhân, tôi thấy nội dung ghi chép của cô rất ít, cô là không nhớ nổi, hay cảm thấy viết ra cũng không có ý nghĩa gì?”
Trên bút ký của Từ Hiểu Nhàn chỉ viết vẻn vẹn hai câu rất ngắn, không giống với ghi chép của Lý Thiên Bồi viết rất kỹ càng.
“Không phải tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, chỉ là trong mấy ngày qua tôi đều không có ra ngoài, gần như lúc nào cũng ở nhà, cũng từng trở về nhà ba mẹ tôi ở một ngày, còn có theo chồng tôi là Trương Bân tới bệnh viện một chuyến. Những chuyện liên quan, trước đó tôi đều đã nói rất rõ với các anh rồi.
Bất quá hai ngày trước tôi có lại suy nghĩ lại, nói đến việc từng nếm qua loại thịt có vị lạ, phải là ở tiệm lẩu ở đường Đông Liễu mới đúng.
Chúng ta khi đó gọi hai dĩa thịt cừu cuộn, và một dĩa thịt bò. Kết quả mùi vị của thịt bò không giống trước kia, đồng thời nhai cũng rất cứng.”
Từ Hiểu Nhàn nói hoàn toàn chính xác, ở đồn công an khu Thịnh Vượng cô ta đã nói rất nhiều, Hạ Thiên Kỳ khẽ gật đầu, lần nữa đặt bút viết lên tờ giấy trắng kia mấy chữ “tiệm lẩu đường Đông Liễu”