Hạ Thiên Kỳ gõ cửa liên tục, lát sau đã nghe giọng nói trầm thấp vang lên trong sân:
"Đến rồi đến rồi, đừng gõ nữa, ai vậy…đây là?"
Nghe được tiếng động bên trong có người đi ra, Hạ Thiên Kỳ ngừng gõ, khoanh tay đứng chờ người trong sân ra mở cửa.
Rất nhanh, người bên trong tới mở cổng, là một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi.
Người đàn ông này có nước da ngăm đen, khuôn mặt có hơi rộng, mũi to, mặc dù không cao nhưng dáng người rất khỏe khoắn.
"A Hạ tiên sinh, anh... Cái này..."
Thấy người đàn ông cường tráng trước mặt, Hạ Thiên Kỳ vừa định mở miệng giới thiệu ngắn gọn, ông ta lập tức nói một câu làm cho hắn cảm thấy sởn gai ốc.
"Trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Hạ Thiên Kỳ thu hồi lời thoại chuẩn bị trước đó, hỏi người đàn ông trước mặt một câu thăm dò.
"Hạ tiên sinh, anh không sao chứ? Anh vừa nói như vậy khiến tôi thấy rất sợ, lẽ nào anh thật sự chạy tới dọa tôi sao?"
"Tôi không hiểu ông có ý gì."
Hạ Thiên Kỳ nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
"Tôi cũng không có ý gì, ai, tôi cũng bị anh làm cho mơ hồ, được rồi, chúng ta vào nhà trước, vào nhà rồi hãy nói, được không?"
Người đàn ông đề nghị Hạ Thiên Kỳ vào nhà, trong quá trình đi vào nhà, Hạ Thiên Kỳ được biết người đàn ông này cũng không phải bí thư thôn có người con trai đã chết kia, mà là thôn trưởng Lý Vưu của thôn Tường Phượng này.
"Hạ tiên sinh mời ngồi."
Lý Vưu rất khách khí với Hạ Thiên Kỳ, hiện tại Hạ Thiên Kỳ không biết rốt cuộc trong thôn này xảy ra chuyện gì, hắn cũng chưa từng gặp mặt Lý Vưu, vì sao ông ta có thể nhận ra hắn, hơn nữa nhìn có vẻ như có quen biết hắn.
Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống với vẻ mặt cồ quái, sau đó ánh mắt bắt đầu đánh giá trong phòng, gian phòng này tương đương với phòng tiếp khách của nhà lầu, nối liền còn có một phòng bếp, còn phòng ngủ thì không nằm ở đây, là gian phòng bên cạnh kia, hai gian phong tuy liền nhau, nhưng không thông nhau.
"Thôn trưởng Lý nói đi, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hạ Thiên Kỳ rất nhanh quan sát một vòng, lần nữa ném cho Lý Vưu cái vấn đề quấy nhiễu hắn kia.
Lý Vưu nghe cái vấn đề này của Hạ Thiên Kỳ, cũng lộ ra vẻ mặt không giải thích được, há miệng nhưng không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một chút mới lên tiếng:
"Hạ tiên sinh, nói thật là anh khiến tôi mơ hồ rồi, tôi còn muốn hỏi anh đây, mới vừa rồi là anh làm sao ra ngoài? "
"Cái gì mà tôi làm sao ra ngoài?"
Nghe Lý Vưu nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi sinh ra suy đoán khiến đáy lòng hắn phát lạnh, vì vậy không xác định hỏi:
"Đừng nói với tôi là vừa rồi tôi ngồi đây nói chuyện phiếm với ông? Ông nghe tiếng đập cửa nên mới đi ra, kết quả sau khi ở cửa lại thấy tôi?"
"Đúng, chính là như vậy! Ta nghĩ là anh cố ý chọc tôi, ai, những người trẻ tuổi có sở thích thật quái lạ."
Mặc dù nét mặt Hạ Thiên Kỳ không hề giống đang đùa giỡn với ông ta, nhưng Lý Vưu hoàn toàn không nghĩ chuyện này có liên quan, không thì chẳng lẽ còn muốn ông ta tin, trên đời này có hai Hạ Thiên Kỳ sao?
Sở dĩ xuất hiện tình huống này, không nghi ngờ, chắc chắn Hạ Thiên Kỳ tới bày trò đùa.
Hạ Thiên Kỳ cảm giác da đầu có chút tê dại, cảm thấy trước khi hắn đến, đã có một con quỷ vật ngụy trang thành bộ dạng của hắn ngồi đây nói chuyện phiếm với Lý Vưu. Cho đến lúc hắn gõ cửa, Lý Vưu đi ra mở cửa, con quỷ vật kia mới lặng lẽ chạy đi.
Một con quỷ vật có thể ngụy trang, Hạ Thiên Kỳ thấy cũng nhiều, sở dĩ hắn cảm thấy da đầu có chút ngứa ngáy, nói trắng ra là con quỷ vật kia biến thành hình dáng của hắn.
