Độc nhất sủng hôn - Chương 29: Là cậu bán đứng tôi
Buổi sáng, Tân Tình ngồi ăn sáng với đôi mắt sưng húp, cô thấy dì Điền chần chừ như muốn nói rồi lại thôi.
"Dì Điền có việc gì cứ nói đi ạ."
Với hai người lớn tuổi ở nhà họ Doanh, cô rất cảm kích vì họ thực sự tốt với mình.
Dì Điền rót cho cô một cốc sữa rồi thở dài:
"Cô chủ đừng cứng rắn như vậy là hơn, thế mới bớt giận dỗi với thiếu gia được."
"Tôi đâu có giận dỗi gì với hắn."
Tân Tình nghĩ hẳn là dì Điền đang hiểu lầm gì đó, mối quan hệ giữa cô và Doanh Kình Thương không thể dùng từ giận dỗi được, giữa họ vốn dĩ chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi.
"Thiếu gia chỉ không biết cách đối xử với nữ giới thôi, khi còn bé, cậu ấy..."
"A Điền, đừng bàn tán về thiếu gia sau lưng cậu ấy."
Bác Phúc ngắt lời dì Điền, Tân Tình cũng tiếp tục cúi đầu ăn, cô chẳng có hứng thú gì với chuyện của Doanh Kình Thương cả.
Tân Tình thực sự không hiểu Doanh Kình Thương đang bực tức điều gì mà từ đó về sau mãi cũng chưa thấy hắn về nhà, rõ ràng cô mới là người chịu ấm ức. Cô cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn nên không hỏi han gì.
Cô và Trương Mật, Thi Thiên Thiên ngày ngày nghĩ cách làm thế nào để tìm được chứng cớ chứng minh Tân Ngữ Điệp đạo thiết kế của mình, đáng tiếc là mãi không có manh mối nào. Nhưng có một điều khiến họ bất ngờ là Tân Ngữ Điệp giờ đang yêu Đỗ Trạch Khải, hai người họ ngày nào cũng rêu rao cùng nhau khắp sân trường.
"Thôi, chắc mấy cậu vẫn không biết rồi."
Ba người ngồi ăn trưa trong căng tin, Trương Mật bắt đầu buôn dưa lê:
"Không biết là ai tung tin nói Đỗ Trạch Khải là phú nhị đại ấy."
"Nhà họ Đỗ? Là tập đoàn kinh doanh chuỗi siêu thị á?"
Thi Thiên Thiên bắt đầu lục tìm trong trí nhớ về giới kinh doanh thành phố S một lượt.
Trương Mật uống một ngụm nước, lắc đầu:
"Cậu lại coi trọng người ta quá rồi. Nhà họ có vài công ty gia công thực phẩm ở phía Bắc, năm ngoái mới chuyển tới thành phố S thôi. Nhưng hình như có quan hệ họ hàng bắn súng đại bác cũng không tới với nhà họ Đỗ thì phải."
"Nếu vậy thì đây chưa chắc là ý Tân Ngữ Điệp đâu."
Tân Tình giễu cợt:
"Sợ là Tân Bằng Phi muốn cô ta tiếp cận Đỗ Trạch Khải đấy."
Đồng thời, cô cũng cảm thấy kỳ lạ, Tân Ngữ Điệp đã gặp Doanh Kình Thương, chắc chắn cô ta sẽ nói với Tân Bằng Phi. Với tính cách của ông ta, chẳng có lý do gì lại thả con cá lớn Doanh Kình Thương mà bảo Tân Ngữ Điệp đi câu con tôm nhỏ Đỗ Khải Trạch.
Làm sao Tân Tình biết được chuyện Tân Bằng Phi cũng muốn nhưng Doanh Kình Thương không cho ông ta cơ hội.
Nam đốn mạt và nữ khốn nạn ở bên nhau thì sức chiến đấu sẽ tăng cao gấp bội, vậy nên vào lúc đi học buổi chiều, Tân Tình lại bị chặn lại.
"Tân Tình!"
Thái độ của Tân Ngữ Điệp rất thân thiết, đáng tiếc là Tân Tình chẳng thèm để ý đến cô ta.
Đỗ Trạch Khải giơ tay ngăn cô lại:
"Chị gái cậu đã nhún nhường rồi mà sao cậu vẫn có thái độ này? Cậu nghĩ cô ấy có nghĩa vụ phải giúp cậu thiết kế đúng không?"
"Ồ..."
Tân Tình liếc mắt nhìn, các bạn học cũng nhao nhao dừng lại hóng hớt. Tân Tình lạnh lùng quay lại hỏi Tân Ngữ Điệp:
"Cô chiếm nhà tôi lúc nào thế?"
"Tân Tình, chị không làm thế."
Tân Ngữ Điệp nói với giọng ấm ức như bạch liên hoa.
Tân Tình chẳng thèm nhìn cô ta nữa mà nhìn một lượt xung quanh:
"Cô mới cùng mẹ mình vào ở nhà họ Tân trong mùa hè năm nay, trước khai giảng thôi. Xin hỏi, trước đó cô giúp tôi thiết kế tác phẩm bằng cách nào vậy?"
"Chị không..."
"Cô câm mồm."
Tân Tình ngắt lời cô ta:
"Nếu cô dám đứng trước mặt mọi người, tự thiết kế một sợi dây chuyền thì tôi lập tức công nhận từ xưa tới nay là cô dạy tôi."
Tân Tình nheo mắt cười, nhìn thẳng vào Tân Ngữ Điệp:
“Thế nào? Có dám không?"
Tất nhiên là không dám rồi, cô ta cúi đầu để che giấu gương mặt dữ tợn của mình, hít sâu mấy lần mới ngẩng đầu lên, nói:
"Chị biết em hận chị, nhưng hôm nay chị tới để nói là ba đang tìm em, ông ấy muốn gặp em một lần."
Chỉ bằng một câu, cô ta đã chuyển hướng câu chuyện, thậm chí còn như ngầm chỉ trích Tân Tình bất hiếu.
"Tôi không rảnh."
Tân Tình đáp rồi xoay người bỏ đi. Cô nhận ra mình không bao giờ có khả năng chiến thắng Tân Ngữ Điệp ở khoản miệng lưỡi, vì cô không mặt dày như cô ta, có thể đổi trắng thay đen bằng lời nói.
Vốn cho chuyện đã dừng ở đó, thế nhưng hôm sau Tân Tình lại nhận được điện thoại của Tân Bằng Phi.
"Tân Tình, con có thể về nhà một lần không?"
Tân Bằng Phi hỏi, thái độ cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Tôi không rảnh."
Tân Tình vẫn đáp như cũ.
Tân Bằng Phi cảm khái rằng cô con gái này không biết nể mặt ông ta, sau đó lập tức đổi giọng:
“Di vật của mẹ mày đấy, nếu mày không muốn lấy thì tao vứt đi hết."
Di vật của mẹ? Tân Tình cau mày, đúng là cô chưa từng về dọn dẹp chúng.
"Được rồi, thứ sáu tuần này, sau khi tan học tôi sẽ về."
Cúp máy, cô lại thấy Lâm Tiểu Vũ đi cùng Tân Ngữ Điệp ra từ phía sau khu giảng đường, hai người họ mau chóng tách ra, một trước một sau bước đi, vờ như không quen biết.
Quả nhiên là cô ta.
Tân Tình quay về ký túc, Lâm Tiểu Vũ còn chưa tới. Trương Mật vẫn đang nhắc tới chuyện tìm chứng cứ vạch trần Tân Ngữ Điệp.
"Khỏi cần nữa, tớ biết là ai làm rồi."
Tân Tình khẽ nói rồi ngồi xuống giường, không lên tiếng nữa.
Thi Thiên Thiên nhìn cô:
"Có phải Lâm Tiểu Vũ không?"
"Thật sự là cậu ấy à?"
Trương Mật trợn mắt.
Tân Tình gật gật đầu:
"Thật ra trước đó tớ đã nghi ngờ cậu ta rồi, nhưng tớ không có chứng cớ, hôm nay thấy cậu ta lén lút đi cùng Tân Ngữ Điệp nên mới dám chắc chắn."
"Cậu ta làm lúc nào?"
Trương Mật không nghĩ ra nổi.
"Các cậu có nhớ một lần cậu ta gọi mình xuống, sau khi xuống mình lại gặp Tân Ngữ Điệp không? Lúc sau tớ bảo cậu ta về trước, sau đó hai người không an tâm nên mới chạy xuống tìm tớ ấy.”
Thi Thiên Thiên hồi tưởng lại:
"Đúng rồi, thời gian trùng khớp, lúc ấy cậu cũng để thiết kế ở trong phòng ký túc."
"Nhưng sao cậu ta làm được?"
Trương Mật thắc mắc:
"Bản thiết kế không mất, cô ta cũng không có điện thoại nên không chụp ảnh được."
Tân Tình cười cười:
"Ai bảo cô ta không có di động? Còn là hàng xịn hẳn hoi."
"Ý cậu là lúc đó cô ta đã có di động rồi?"
Trương Mật ngớ ra.
Thi Thiên Thiên gật đầu:
"Quả nhiên là như thế."
"Cậu cũng nghi ngờ à?"
Tân Tình nhìn sang bạn.
"Ừ."
Thi Thiên Thiên do dự một chút mới nói tiếp:
"Có một chuyện tớ vẫn giấu các cậu. Các cậu có nhớ cuối năm Mật Mật mất di động không? Cậu ấy nói điện thoại cũ chưa hỏng mà mất thì thật tiếc, nhưng sau đó làm sao cũng không tìm được, tớ cũng không để ý lắm."
"Ừ ừ, đúng là không sao tìm được."
"Việc này nhắc tới mới thấy bất ngờ đây."
Thi Thiên Thiên đẩy gọng kính:
"Có một lần tắc đường, tớ lại đang vội nên đành phải đi tàu điện ngầm. Kết quả nhìn thấy Lâm Tiểu Vũ đang nói chuyện với một cô gái, cậu ta nói mình mới mua di động, nhưng thứ cậu ta cầm trong tay lại là chiếc di động mà Mật Mật làm mất."
"Cậu ta ăn cắp!"
Trương Mật che miệng:
"Tại sao cậu không bảo bọn mình?"
"Nếu cậu ta chỉ cầm di động thì tớ còn hiểu được, nhưng vấn đề là câu tiếp theo cậu ta nói kìa. Cậu ta bảo ở ký túc xá có ba cô đại tiểu thư, nhưng vừa yếu đuối vừa không biết thương người, con nhà giàu toàn lũ vô lương tâm, biết cậu ta không có di động nhưng thà để di động không dùng cũng không chịu cho cậu ta. Vậy nên cậu ta không thèm, tự mua một cái."
Trương Mật nổi giận:
"Cậu ta nói như thế thật à?"
Thi Thiên Thiên gật đầu. Tân Tình thì thở dài:
"Ở chung hai năm, chẳng biết bọn mình trong mắt cậu ta lại là người như thế."
Ba người bọn họ chưa bao giờ xem thường Lâm Tiểu Vũ, cũng không cảm thấy nhà mình có điều kiện thì hơn người. Hơn nữa, trong sinh hoạt, họ vẫn cố gắng âm thầm giúp đỡ cô ta. Ví dụ như đi ăn, chưa bao giờ họ để cô ta trả tiền, Tân Tình sẽ thường mua đùi gà vì cô ta thích ăn. Mỗi khi Trương Mật đi mua đồ đều sẽ mua thêm cho cô ta một phần, còn phải cố ý nói là siêu thị mua một tặng một.
Xưa nay họ không cho Lâm Tiểu Vũ đồ cũ, ngoại trừ sinh nhật ra, họ cũng ít tặng quà cho cô ta. Trong suy nghĩ của họ, nếu cứ ném đồ mình không dùng cho Lâm Tiểu Vũ thì đó là không tôn trọng cô ta.
Nhưng rõ ràng Lâm Tiểu Vũ không nghĩ thế.
"Thái độ của tớ lạnh nhạt hơn hẳn từ kỳ này cũng là vì vậy. Thật ra từ khi cậu ta bắt đầu đeo sợi dây chuyền vàng là tớ đã thấy bất thường rồi."
Thi Thiên Thiên nhìn Tân Tình:
"Cậu định thế nào, tìm cậu ta đối chất à?"
Tân Tình lắc đầu:
''Cậu ta không thừa nhận thì cũng chịu, mà kể có thừa nhận thì cũng sẽ không chỉ ra Tân Ngữ Điệp đâu."
Chuyện về Lâm Tiểu Vũ khiến tâm trạng mọi người trở nên u ám, Tân Tình hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ngay lúc này, trong văn phòng của Doanh Kình Thương, hắn đang cầm vài tấm hình trên tay.
"Chính cô ta là người đưa bản thiết kế của Tân Tình cho người nhà họ Tân?"
A Triệt đứng trước bàn làm việc, anh vội gật đầu:
''Người đàn ông trong ảnh là con trai Tân Bằng Phi, hiện nay đang ở bên Lâm Tiểu Vũ."
Ý khi A Triệt nói "ở bên" không phải là yêu đương, mấy tên công tử bột nhà có công ty, có chút tiền thế này luôn là kẻ thay đàn bà nhanh hơn thay áo.
"Cậu ra ngoài trước đi, rồi gọi A Nam vào đây."
Doanh Kình Thương nghĩ một lát rồi nói thêm:
"Trong thời gian này, chú ý đến cô ấy cho cẩn thận."
Doanh Kình Thương không muốn nhìn thấy Tân Tình giống như con búp bê chỉ sờ vào là vỡ nát như lần trước nữa.
"Tôi hiểu ạ."
A Triệt tất nhiên biết người mà thiếu gia nhắc là ai nên gật đầu rồi ra ngoài.
Anh vừa ra ngoài thì A Nam cũng lập tức bước vào. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai người này na ná nhau. Bọn họ vốn là anh em, một người lo công việc cho Doanh Kình Thương, cũng chính là thư ký của hắn, một người thì chịu trách nhiệm an toàn và đi lại.
Nhưng bây giờ A Nam đã làm hết việc của A Triệt, bởi lẽ A Triệt đã được điều sang bên Tân Tình.
"Tìm một công ty trang sức rồi thu mua đi."
Doanh Kình Thương bắt đầu giao việc, A Nam cũng không hỏi vì sao mà chỉ hỏi:
"Có yêu cầu gì không ạ?'
Doanh Kình Thương suy nghĩ rồi đáp:
"Quy mô không quan trọng, nhưng phải sạch sẽ."
A Nam ghi nhớ.
"Thu mua xong thì lập tức đăng ký tham gia cuộc thi cuối năm của CK."
Doanh Kình Thương nói ra mục đích cuối cùng.
A Nam gật đầu chuẩn bị ra ngoài, khi đi tới cửa, anh lại quay người, dò hỏi:
"Có nên nói cho cô Tân không ạ?"
"Liên quan gì đến cô ta?"
Doanh Kình Thương sa sầm mặt.
A Nam bị dọa, anh vội vàng mở cửa ra ngoài nhưng trong lòng thì thầm khinh bỉ thiếu gia nhà mình: Ai tin? Cậu đi thu mua công ty trang sức là để chơi cho vui à? Còn không phải để cho cô Tân được tham gia cuộc thi chắc?
Tân Tình lúc này vẫn chưa biết mình được dự thi, cô chờ mãi cũng tới cuối tuần, thấp thỏm đứng trước cửa nhà họ Tân, luống cuống không biết nên gọi cửa thế nào. Đây là nơi cô ở suốt mười bảy năm cuộc đời, vậy mà giờ cô chẳng khác nào một người xa lạ cả.