Độc nhất sủng hôn - Chương 17: Cậu ta là bạn học
Tân Tình nghe thấy giọng nói này thì giật nảy mình, cô vội vàng quay lại, chỉ thấy Doanh Kình Thương mặc một bộ vest màu lam đang chậm rãi bước tới. Cô muốn tới đón hắn nhưng lại bị Đỗ Trạch Khải giữ chặt lại:
"Tân Tình, anh ta là ai?"
"Anh ta là ai thì có liên quan gì tới cậu đâu?"
Tân Tình hất tay ra rồi bước vội về phía Doanh Kình Thương, thấy khuôn mặt không biểu tình của hắn rồi lại nhìn Đỗ Trạch Khải, cô đột nhiên nở nụ cười rồi ôm lấy cánh tay hắn, nói:
"Để anh chờ lâu rồi, đi thôi!"
Doanh Kình Thương nhìn cánh tay đang ôm lấy tay mình của Tân Tình một lát rồi liếc nhìn Đỗ Trạch Khải, sau đó hắn mới dẫn cô rời đi. Ánh nhìn của hắn khiến cho Đỗ Trạch Khải sợ hãi, cậu ta thậm chí còn không dám bất mãn, sau khi hoàn hồn rồi, cậu ta mới nổi giận đùng đùng quay lại trường học.
Tân Tình thấp thỏm ngồi sát vừa cửa xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Doanh Kình Thương ở phía đối diện.
"Cậu ta... là bạn học của tôi."
Doanh Kình Thương nhướn mày nhìn cô:
"Bây giờ giữa bạn học với nhau có thể tùy tiện như thế cơ à?"
"Không phải, tất cả là do cậu ta hiểu lầm, tôi chưa bao giờ đồng ý cả..."
Tân Tình đột nhiên im phăng phắc, tại sao cô phải giải thích với hắn làm gì? Hắn cũng chẳng phải là gì của cô cả.
Doanh Kình Thương lạnh giọng hơn:
"Tôi sẽ không can thiệp vào đời tư của cô, thế nhưng tốt nhất cô cũng đừng có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào với người đàn ông khác, điều này sẽ làm cho tôi buồn nôn hơn."
Bất cứ ai nghe được lời nói như vậy cũng sẽ khó chịu, tâm lý phản nghịch của Tân Tình lại trỗi dậy, cô phản bác:
"Vậy thì xin anh cũng đừng có bất cứ tiếp xúc nào với những người phụ nữ khác, nếu không tôi cũng sẽ buồn nôn."
Sau đó, cô thấy mặt Doanh Kình Thương tối sầm lại, tiếp nữa là cằm cô bị hắn nắm trong tay.
"Cô nên nhớ kỹ nội dung của thỏa thuận, nếu biết thế này thì tôi đã thêm một điều khoản là cô phải hầu hạ tôi cho thật tốt rồi."
Tân Tình giãy giụa, cố gắng dùng hết sức để di chuyển bàn tay của hắn. Mặt của hai người đang gần sát với nhau, Tân Tình chỉ chớp mắt thôi là dường như có thể chạm tới lông mi của Doanh Kình Thương rồi, lúc này, đối phương lập tức như bị điện giật mà buông cô ra:
"Bẩn chết đi được."
Tân Tình không sợ chết mà gào lên:
"Anh tưởng là kỹ năng của anh tốt lắm à?"
"Hóa ra cô có kinh nghiệm như vậy cơ đấy, thậm chí còn biết là kỹ năng của tôi không tốt."
Doanh Kình Thương cười lạnh hai tiếng, tiếp đó hắn nắm chặt tay Tân Tình, một bàn tay thì hướng về phía sau gáy của cô, chỉ một giây sau, miệng cô đã bị chặn lại.
Đây vốn không thể tính là một nụ hôn, bởi lẽ Doanh Kình Thương lúc này chỉ đang cắn xé mà thôi. Tân Tình không dám động đậy, cô sợ mình chỉ khẽ cử động thôi là sẽ bị hắn cắn nát môi mất.
Mặt Tân Tình chợt đỏ bừng lên, cô trợn trừng mắt, cắn trả. Doanh Kình Thương lúc này vội đẩy cô ra, hắn che miệng thở hổn hển rồi lấy một chai rượu từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh ra, mở nắp uống hai ngụm, súc miệng rồi lại nhổ vào trong chén. Một chút tia máu hồng hồng dần loang ra trong chén, hắn gõ gõ cửa sổ xe để xe ngừng lại bên đường, sau đó một người đàn ông đeo kính râm mở cửa xe ra.
"Đưa cô ta về rồi để xe tới đón tôi."
Nói xong, hắn xuống xe luôn, chẳng nhìn Tân Tình thêm lần nào.