Doanh Kình Thương nhìn chằm chằm Tân Tình, hắn không nghĩ ra vì sao cô phải làm như vậy, hắn không tin Tân Tình thật sự là vì nhìn thấy tình huống giữa hắn và Jasmine mà đưa quyết định như vậy, hắn có thể cảm giác được Tân Tình không phải không yêu hắn Thế nhưng, thứ gì có thể làm cho cô quyết tâm ra quyết định như thế?
“Em đã suy nghĩ rõ ràng”
Tân Tình nói: “Em không hy vọng người đàn ông bên cạnh em cả đời, là bởi vì cái tổ huấn gì đó mà yêu em, em hy vọng giữa chúng ta không có những nhân tố từ bên ngoài, chỉ là đơn giản là vì yêu nhau mà ở bên nhau”
Doanh Kình Thương duỗi tay cầm nhẫn về: “Được!”
Hắn đột nhiên cười: “Nhưng… Tôi cũng không thể bảo đảm hai năm sau chiếc nhẫn này vẫn là của cô”
Tân Tình đứng hình, cắn chặt răng xoay người: “Vậy thì, sau này gặp lại”
“Nhớ kỹ khi muốn đi, thì nên trở về thăm A Toa và Nhạc Nhạc một lát”
Giọng điệu của Doanh Kình Thương đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, Tân Tình gật đầu với hắn, chịu đựng không cho nước mắt rơi Doanh Kình Thương nhìn không thấy nước mắt của cô, chính cô cũng không để ý đến Doanh Kình Thương nhếch miệng cười
Cậu Thẩm vốn cho rằng sau khi Doanh Kình Thương biết Tân Tình phải đi sẽ mất khống chế, ít nhất cũng sẽ tra tấn người xung quanh hắn một hồi, nhưng không ai ngờ được là Doanh Kình Thương giống như không sao cả…
“Chúng ta quen biết nhiều năm như thế, cậu không cần phải giả bộ trước mặt tôi, muốn tức giận thì tức giận đi!”
Cậu Thẩm chạy đến nhà họ Doanh vào mồng 2 đầu năm: “Tôi là vì cậu, kỳ nghỉ cũng đã hủy bỏ, thừa dịp Tiểu Tình Tình còn chưa đi, chúng ta nên bàn bạc một chút về việc làm cách nào để có thể giữ cô ấy ở lại”
Doanh Kình Thương hỏi ngược lại hắn một câu: “Giữ lại làm cái gì?”
“Cậu có ý gì?”
Cậu Thẩm trừng mắt hắn: “Cậu muốn để cho Tiểu Tình Tình đi?”
Ánh mắt của Doanh Kình Thương nhìn ở một nơi xa xôi, giống như là nói với cậu Thẩm, cũng như đang nói với bản thân mình:
“Tính cách của cô ấy có thể cậu cũng biết, nhìn ngốc nghếch, nhưng trong xương cốt lại rất mạnh mẽ Nếu cô ấy đã quyết định, đến A Toa còn có thể bỏ lại, tôi làm thế nào cũng vô dụng, cô ấy đã quyết tâm đi khỏi đây”
“Cô ấy thay lòng đổi dạ?” Cậu Thẩm cảm thấy không có khả năng
Doanh Kình Thương nhíu mi lại, giọng điệu không tốt lắm nói: “Câm miệng”
“Khi một người phụ nữ rời bỏ một người đàn ông, ngoại trừ thay lòng đổi dạ thì chính là chê hắn không có tiền, cậu có tiền, vậy nên đó chính là lý do thứ nhất” Cậu Thẩm nói có đạo lý rõ ràng
Doanh Kình Thương đột nhiên cười, tươi cười một cách ngông cuồng xấu xa: “Đừng nói giữa hai chúng ta còn có cái tổ huấn không đáng tin cậy kia, cho dù tổ huấn là giả, nhưng mà cái hiệp nghị ban đầu cô ấy ký thì là thật Giấy trắng mực đen rõ ràng, đời này Tân Tình chỉ có thể là của tôi”
“Nhưng lỡ như… Tổ huấn là sự thật, các cậu thực sự là vì vết bớt mới thích nhau, cậu phải làm sao bây giờ?”
