Vác một ba lô nặng trịch leo núi, mang một đôi ủng lội mưa đến đầu gối, đã thế còn khoác thêm áo mưa màu xanh nên bộ dạng Hạ Thiên Kỳ lúc này giống như một cái bánh chưng.
Mặc dù đã đến sông Trinh Thủy trước thời gian yêu cầu, quá trình đi đến thôn Hồ Lô cũng gặp nhiều khó khăn nhưng bọn hắn vẫn như trước, đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ lần này.
Bởi vì trời mưa to mấy ngày liền không dứt, cho nên đường ray duy nhất để ra khỏi đây cũng bị nước mưa phá hủy, bất đắc dĩ bọn hắn mới phải chọn ngồi ô tô, nhưng dù thế cũng không thể nào đi qua đường cái.
Hai người bỏ tiền thuê nguyên một chiếc xe, thời gian từ sông Trinh Thủy đi cũng không có mất mát gì, nhưng đoạn đường này quá xóc, làm cho bọn họ rất muốn ói. Lãnh Nguyệt thì vẫn ổn, ngoại trừ sắc mặt hơi khó coi một chút, thì chỉ im lặng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nhưng Hạ Thiên Kỳ mới là thảm, vốn dĩ hắn hơi bị say xe, lại thêm đoạn đường này chốc chốc lại dừng, đã thế xe còn lắc lư rất nhiều, làm hắn nôn luôn trên xe, thậm chí đến cuối cùng còn nôn ra mật đắng.
Đoạn đường rời khỏi sông Trinh Thủy hai người họ đã bị tra tấn vô cùng thê thảm, nhưng chuyến du lịch ma quỷ này còn chưa kết thúc, bởi vì muốn đến thôn Hồ Lô, bọn hắn còn phải tự cuốc bộ một đoạn đường dài.
Đồng thời, đường núi rất khó đi, mưa liên tiếp mấy ngày càng làm nó trở nên khó khăn hơn, gần như không có đường để đi, chuyện này buộc bọn hắn phải thay ủng đi mưa, vì nước bùn đọng lại bên trọng, rất khó chịu.
Bọn hắn đi như thế khoảng chừng hai ngày.
Chờ tôi chậm chạp đến được cái thôn kia( Chờ tôi đến được cái thôn Con Rùa gì gì ấy), nhất định phải tìm một chiếc giường thoải mái nhất rồi đánh một giấc, thật mẹ nó, mệt chết tôi rồi...!
Hạ Thiên Kỳ khom lừng, mặt mày ủ rủ bước về phía trước, còn Lãnh Nguyệt thì lại thẳng người bước đi trước hắn. Khác với Hạ Thiên Kỳ đang phải mang theo bao lớn, bao nhỏ, trên người Lãnh Nguyệt chỉ khoác mỗi áo mưa màu đen, một tay hắn ta bỏ trong túi, nhìn giống như đang nhàn nhã tản bộ, so với dáng vẻ khổ lực kia của Hạ Thiên Kỳ quả thật là rất chênh lệch.
Anh càng than vãn mệt mỏi thì lại càng mệt mỏi, nếu anh muốn thể lực mình tốt hơn, cứ nghĩ thôn Hồ Lô đã ở ngay phía trước, hai chân anh tự nhiên sẽ có sức.
Lúc này, Lãnh Nguyệt mới quay đầu, nhìn Hạ Thiên Kỳ đưa ra lời khuyên. Trên thực tế, hai ngày nay Lãnh Nguyệt đã nghe Hạ Thiên Kỳ phàn nàn rất nhiều lần như vậy, thật ra thì hắn ta cảm thấy có chút phiền.
Có phải tôi nên nói lại cho anh nghe mới phiền?
Lãnh Nguyệt đã lâu không nói chuyện, nay vừa mới mở miệng đã nói những lời này, lửa giận trong lòng Hạ Thiên Kỳ bỗng cháy lên, mắng Lãnh Nguyệt:
Tôi mệt mỏi như vậy không phải tên chết tiệt như anh à, còn muốn tôi có ý chí để thể lực tốt hơn? Vậy sao anh không cầm hành lý đi!
Tôi là bởi vì vết thương còn chưa lành hẳn, không nên vác nặng.
Lãnh Nguyệt không dám nhìn Hạ Thiên Kỳ, chột dạ trả lời, tốc độ đi không tự chủ cũng trở nên nhanh hơn.
Không nên vác nặng? Sao anh không đi chết đi, lúc tôi còn thoải mái bước đi sao anh không nói như vậy, cái tên chết tiệt này...
Vốn dĩ Lãnh Nguyệt không muốn nghe Hạ Thiên Kỳ nói, vậy nên không lâu sau, trước mắt hắn chỉ còn lại một chấm đen nhỏ.
***, trước mắt tôi nghe lời anh, đợi tôi có được thể chất ác linh đi!
Hạ Thiên Kỳ âm thầm thề, sau này khả năng đánh quỷ phải mạnh hơn Lãnh Nguyệt, có như vậy hắn mới lên mặt Lãnh Nguyệt mà không phải kiêng kỵ gì. Hắn cảm thấy loại năng lực này giống như chuyện sinh hoạt của vợ chồng vậy, ai kiếm được nhiều tiền hơn thì có quyền quyết định.
Sau này nếu đổi lại là hắn cùng người khác thực hiện nhiệm vụ, nếu như hắn không có năng lực, hoặc năng lực của hắn kém hơn đối phương rất nhiều thì cũng chắc chắn hắn cũng sẽ không được người kia để trong mắt, chỉ có thể bưng trà, đổ nước tiểu hầu hạ tên kia, trốn sau mông người ta để được bảo vệ, đồng thời còn phải cầu mong cho đối phương là người tốt, không xem hắn như cái gai trong mắt.
Càng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ càng thấy chột dạ, vì đối với việc hắn trở thành cái gai trong mắt người ta mà nói, Lãnh Nguyệt có đôi lúc rất đáng chết nhưng tối thiểu hắn ta là người tốt.
Người tốt thì gặp chuyện tốt, người tốt vạn tuế, người tốt chờ tôi một chút...
Lúc này Hạ Thiên Kỳ không còn than mệt mà gọi đuổi theo Lãnh Nguyệt ở phía trước.
Sau khi đuổi kịp Lãnh Nguyệt, hai người bọn hắn tạm thời tìm một tảng đó ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Dựa vào định vị vị trí của bảng vinh dự, khoảng cách hiện tại của bọn hắn với thôn Hồ Lô ra rất gần, đi khoảng 1 giờ nữa là đến nơi.
Tôi muốn nói với anh một lần cuối cùng, cũng xem như làm phiền anh nghe tôi lảm nhảm lần cuối, nhất định phải thu cái tính Tình thương của người mẹ của anh lại được không? Đừng có mà việc ai cũng muốn quản, gặp ai cũng muốn cứu có được không?
Lúc đứng dậy tiếp tục đi quãng đường còn lại, Hạ Thiên Kỳ lại một lần nữa lo lắng mà nhắc Lãnh Nguyệt, tuy nhiên hắn ta lại tiếp tục dùng sự im lặng để trả lời hắn.
Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, đối với một cái thôn vắng vẻ như thế mà nói, khi chúng ta đến có lẽ đa số mọi người đã ngủ. Vậy nên phải đi nhanh lên một chút.
Lãnh Nguyệt cố ý bỏ qua đề tài này, một lần nữa đội mũ áo mưa lên có ý muốn tiếp tục đi.
Đối với cái thái độ này của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng lười lại tự khốn khổ mà giày vò mình, dù sao hắn cũng đã nghĩ kỹ, nếu như lần này Lãnh Nguyệt lại ngu ngốc, tiếp tục đưa thân mình vào nguy hiểm thì hắn tuyệt đối sẽ không xen vào nữa, bởi vì lúc đến đây hắn đã nhắc nhở không dưới một lần.
Đến hơn 10 giờ đêm, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cuối cùng cũng đặt chân đến địa điểm của nhiệm vụ lần này - thôn Hồ Lô.
Cuối cùng cũng đã đến cái địa phương *** chim cũng không có này!
Hạ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó nhìn vào trong thôn, hiện tại trong thôn đen như mực, hoàn toàn biến mất trong mưa bụi.
Nguyệt Nguyệt, tiếp theo chúng ta làm gì bây giờ? Là cướp bóc, hay phá cửa nhà mà vào?
Chẳng lẽ anh không biết gõ cửa xin ở nhờ sao? Mặt khác đừng xấu xa mà gọi tôi như vậy.
Hiển nhiên Lãnh Nguyệt không thích Hạ Thiên Kỳ gọi mình là Nguyệt Nguyệt, nên không khỏi nhấn mạnh một câu.
Không muốn gọi là Nguyệt Nguyệt? Chuyện đó tôi nói anh đúng là lạnh lùng nha! Có phải anh muốn tôi gọi là Lãnh Tiện Nhân mới cảm thấy dễ nghe?
Hạ Thiên Kỳ dùng những lời rơm rạ này để châm chọc Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cũng chẳng thèm để ý đến Hạ Thiên Kỳ, lúc này cũng không biết hắn ta cảm nhận được điều gì, ánh mắt đột nhiên chuyển sang chỗ khác, sau đó dừng lại ở vị trí kia.
Thế nào?
Hạ Thiên Kỳ ngậm điếu thuốc còn chưa kịp hút, bắt gặp biểu tình của Lãnh Nguyệt có chút không đúng, nên nhìn theo ánh mắt của Lãnh Nguyệt, phát hiện ra, hiện tại phía chéo cách bọn hắn không xa, lại có một cô gái đầu tóc rũ rượi đang nằm.
Cô gái đó chân không, trên người toàn là bùn đất, làm cho người khác có cảm giác cực kỳ thê thảm.
Người kia là té nên bất tỉnh... Hay là chết rồi?
Không cho Hạ Thiên Kỳ thời gian để suy nghĩ, Lãnh Nguyệt đã nhanh chân đi tới đó.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cũng theo sát hắn ta, đi đến chỗ của cô gái đang hôn mê kia. Sau đó, hắn phát hiện cô gái kia đã tỉnh, tóc tai đều bị nước mưa thấm ướt, đang mở đôi mắt vô hồn ngơ ngác nhìn bọn hắn.
Hơ, cô không sao chứ, đêm hôm khuya khoắt làm sao té ở nơi này? Say sao?
Đưa tôi về nhà...
Lúc này, đột nhiên người đó túm lấy cổ chân của Hạ Thiên Kỳ, sau nữa lại kêu khóc thảm thiết hơn:
Đưa tôi về nhà...
Cô trước tiên hay buông tay ra được không, và cả nói cho tôi biết nhà cô ở đâu đi...
Hạ Thiên Kỳ nhất thời bị hành động của cô gái làm cho giật nảy mình.