Một con quỷ vật dáng vẻ giống hắn như đúc, với bản thân hắn chính là một chuyện vô cùng sợ hãi.
"Nói một câu có thể khiến ông cảm thấy rất giả, tôi hoàn toàn không nhớ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, xin ông thuật lại đầu đuôi cho tôi một lần, từ lúc tôi mới tìm tới cửa, rồi tới sau đó ông mở cửa cho tôi.
Với tôi mà nói, chuyện này rất quan trọng, cho nên ông nhất định không nên bỏ qua một chi tiết nào."
Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Kỳ vô cùng nghiêm túc, nụ cười trên mặt của Lý Vưu cũng dần trở nên cứng ngắc, theo bản năng định từ chối hắn, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.
"Khoảng 15 phút trước, ta đang ngồi trong phòng khách suy nghĩ một số chuyện, sau đó nghe tiếng gõ cửa, ta lập tức đi ra ngoài.
Sau khi mở cửa tôi phát hiện anh đứng ngay bên ngoài, vì tôi chưa từng nhìn thấy anh, cho nên mới hỏi anh là ai, tìm tôi có chuyện gì. Sau đó anh lập tức lấy giấy chứng nhận của anh ra, nói anh là đặc nhiệm ZF*, phụ thuộc đội điều tra sự kiện, tới chỗ chúng tôi tìm hiểu chút tình hình.
*ZF: Viết tắt của Zone of Fire: là một khu vực mà trong đó một đơn vị mặt đất được chỉ định hoặc tàu hỏa lực cung cấp. Lửa có thể hoặc không thể được quan sát thấy (Internet).
Cứ như vậy, tôi mời anh vào nhà, sau đó anh bắt đầu hỏi thăm tôi chuyện con của bí thư thôn. Còn hỏi tôi trong thôn ngoài con trai của bí thư thôn đã chết ra, gần đầy có người nào tử vong, hoặc là xảy ra sự việc mất tích nào hay không.
Sau đó tôi bắt đầu hỏi anh có phải cấp trên muốn điều tra thôn Tường Phượng hay không, anh nói không có, chỉ là anh đang điều tra một sự kiện đặc thù, mà sự kiện này có khả năng liên quan tới con trai của bí thư thôn, đồng thời còn dính líu tới những người khác trong thôn, căn dặn tôi phải phối hợp thật tốt, không nên lo lắng cái gì.
Tôi định nói việc này không thành vấn đề, nhất định sẽ hợp tác tốt, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe có người đập cửa rất lớn, nên tôi mới đi mở cửa.
Sự việc chính là như vậy."
Lý Vưu nói xong, có chút nghi ngờ liếc trộm Hạ Thiên Kỳ, không biết đang cố ý giả điên thăm dò ông ta hay gì, tóm lại trong ông ta vẫn không tin, Hạ Thiên Kỳ không biết chút gì về chuyện vừa rồi, nếu thật sự như vậy, thì đó mới là gặp quỷ.
Nghe Lý Vưu kể lại xong, Hạ Thiên Kỳ móc một bao thuốc lá trong túi quần, sau đó đưa cho Lý Vưu một điếu, Lý Vưu nhận lấy khách khí nói tiếng cám ơn:
"Thuốc lá này là thuốc xịn, ta nhớ là khoảng 300 đồng một hộp."
Lý Vưu có chút không nỡ hút mà chỉ ngửi một cái, Hạ Thiên Kỳ cười cười kiểu không có gì, sai đó châm điếu thuốc ngoài miệng, rít mạnh một hơi.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không nói gì, Lý Vưu không chịu nổi tò mò hỏi:
"Việc đó... Mạo muội hỏi một câu, các ngươi làm nghề này hẳn là đãi ngộ rất tốt?"
"Coi như tàm tạm, nhưng nhất định là không hơn ông làm thôn trưởng ở đây." Hạ Thiên Kỳ trà lời một câu ý từ sâu xa.
"Đừng, anh cũng đừng nói như vậy, trong túi tôi đây còn sạch hơn mặt mũi tôi, chỉ đơn giản kiếm chút tiền lương mà thôi."
Có lẽ Lý Vưu e sợ đặc nhiệm ngồi bên cạnh ông ta này sẽ điều tra ông ta, cho nên vội vàng phủi sạch quan hệ với mấy thôn trưởng khác.
Hạ Thiên Kỳ cười cười, cũng không quan tâm tác phong của Lý Vưu thế nào, ấn nửa điếu thuốc lá còn dư lại vào trong gạt tàn thuốc, Hạ Thiên Kỳ lại quay về chủ để chính, lên tiếng hỏi Lý Vưu:
"Lúc đó khi ông nghe tiếng gõ cửa, tôi đang ở bên cạnh ông sao?"
"Đúng vậy, nếu không sao tôi lại có cảm giác lạ lùng như vậy"
Lý Vưu gật đầu vô cùng khẳng định.
Thấy Lý Vưu rất xác định một điểm này, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi suy đoán, cảm thấy con quỷ vật giả mạo hắn kia, có vẻ như năm rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay.