• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 20: Còn muốn gì sao?




“Hình xăm trên lưng con có biến hóa gì không?”





Đầu bên kia, Doanh Hạo lên tiếng hỏi.





“Không có.”





Doanh Kình Thương rất chán ghét chủ đề này.





“Không ư?”





Giọng Doanh Hạo đột nhiên nghiêm túc hẳn:





“Con làm với cô bé ấy thế nào...?”





Doanh Kình Thương cắt đứt lời cha mình:





“Đó là chuyện để cha và con trai bàn bạc hay sao?”





Đầu bên kia im lặng một lát:





“Ba không thảo luận con phải làm thế nào với đàn bà... Theo lời tổ huấn ghi chép thì sau khi các con kết hợp hình xăm sau lưng con sẽ rõ ràng hơn, trông cũng sẽ càng sống động.”





Doanh Hạo dừng một lát rồi hỏi:





“Con chắc chắn nó không thay đổi ư?”





“Ngày nào tắm rửa con cũng có thể nhìn thấy, có thay đổi hay không con sẽ biết.”





Doanh Kình Thương châm chọc:





“Đã nói chuyện thế này hoàn toàn vô căn cứ rồi mà, chỉ có ba mới tuân theo như thánh chỉ thôi.”





Từ lúc Doanh Kình Thương biết nhà họ Doanh có lời tổ truyền như thế hắn chỉ cười nhạt, chuyện mê tín dị đoan như vậy mà sao cha hắn lại tin tưởng thái quá thế không biết.





“Còn một tuần nữa là tới ngày trăng tròn, để ba đi nghiên cứu thử xem mình có quên điều gì trong tổ huấn hay không.”





Doanh Hạo không để tâm con trai tức giận, ông nhanh chóng gác máy.





“Thiếu gia.”





Lúc này A Triệt cũng vào phòng.





“Nói đi.”





“Bên cô Tân Tình xảy ra chuyện.”





...





Vốn Thi Thiến muốn Tân Tình tạm nghỉ học vài hôm đợi cho lời đồn đãi lắng xuống đã. Nhưng Tân Tình lại từ chối, cô nhất định muốn kiên trì đến cùng, bởi vì không ai có thể dũng cảm thay cô được. Lúc tối về nhà cô phát hiện ngay đối diện cửa nhà có một cái bóng cuộn tròn lại.





Bác Phúc chạy tới ôm thứ kia về đây xem thử, thì ra là một con chó nhỏ.





“Xem ra còn chưa dứt sữa, lại bị thương nữa.”





Bác Phúc hỏi cô:





“Cô muốn giữ nó không?”





Tân Tình mừng rỡ:





“Có thể nuôi ạ? Anh ta sẽ đồng ý chứ bác?”





“Thiếu gia không để tâm việc nhỏ thế này đâu, chỉ sợ nó nhỏ quá sẽ khó sống thôi.”





Tân Tình vui vẻ ôm chó con vào phòng, bác Phúc thì giúp cô băng bó cho cái chân bị thương của nó, sau đó cô đặt nó trên đầu giường, dùng xi lanh đút sữa cho chó con. Chân trước của nó bị thương, rất khó đỡ cơ thể, nhưng ngửi thấy mùi sữa thì nó cứ grừ grừ tìm kiếm, cố gắng ngẩng đầu lên xem thử.





Nhìn con chó nhỏ không ngừng mút sữa, cảm giác được ý chí muốn sống mãnh liệt của nhóc này, đột nhiên cô cảm thấy cảnh ngộ của mình có đáng là gì đâu, nhất là lần trước còn định tìm đến cái chết nữa, quả là vô dụng mà. Mẹ đã khổ sở lắm mới tìm được đường lui cho cô, sao có thể bảo buông tha là buông được!





Cô muốn sống, thậm chí còn phải khiến người nhà họ Tân trả giá. Doanh Kình Thương là cứu chuộc duy nhất của cô, chẳng sợ hắn ghét cô đến mấy, chẳng sợ hắn nghiền nát tự tôn và kiêu ngạo của cô dưới chân mình. Dù thế nào cô cũng phải dựa vào hắn để sống sót.





Tân Tình cười, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời cô có thể cười thật lòng thật dạ.





Bế con chó nhỏ vừa ăn no lên, ôm nó đi dạo quanh phòng một vòng, cô nói:





“Bé con, cảm ơn em! Từ nay về sau chị sẽ chăm sóc em, chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt nhé!”





Ngoài cửa, Doanh Kình Thương nhìn đăm đăm thiếu nữ đang tươi cười trong phòng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tân Tình cười, rất chói mắt, tiếc là không phải cười với hắn. Chỉ nghĩ thế là đột nhiên lại thấy nụ cười kia trông thật khó chịu.





Bác Phúc nhẹ nhàng đi tới sau lưng hắn rồi gọi hắn:





“Thiếu gia, lão gia gọi cho cậu.”





Doanh Kình Thương dập máy, ánh mắt lạnh như băng.





“Chắc chắn là do con không để tâm tới cảm nhận của cô bé đó đúng không?”





Lời cha nói vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.





“Ba nói cho con biết nhé, thế không được đâu, hai đứa phải đồng điệu, đồng điệu tâm hồn ấy con hiểu không hả?”





Doanh Kình Thương cau mày, phản ứng đầu tiên là thấy ghê tởm, nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu như là Tân Tình thì... Hình như hắn có thể thử xem. Thế nhưng phải làm sao đây?





Hắn nhớ tới vẻ mặt đắc ý của cậu Thẩm khi cầm viên thuốc nhỏ xíu nọ.





“Thứ này chính là đồ khiến phụ nữ hết lòng hướng về cậu đấy!”





Doanh Kình Thương không buồn để tâm tới ý tưởng của gã bạn xấu kia, hắn khinh thường việc dùng mánh khóe, cũng chẳng có lý do gì mà dùng hết.





Buổi tối đêm trăng tròn, hắn mang tâm trạng rối rắm về nhà, nhưng lại nhìn thấy Tân Tình đang nhón chân đi trên lan can tầng hai, bác Phúc và dì Điền bên dưới chỉ sợ cô sẽ ngã xuống.





“Đang làm gì thế?”





Câu hỏi của Doanh Kình Thương làm Tân Tình giật nảy mình, cô ngước lên nhìn, sau đó ấm ức hô:





“Cầm thú về rồi!”





Doanh Kình Thương vừa định nói gì đó thì cô đã lắc lư, rồi ngã nhào xuống dưới.





Dằn xuống cảm giác muốn ném người trong lòng đi, Doanh Kình Thương ôm Tân Tình về tận phòng rồi vứt xuống giường, cô lăn tròn hai vòng, do uống say nên mặt đỏ ửng, dưới ánh đèn mờ mờ trông cực kỳ quyến rũ. Doanh Kình Thương không nhịn được cảm giác muốn sờ thử, lúc này Tân Tình lại híp mắt nhìn kỹ hắn.





“Ha ha! Anh là ai? Trông anh đẹp trai quá đi! Đừng lắc lư nữa mà, yên để tôi xem nào.”





Với tay ra, cô kéo Doanh Kình Thương sát lại gần mình, ánh mắt trong veo như nước triệt để mê hoặc tâm trí hắn.





“Á! Tay anh làm gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK