Độc nhất sủng hôn - Chương 72: Xin Nhận Nuôi Đứa Bé Này
Cậu Thẩm quấn Doanh Kình Thương suốt mấy ngày, muốn Doanh Kình Thương bán cánh đồng hoa oải hương cho hắn.
"Cậu xem, cậu bán cho tôi, tiểu Tình Tình vẫn có thể sử dụng, tôi sẽ cung cấp tất cả mỹ phẩm cho cô ấy."
Doanh Kình Thương quả thực bị hắn làm phiền, trực tiếp ném qua một cái văn kiện, cậu Thẩm mở ra nhìn, mặt liền đen lại: "Cậu đã làm xong? Nhanh như vậy?"
Hắn trợn mắt nhìn Doanh Kình Thương: "Vậy sao cậu không nói sớm, hại tôi lãng phí thời gian."
"Nếu bây giờ cậu muốn có thể đi cầu xin Tình Tình, xem em ấy có đồng ý cho cậu chức giám đốc hay không?" Doanh Kình Thương không có ý tốt cười một tiếng.
Cậu Thẩm hừ: "Cậu khinh tôi là người ngu sao? Tôi đi làm giám đốc còn không phải giúp tiểu Tình Tình nhà cậu bán mạng, cô ấy cũng sẽ không quản lý công ty."
"Cậu có thể nhận được mỹ phẩm đầu tiên."
Doanh Kình Thương dụ dỗ hắn, lại nhíu mày hỏi: "Sao cậu bỗng nhiên có hứng thú với cái này như vậy?"
Mắt hắn sáng lên: "Cậu lại vừa ý cô gái nào?"
Hai mắt cậu Thẩm sáng lên, thiếu chút nữa nhảy lên: "Cậu có biết Linh Lang không?"
"Không biết."
"Cậu có phải người địa cầu hay không?"
Cậu Thẩm khinh bỉ hắn: "Một minh tinh mới nổi, lúc trước đóng phim ở nước ngoài được rất nhiều giải thưởng."
Doanh Kình Thương biết hắn thích quen minh tinh nhưng cũng không coi trọng như lần này: "Cậu thật sự thích?"
"Đúng vậy, tớ thật thích cùng cô ta lên giường!” Cậu Thẩm đưa mặt đến.
Doanh Kình Thương “a” hai tiếng: "Xem ra là còn chưa có được."
"Nói nhảm, nếu không tôi muốn vườn hoa oải hương làm gì, cô ta thích nhất hoa với nước hoa."
Doanh Kình Thương sờ trán nói: "Được, vậy thì mang cô ta xuất ngoại mua đi."
"Vậy quá phiền toái rồi, một người phụ nữ mà thôi, không đến mức đó."
Cậu Thẩm xua tay: "Cũng không phải là vợ tương lai của tôi.”
"Tôi rất khó tin tương lai cậu sẽ có vợ."
Doanh Kình Thương nhíu mày, người này thật giống như đã quên chuyện hai tháng trước hắn uống rượu say cùng Trương Mật rồi. Nhưng cũng không thấy Tân Tình nói qua, chắc là cô cũng không biết, xem ra là Trương Mật cố ý không nói, cô gái này đúng là đặc biệt.
Cậu Thẩm còn muốn khoe khoang duyên của hắn với phụ nữ thì điện thoại Doanh Kình vang lên, Doanh Kình Thương nhìn người gọi đến, biểu tình lập tức nhu hòa xuống.
"A lô! Tình Tình."
"Thế nào? Đừng khóc, nói rõ ràng."
"Bệnh viện nào?"
" Được, anh lập tức đến ngay, em đừng gấp."
Cậu Thẩm vừa nghe cũng đứng lên: "Tôi cũng đi!"
"Cô có biết tại sao bọn họ lại cho cô vào cửa, đó là bởi vì Tân Hạo Vũ sớm đã bị bệnh, hắn đã không giơ lên được, trong bụng cô chính là đời sau duy nhất của họ. Đáng tiếc chính cô lại không biết cố gắng, cố tình mang thai con gái, cô nghĩ rằng bọn họ sẽ cần cô sao? A, đến lúc cô sinh đứa bé sợ cũng bị đuổi ra khỏi cửa."
