Độc nhất sủng hôn - Chương 1: Xung đột tại bệnh viện
Tân Tình vừa ra khỏi thang máy đã điên cuồng chạy về phía phòng bệnh, vừa rồi ba cô gọi điện báo mẹ mất rồi, ba tháng trước mẹ cô bị chẩn đoán ra bệnh ung thư phổi thời kỳ cuối. Bác sĩ nói không còn nhiều thời gian nữa, chỉ là cô không ngờ lại nhanh tới vậy, đột ngột tới vậy. Rõ ràng mới hồi chiều lúc cô vào đưa cơm mẹ vẫn ăn được cả bát cháo lớn, sao mới đến tối đã...
Bệnh viện về đêm yên lặng như một thành phố chết, vừa quẹo vào khu phòng bệnh nặng cô đã nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của một đôi nam nữ trong phòng trực ban, bởi hành lang quá vắng vẻ nên tiếng động này càng thêm rõ ràng hơn. Tân Tình khựng lại, phòng bệnh của mẹ cô nằm ngay bên cạnh phòng trực ban, cô rón rén bước tới rồi mở hé cửa ra nhìn thử.
“Cuối cùng bà ta cũng chết, đã chuẩn bị sẵn sàng để làm bà Tân chưa? Ừm...”
Giọng một người đàn ông vang lên.
Người phụ nữ trong lòng ông ta đỏ mặt nghiêng đầu sang một bên rồi cười đáp:
“Không ngờ được, bà ta bệnh nặng thế mà... thế mà những hai năm mới chịu chết...”
Người đàn ông cố ý nói nhỏ:
“Những lời thế này về sau đừng có nói nữa, nếu để người ta biết anh thay đổi hồ sơ bệnh án của bà ta thì sẽ phiền hà lắm!”
“Sau này ai quan tâm bà ta nữa chứ, giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần chúng ta đã nắm cả rồi mà!”
Người phụ nữ hả hê lên tiếng nhưng chợt ý cười của ả khựng lại trên mặt. Người đàn ông theo tầm mắt ả nhìn lại, vừa hay thấy Tân Tình đứng ngoài cửa, nước mắt ướt sũng khuôn mặt nhỏ bé...
Trong phòng bệnh, Tân Tình nhìn người mẹ nằm dưới lớp chăn trắng toát, run rẩy hỏi:
“Hai năm trước mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư nhưng ông đã thay đổi hồ sơ bệnh án phải không?”
Tân Bằng Phi châm một điếu thuốc rồi ôm Triệu Giai Lệ dựa vào ghế salon, nói một cách thản nhiên:
“Chuyện đó không liên quan tới mày, mẹ mày chết rồi, tao cũng đã tính đường cho tương lai của mày xong cả, đợi lát nữa sẽ có người tới đón mày đi.”
“Ông có phải người không thế? Có phải là cha tôi nữa không? Sao ông có thể làm ra chuyện thất đức như vậy được?”
Tân Tình giận dữ nhìn hai kẻ đang ngả ngớn trên ghế salon.
Triệu Giai Lệ khẽ lắc mớ tóc dài rồi cười tủm tỉm với cô:
“Vì anh ấy là ba mày nên mới tính toán cho tương lai của mày thế chứ, ông chủ Hoàng quả thực rất thích mày, hơn nữa người ta lại chẳng thiếu tiền! Mày đi theo người ta sẽ không phải khổ đâu!”
Tân Tình lạnh lùng nhìn Tân Bằng Phi:
“Ông bán tôi đấy ư?”
“Đừng nói khó nghe thế, chỉ là để mày đến sống ở một ngôi nhà khác thôi.”
Giọng điệu Triệu Giai Lệ có phần ghen tị:
“Mày cũng được giá lắm đấy.”
“Tôi là con gái ông đấy, sao ông lại có thể...”
Tân Tình không thể tin nổi chính cha ruột mình lại có thể làm chuyện độc ác như vậy.
Tân Bằng Phi chẳng buồn để tâm, ông ta cắt ngang lời cô:
“Thế nên mày mới có giá trị chứ! Với lại tao vẫn còn một đứa con trai và một đứa con gái khác, mày không cần lo chuyện tao không có con cái nối dõi đâu.”
“Cặn bã!”
Tân Tình nghiến răng, người thế này mà lại là cha cô cơ đấy.
Tân Bằng Phi vứt đầu thuốc xuống sang rồi đi đến trước mặt cô, giơ cao tay lên.
“Bốp” một tiếng.
Người Tân Tình nghiêng sang một bên, rồi cô bụm mặt té xuống đất.
“Xấc xược, mẹ mày dạy mày thế đấy hả?”
Tân Bằng Phi nhìn Tân Tình bằng ánh mắt lạnh như băng, còn nhấc chân định đá cô, nhưng lúc này cửa lại bị đẩy ra, vài người đàn ông bước vào phòng. Ông ta thấy thế thì vội nói:
“Nhanh đem nó đi đi.”
Tân Tình bị hai người đàn ông lôi dậy, cô hoảng hốt giãy giụa:
“Bỏ ra, các người muốn làm gì? Bỏ tôi ra!”
“Bịt miệng nó lại!”
Triệu Giai Lệ vứt một cái khăn lau qua.
Một người đàn ông bắt lấy rồi nhét khăn lau vào miệng Tân Tình, cô chỉ có thể vừa rơi lệ nhìn Tân Bằng Phi vừa lắc đầu. Ông ta lại chỉ vào di thể của mẹ cô rồi bảo:
“Nếu mày dám kêu lên để gọi người tới thì tao sẽ ném xác mẹ mày tới bãi rác ngoài thành phố ngay.”