Cậu Thẩm là từ trong miệng Doanh Hạo biết được những bí mật này, còn biết rõ đến như vậy
Doanh Kình Thương không chút nào để ý nói: “Thật hay giả, có quan hệ gì? Nếu là giả, thì chứng minh chúng tôi là thiệt tình yêu nhau Nếu là thật, chúng tôi cũng sẽ yêu nhau Mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau, tôi đều không để trong lòng”
“Hắc hắc, nhưng mà người ấy phải rời khỏi cậu thật là lâu!”
Cậu Thẩm xem tâm trạng của Doanh Kình Thương không tệ như vậy, lại bắt đầu kích thích hắn
Doanh Kình Thương khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Cho nên nói… Chỉ số thông minh của cậu và Tân Tình đều nằm trên cùng một trục hoành”
“Cậu có ý gì?”
Doanh Kình Thương không để ý đến hắn, ném một phần văn kiện qua:
“Xem cho kỹ”
Qua 15 tháng Giêng, Tân Tình liền chuẩn bị đi nước Pháp Tháng 3 bên kia mới vào học, nhưng Tân Tình đến để tìm phòng ở thích hợp Cô tính toán tài sản của bản thân một chút, phát hiện mỗi tháng công ty châu báu Tân thị đều kiếm được không ít, cũng đủ cho cô có thể tìm được phòng ở thoải mái và hoàn thành xong việc học Vốn dĩ cô do dự có nên đem một nửa cổ phần Tân thị cho Doanh Kình Thương hay không, nhưng mà Thi Thiên Thiên lại nói làm như vậy thì sẽ khiến hai người càng thêm dây dưa không rõ Đề nghị nếu thật sự không được, cô có thể một lần nữa tìm một người có chuyên môn làm giám đốc để quản lý công ty
Tân Tình cố ý gọi điện thoại cho giám đốc lúc trước, nói cô phải đi, nếu hắn không muốn ở lại thì có thể trở về Doanh thị Kết quả đối phương kém một chút nữa là khóc lóc tỏ lòng trung thành, sống chết đều không đi, cuối cùng nói một câu sống là người của cô, chết cũng là quỷ của cô, rồi cúp máy Làm cho trán Tân Tình không ngừng nhíu lại, không thể là gì khác hơn là để cho hắn tiếp tục quản lý công ty
Một ngày trước khi lên đường, Tân Tình trở về nhà họ Doanh, cô đặc biệt gọi điện thoại cho A Triệt, xác định Doanh Kình Thương không ở mới đi qua, kết quả vừa vào cửa liền thấy Doanh Kình Thương đang ngồi trên sô pha, bên cạnh hắn là A Toa đang gặm quả táo
“Đã đến rồi!”
Doanh Kình Thương giống như chào hỏi bình thường, giọng điệu nhẹ nhàng giống như Tân Tình chỉ là về nhà
Tân Tình trừng mắt nhìn mắt A Triệt mở cửa cho cô, cậu thanh niên ấy cúi đầu không dám nhìn cô
“Em đến thăm A Toa và Nhạc Nhạc, thuận tiện lấy vài thứ”
Tân Tình vừa nói vừa đi qua, khi A Toa nghe được tiếng của cô, liền quay cái đầu nhỏ tìm kiếm khắp nói Vừa thấy cô đến, liền ném quả táo ăn dở đi rồi nhào tới trên người cô Dì Điền cũng ôm Nhạc Nhạc từ trong vườn hoa thả xuống trong nhà, vẻ mặt đau thương nhìn cô, đang yên đang lành như thế lại muốn đi…
“Có chuyện anh và em cần bàn bạc một chút”
Tân Tình suy nghĩ một chút vẫn quyết định mở miệng nói: “Hiện tại em không có biện pháp, chờ một năm sau em bắt đầu thực tập sẽ đưa A Toa qua bên đó, con ở lại đây sẽ khiến cho anh gặp bất tiện”
“Về phần Nhạc Nhạc, đến lúc đó cũng có thể cùng nhau đưa qua đó”
Nếu không phải cô không có thời gian chiếu cố, cô đều muốn mang theo A Toa và Nhạc Nhạc ngay lập tức
Doanh Kình Thương cười với cô: “Được! Đều nghe theo em”
Không biết vì cái gì, Tân Tình nhìn thấy khóe miệng tươi cười của hắn, luôn cảm thấy bất an, giống như lại bị tính kế
“Đúng rồi!”
Doanh Kình Thương đưa cho cô một phần văn kiện: “Đây là của em”
Tân Tình nghi hoặc nhận lấy xem được mấy dòng lại ném trở về: “Em không cần”
Đùa à, thế nhưng là quặng kim cương ở Nam Phi, người sở hữu còn là mình
“Đây là đồ đã chuẩn bị rất sớm từ trước, vốn dĩ muốn đưa em vào ngày sinh nhật đó, đáng tiếc…”
Doanh Kình Thương lại đem văn kiện nhét vào tay cô: “Thay đổi người đại diện pháp lý của khoáng sản rất phiền phức, còn phải thông qua chính phủ, anh cũng không rảnh để phí sức như vậy làm thêm một lần nữa”
Tân Tình giống như đang cầm một củ khoai nóng, cau mày nhìn hắn
Doanh Kình Thương nở nụ cười: “Em cầm trước đi, sau này có thời gian, anh sẽ đổi lại?”
“Được rồi”
Tân Tình đành phải gật đầu: “Em sẽ giúp anh cất giữ trước”
Doanh Kình Thương xem cô ôm A Toa luyến tiếc không muốn buông tay, trong lòng có chút hụt hẫng, như thế nào lại bỏ quên anh?
“Ngày mai anh có việc, sẽ không thể tiễn em”
Doanh Kình Thương giúp cô kéo cửa xe: “A Triệt ngày mai đi đón em, đưa em ra sân bay”
Tân Tình muốn nói không cần phiền như vậy, nhưng nhìn đến A Triệt ngồi ở ghế tài nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như đang nói cô dám thử từ chối thử xem, vì thế cô yên lặng gật gật đầu
“Chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Doanh Kình Thương lui ra sau vài bước
Tân Tình cúi đầu phất tay với hắn, chờ xe đi được mười mét rút cuộc nhịn không được nữa, bò đến sau tấm kính phía sau xe nhìn xem, nhìn thấy Doanh Kình Thương thế nhưng còn đứng ở đó vẫy tay với cô, Tân Tình che miệng, nước mắt theo khe hở của ngón tay chảy xuống, cô lắc đầu, sau liều mạng gật đầu A Triệt nhìn từ kính chiếu hậu thấy cô như vậy, nhịn không được mở miệng nói
“Tiểu thư, đừng đi nữa, cô cũng luyến tiếc thiếu gia mà”
Tân Tình một lần nữa thắt đai an toàn, hít vào một hơi thật sâu: “Tôi không có việc gì, cậu cứ chú ý lái xe đi”
A Triệt còn muốn nói cái gì, nhìn thấy Tân Tình đã nhắm mắt, đành phải lắc lắc đầu, rõ ràng là thích, tại sao lại muốn tách ra…
Tất cả mọi người cảm thấy chuyện Doanh Kình Thương cùng Tân Tình ly thân là chuyện cực kỳ ngoài ý muốn, bao gồm Tân Ngữ Điệp vừa mới sinh con Cô là nghe Hoàng Kiện Bân nói, vào lúc ban đêm liền gọi điện cho Tân Tình: “Cô thực sự muốn đi?”