Tiếng cười Tân Ngữ Điệp cứ vang trong đầu, Lâm Tiểu Vũ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, thì ra cuộc sông hạnh phúc cô ta hướng tới chẳng qua là một trò cười châm chọc. Cô ta bị kích thích ngã xuống đất, Triệu Giai Lệ cũng không quay đầu lại đi mất, cô ta không biết kêu cứu cùng ai, chỉ có Tân Tình... Tân Tình! Lâm Tiểu Vũ chợt mở mắt ra.
Trước cửa phòng cấp cứu, Tân Tình cùng Trương Mật tay chân luống cuống đi qua đi lại, lúc nãy dưới thân Lâm Tiểu Vũ toàn là máu, Tân Ngữ Điệp cùng Triệu Giai Lệ ai cũng không quan tâm cô ta, hai người bọn họ không thể thấy chết mà không cứu, đưa người vào bệnh viện, bác sĩ nói mất máu quá nhiều cộng thêm bị kích thích, đứa bé có thể không giữ được.
"Đứa bé không có cũng tốt, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại kia họ Tân, có thể sẽ đem con bán đổi tiền."
Trương Mật an ủi Tân Tình, cũng là an ủi mình.
Tân Tình vẫn rất lo lắng, từ sau khi mẹ cô mất, đây là lần thứ hai cô đối mặt với cái chết, loại cảm giác này thật không tốt, trước mắt cô luôn xuất hiện hình ảnh Lâm Tiểu Vũ ngã xuống đất, máu theo chân cô chảy xuống.
"Tình Tình!"
Tân Tình ngẩng đầu lên thấy Doanh Kình Thương, lúc này nước mắt mới rơi xuống: "Đứa bé, đứa bé đã không còn."
"Đừng khóc, đừng khóc, chuyện gì xảy ra?"
Doanh Kình Thương vỗ vỗ cô, mặc dù hắn cảm thấy đứa bé khác cùng bọn họ không có quan hệ, nhưng thấy Tân Tình đau khổ như vậy, vẫn có chút đau lòng. Cậu Thẩm đi phía sau hắn thấy Trương Mật, mặt liền thay đổi, muốn xoay người rời đi, lại phát hiện Trương Mật nhìn hắn một cái, sau đó không có việc gì, giống như là nhìn người lạ.
Có phải hay không là vì đêm đó cô uống nhiều rồi, không nhớ? Trong lòng Cậu Thẩm lẩm bẩm, rồi cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Mật hồi lâu, cho đến Trương Mật trừng mắt nhìn hắn thét lên: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua người đẹp sao?"
Lúc này hắn mới yên tâm.
Xem ra cô thật sự không nhớ rõ, quá tốt!
Tân Tình đã đem chuyện xảy ra kể cho Doanh Kình Thương một lần, Doanh Kình Thương biết cô là bị dáng vẻ Lâm Tiểu Vũ lúc đó dọa sợ, ôm cô ngồi xuống, đang suy nghĩ làm sao dời đi chú ý của cô, thì thấy phòng cấp cứu tắt đèn.
"Các cô là bạn của người phụ nữ có thai?" Một bác sĩ đi ra hỏi.
Tân Tình cùng Trương Mật vội vàng gật đầu: "Đứa bé thế nào?"
Vẻ mặt bác sĩ có chút phức tạp: "Đứa bé không có việc gì, nhưng người mẹ thì không ổn."
"Sao lại không ổn?"
Tân Tình vừa nghe liền ngây người, người đang rất tốt tại sao lại không ổn.
"Lúc sau cô ấy tỉnh lại yêu cầu chúng tôi cứu đứa bé, đây là chữ ký của cô ấy, thi thể cũng hiến tặng, bệnh viện chúng tôi sẽ cung cấp sắp xếp cho con cô ấy, các cô tranh thủ thời gian nhìn cô ấy lần cuối đi!"
Doanh Kình Thương đỡ Tân Tình đi vào phòng cấp cứu, cả người Tân Tình đang run lên, thấy Lâm Tiểu Vũ nằm trên bàn mổ, cô thử dò xét kêu một tiếng:
"Tiểu... Vũ."
Lâm Tiểu Vũ mở mắt ra, thấy Tân Tình muốn cười với cô, nhưng không còn sức chỉ nhếch miệng một cái.
"Tân... Tình, tớ... là tớ tự làm tự chịu, nhưng là đứa bé... vô tội. Tớ... sống tiếp cũng không có ý nghĩa, xin... xin cậu xem ở lúc trước chúng ta là bạn học, nhận nuôi... nhận nuôi đứa nhỏ này."
Tân Tình khóc lắc đầu: "Cậu là mẹ của đứa bé, cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không đứa bé sẽ thành trẻ mồ côi."
"Cậu... nghe tớ nói, không cần nói cho đứa bé là nó có một người mẹ như vậy, sau này nó là của các cậu... con của các cậu.”
Lâm Tiểu Vũ dùng một chút sức cuối cùng, sờ lên mặt đứa bé sơ sinh bên cạnh, sau đó nhắm hai mắt lại. Tân Tình cùng Trương Mật khóc nhào tới trên người cô, đây là bạn tốt trong năm tháng thanh xuân của các cô, mặc dù mối quan hệ này sớm đã bị Lâm Tiểu Vũ phá hỏng hết, nhưng nhìn tận mắt cô chết đi, đối với các cô mà nói trong lòng nhất thời không thể chấp nhận được.
Chuyện kế tiếp, bệnh viện sẽ xử lý, Doanh Kình Thương để A Triệt đi báo tin cho người nhà Lâm Tiểu Vũ, xem coi có thể giao con cho họ hay không, dù sao đứa bé này không quan hệ với bọn họ. Kết quả A Triệt trở về nói mẹ của Lâm Tiểu Vũ qua năm sẽ tái giá, bây giờ cũng không nhận đứa con gái này.
Tân Tình vừa nghe, liền quyết định đem con ôm trở về, cho dù nói thế nào cũng không để đứa bé một mình ở lại bệnh viện. Doanh Kình Thương không cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Hai người ai cũng không có kinh nghiệm, không biết ôm đứa bé nhỏ như vậy, thật may có dì Điền, bà đã có con, vì vậy Doanh Kình Thương liền giao đứa bé cho dì Điền chăm sóc.
Ngày hôm sau Tân Tình chủ động gọi cho Tân Bằng Phi, làm thế nào cũng không gọi được. Cô không biết là lúc này Tân Bằng Phi đang nằm trên giường không thể tự lo liệu.
Triệu Giai Lệ mặt đầy không kiên nhẫn nhìn người trên giường nói:
"Cho ông ra ngoài uống rượu, biết rõ bây giờ tình hình trong nhà ra sao, giờ thì tốt rồi, lại thêm một gánh nặng, tôi đi đâu kiếm ra tiền đưa ông đi bệnh viện."
Nếu bây giờ Tân Bằng Phi tỉnh dậy, nghe lời này nhất định tức chết, nhà bọn họ có hai bất động sản, mỗi một tháng ít nhất cũng có hơn một vạn thu vào, sao lại không có tiền khám bệnh nhưng bây giờ Tân Bằng Phi cũng không nghe được, đoạn thời gian trước uống say từ trên cầu thang té xuống liền bị trúng gió, Triệu Giai Lệ đi tìm Tân Ngữ Điệp cũng là muốn tiền thuốc, đáng tiếc Tân Ngữ Điệp quyết tâm không quan tâm bọn họ nữa.
"Cũng may là vứt được Lâm Tiểu Vũ cùng đứa con vô dụng trong bụng cô ta."
Triệu Giai Lệ nói mãi không ngừng: "Ông nói bây giờ phải làm sao đây, bệnh của Hạo Vũ còn chưa chữa khỏi, ông lại bị bệnh, cái nhà này chỉ còn lại tôi."
Tân Bằng Phi mơ mơ màng màng cũng không nghe rõ Triệu Giai Lệ nói gì, trong đầu ông đều là hình ảnh Doanh Kình Thương hại hắn mất tất cả kia, nghĩ đến Doanh Kình Thương nói chỉ cần ông đi tự thú sẽ đem tiền của họ Tân trả lại cho ông, liền hét lên giống như điên vậy, giống như Doanh Kình Thương cùng Tân Tình ngay bên cạnh ông.
"Ông nói gì? Tôi không có nghe rõ." Triệu Giai Lệ nghe hắn kêu lên.
"Tao sẽ không đi tự thú, đừng hòng lấy cái này uy hiếp tao. Tao ngồi tù, tụi mày đem tiền trả lại cho tao còn có tác dụng gì...”
Triệu Giai Lệ vừa nghe nhất thời mở to hai mắt, sau đó trong mắt bà xẹt qua tia sáng gian xảo.
Tối hôm đó Doanh Kình Thương trở về, mang đến cho Tân Tình một tin tức.
"Cái gì? Triệu Giai Lệ đưa Tân Bằng Phi vào ngục giam?"
Tân Tình ôm đứa bé trong ngực, không thể tưởng tượng nổi nhìn Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương cau mày để cho dì Điền ôm con đứa bé đi: "Không cần mỗi ngày đêu ôm nó, quá vất vả."
"Em mới vừa ôm một chút, đều là dì Điền chăm sóc."
Tân Tình mấy ngày nay càng ngày càng thích đứa bé này, mỗi ngày giúp dì Điền cho bú sữa thay tã, cô đặt nhũ danh cho đứa bé là A Sa, ở văn Phạn có nghĩa là hy vọng, Tân Tình hy vọng nó có thể bình an hạnh phúc lớn lên.
Doanh Kình Thương ôm cô vào ngực nói:
"Không biết vì sao Triệu Giai Lệ biết lời nói lúc trước của em."
"Chỉ cần Tân Bằng Phi đi tự thú, sẽ đem tiền trả lại cho ông ta."
Tân Tình suy nghĩ một chút: "Vì vậy Triệu Giai Lệ đi tố cáo?"
"Đúng vậy, trong tay bà ta cất giấu báo cáo kiểm tra sức khỏa thật, còn thu âm lại lúc Tân Bằng Phi nói muốn hại chết mẹ em với bà ta."
Tân Tình thở dài: "Bà ta sớm đã có chuẩn bị, nếu không sẽ không thu âm."
"Tân Bằng Phi tự làm tự chịu, Triệu Giai Lệ sợ hắn bị xử lý quá nhẹ nên đem hết sổ sách Tân thị làm giả trước kia, cùng với ghi chép Tân Bằng Phi cho người rửa tiền, toàn bộ đều giao cho cảnh sát.”
Doanh Kình Thương nói: "Nửa đời sau của ông ta chỉ có thể trôi qua trong ngục."
Tân Tình có chút thổn thức: "Anh đem tiền cho bà ta sao?"
"Bà ta ban ngày đến tìm anh, anh đã chuyển cho bà ta."
Doanh Kình Thương cười lạnh: "Có khoản tiền này, kết quả của bà ta sau này sẽ thảm hại hơn, chúng ta cứ chờ xem thôi."
Tân Tình gật đầu, điểm này cô hoàn toàn đồng ý, nếu là cô cũng sẽ đem tiền cho Triệu Giai Lệ, đối với loại người như bà ta mà nói, cho bà ta bao nhiêu, bà ta thì sẽ tiêu sài bấy nhiêu. Huống chi, bà ta còn có một đứa con trai không ra gì, bà ta vứt bỏ chồng, bây giờ chờ xem bà ta có thể bị con trai bà ta vứt bỏ hay không.
Thời điểm A Sa đầy tháng, Doanh Kình Thương cùng Tân Tình làm thủ tục nhận nuôi, từ bây giờ A Sa là con của họ Doanh, Tân Tình để cho Doanh Kình Thương đặt một cái tên cho đứa bé, Doanh Kình Thương suy nghĩ, quyết định kêu Doanh Tâm. Với lại hắn thấy Tân Tình thích đứa bé như vậy, cảm thấy có phải hay không nên nhanh sinh đứa bé của bọn họ, lại nghĩ đến Tân Tình còn chưa tốt nghiệp, không thể làm gì khác hơn là đem ý nghĩ này ép xuống, nhưng có chuyện, bây giờ nhất định phải làm.