Tân Tình nhận được điện thoại của cô ấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nói qua điện thoại: “Đúng vậy, buổi chiều ngày mai lên máy bay”
“Cô thật ngốc, tuy rằng tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy Doanh Kình Thương sẽ không cưới cô, cũng sẽ không cần cô”
Tân Tình cười cười: “Cô gọi tới là để cười tôi?”
“Ha ha!”
Tân Ngữ Điệp đầu dây bên kia cũng cười: “Thời điểm tôi gọi điện thoại cho cô, thật ra cũng nghĩ như vậy, nhưng là bây giờ… Tôi cảm thấy một chút cũng không buồn cười”
Tân Tình nghe cô ta nói như thế, thật ra có chút ngoài suy nghĩ, Tân Ngữ Điệp còn nói thêm: “Mặc kệ nói như thế nào, chúc cô thuận buồm xuôi gió, tôi có linh cảm, cô sẽ còn trở lại!”
“Cảm ơn!”
Cúp điện thoại, Tân Tình đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cầm điện thoại mở ra một số điện thoại, do dự một chút, vẫn là gọi qua đi
Trần Minh không nghĩ tới còn có thể nhận được điện thoại của Tân Tình, từ sau khi chuyện bắt cóc qua đi, hắn vẫn luôn thực tự trách Bởi vì chính hắn chẳng những liên luỵ Tân Tình, còn làm hại Lục Mạn Mạn chết đến nay vẫn không rõ nguyên nhân Nghe thấy Tân Tình nói phải đi cũng cảm thấy kinh hãi
“Không phải nghe nói hai người sẽ kết hôn sao? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì”
Tân Tình nói: “Tôi tìm anh là muốn anh giúp tôi một chuyện”
“Em nói đi” Trần Minh khẩn trương mở miệng
Tân Tình có chút ngượng ngùng: “Có thể hay không phiền anh giúp tôi để ý A Toa một chút”
“Ý là sao?”
Trần Minh không hiểu
“Nếu Doanh Kình Thương kết hôn, hoặc là có tin đồn hắn có bạn gái, phiền anh nói cho tôi biết”
Trần Minh nghĩ một chút nói: “Cô là sợ đứa bé bị…”
“Đúng vậy”
Đây là khi rời đi nhà họ Doanh, Tân Tình đột nhiên nghĩ tới, lỡ như Doanh Kình Thương có người phụ nữ khác, người đó có thể chịu đựng A Toa sao? Sẽ đối tốt với đứa bé sao? Lỡ như ngược đãi con mình thì làm sao bây giờ
“Anh hiểu rồi, em yên tâm, anh sẽ để ý giúp em”
Cô vốn định tìm cậu Thẩm hỗ trợ, nhưng mà nghĩ đến hôm nay A Triệt giấu diếm việc Doanh Kình Thương đang ở nhà, mới ý thức được mặc kệ là A Triệt hay là cậu Thẩm bọn họ đều là người của Doanh Kình Thương Cô cũng nghĩ tới Thi Thiên Thiên và Trương Mật, nhưng mà các cô ấy còn phải học, hơn nữa các cô ấy cũng không có khả năng nhìn chằm chằm cái việc kia, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chỉ Trần Minh có thể giúp cô
Tất cả đã sắp xếp xong, ngày hôm sau Tân Tình từ chối yêu cầu đi tiễn của Thi Thiên Thiên và Trương Mật, cô nói cô không muốn khóc ở sân bay Khi cô khóc qua chỗ kiểm tra mới phát hiện, kỳ thật là do cô không muốn các cô ấy thấy mình khóc
Vé máy bay là khoang hạng nhất xa xỉ, là Thi Thiên Thiên giúp cô đặt Sau khi ngồi xuống, cô liền mang bịt mắt lên, không nghĩ làm người khác thấy mắt cô sưng đỏ, cảm thấy hai bên trái phải chỗ ngồi đều có người ngồi xuống, cô cũng không để ý, sau đó mới nghe được một âm thanh quen thuộc
“Tiểu Tình Tình!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn