Độc nhất sủng hôn - Chương 43: Tặng cho ông chủ Hoàng
"Tân Tình, nghe ba nói đã."
Tân Bằng Phi chật vật nằm rạp trên mặt đất nhưng vẫn cố chỉ vào Tân Ngữ Điệp:
"Chuyện này từ đầu tới cuối là do lỗi của Ngữ Điệp, nếu nó không xúi giục thì Hạo Vũ cũng không bắt cóc con. Bây giờ cha giao nó cho con, con xử lý sao cũng được, nhưng hãy thả Hạo Vũ ra!"
"Ba... ba!"
Tân Ngữ Điệp bàng hoàng nhìn ông ta:
"Ba đang nói cái gì thế?"
Tân Bằng Phi trừng mắt:
"Mày câm miệng lại, sớm biết mày vô dụng vậy thì khi trước tao nên tặng mày cho ông chủ Hoàng mới đúng."
"Tân Tình, vốn dĩ là do nó ghen tị với con, mọi chuyện đều là do nó làm."
Tân Bằng Phi sợ Tân Tình không đồng ý nên cố gắng giãy giụa, dùng một chân đá vào Tân Ngữ Điệp:
"Con khốn, mau quỳ xuống đi."
Tân Ngữ Điệp vừa ngoan ngoãn quỳ rạp xuống vừa làm bộ như không nghe thấy gì. Tân Tình nhìn cô ta rồi lại quay sang Tân Bằng Phi:
"Tôi chưa bao giờ để mắt tới cô ta, cô ta không xứng."
Tân Ngữ Điệp nhúc nhích nhưng vẫn cúi đầu không nói gì.
"Ông muốn cứu Tân Hạo Vũ cũng được, nhưng phải dùng thứ khác đến đổi."
Tân Tình nhìn Tân Bằng Phi:
"Ông hẳn là biết tôi muốn điều gì nhất."
Doanh Kình Thương đột nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt hắn tối xuống. Tân Tình mím môi, đây là cơ hội tốt để cô có thể cầm lại năm mươi phần trăm cổ phần của mẹ.
"Ba sẽ trả một nửa cổ phần của mẹ con cho con."
Tân Bằng Phi cắn răng, vào lúc này ông ta chỉ có thể cứu một người thôi.
Tân Tình vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy Doanh Kình Thương lạnh lùng nói:
"Không được."
Cô quay đầu lại, tròn mắt nhìn hắn, hắn không đồng ý ư?
"Cô ấy không cần cổ phần của Tân Thị, ông có thể về, còn con ông, tôi cũng sẽ thả nó."
Doanh Kình Thương nhìn A Triệt, anh lập tức buông Tân Bằng Phi ra.
"Thật sao tổng giám đốc Doanh? Thật sự cảm ơn cậu, cậu yên tâm, về nhà tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó, không cho nó quấy rầy hai người."
Tân Bằng Phi vội vàng trở về, hoàn toàn không quan tâm tới Tân Ngữ Điệp. A Triệt cũng liền lôi cô ta lên, ném ra ngoài.
"Anh có ý gì?"
Giọng Tân Tình lộ rõ sự khó chịu.
Doanh Kình Thương nhìn sắc mặt cô rất khó coi thì nhẹ giọng giải thích:
"Bọn họ làm tổn thương em, điều đó không gì bù đắp được, cổ phần Tân Thị em không thể nhận, ít nhất là không thể lấy về bằng cách này."
"Trên thế giới này, người làm tôi tổn thương sâu sắc nhất chính là anh!"
Tân Tình bỗng gào lên rồi lao về phía cầu thang, sau một tiếng đóng cửa "rầm" vang dội, Doanh Kình Thương cảm thấy trái tim mình cũng bị chấn động, vỡ ra từng mảnh.
Đến tối, Tân Tình không chịu xuống ăn cơm, Doanh Kình Thương mang lên cho cô.
"Em đang ốm, không thể nhịn ăn được."
Doanh Kình Thương dọn bát đũa ra rồi ngồi đối diện cô:
"Anh biết trước đây mình làm rất nhiều chuyện khiến em đau khổ. Nhưng anh chưa bao giờ lừa em, anh nói anh sẽ giúp em lấy lại Tân Thị thì chắc chắn anh sẽ lấy lại cho em. Hôm nay em muốn một nửa cổ phần, về sau em sẽ dây dưa lằng nhằng với Tân Thị về tài vụ, đây không phải một cách hay đâu."
Doanh Kình Thương thấy cô không nhúc nhích thì cầm đũa đưa cho cô:
"Tin anh được không? Anh chắc chắn sẽ giao lại Tân Thị cho em!"
Hắn đứng lên, khẽ đóng cửa lại rồi bỗng lên tiếng:
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta cùng đón tết."
Tân Tình khịt mũi, cầm đũa ăn cơm. Thật ra khi vừa chạy về phòng, cô đã hối hận rồi. Ban đầu, nghe thấy hắn từ chối, phản ứng đầu tiên của cô chính là hắn muốn khống chế mình, muốn dùng Tân Thị uy hiếp mình. Sau đó cô nghĩ lại, thấy Doanh Kình Thương hoàn toàn không cần làm như vậy.
Có Tân Thị hay không thì cô cũng vẫn phải ở bên hắn. Ngẩng đầu nhìn chiếc vòng cổ trên bàn trang điểm, lại nhớ tới chuyện cậu Thẩm nói Doanh Kinh đã đấu giá hết trang sức cho mình, còn vì để mình được dự thi mà mua một công ty trang sức, nhớ tới cả sự dịu dàng của hắn đêm hôm trước, bỗng cô gác đũa.
"Anh ta làm như vậy là phải thôi."
Tân Tình nói một mình:
"Hành vi của anh ta thì khác cưỡng hiếp ở đâu?"
Vừa nhớ tới đêm đầu tiên của mình, cô đã cảm thấy ấm ức, lại cảm thấy hận Doanh Kình Thương. Đó vốn phải là một ký ức đẹp nhất của người con gái, vậy mà nó lại là ác mộng không bao giờ cô muốn nhớ lại.
Vết thương đã khép nhưng chỉ nhớ thôi cũng sẽ đau nhức, mặc dù hiện tại có được đền bù, nhưng vết sẹo kia sẽ từng giờ từng phút nhắc lại những tàn nhẫn và đau khổ cô từng phải chịu.
Rạng sáng hôm sau, Doanh Kình Thương hẹn cậu Thẩm ra ngoài, tới giữa trưa hai người mới cùng nhau về. Lúc họ về, Tân Tình còn đang truyền dịch ở trên gác.
"Cưng ơi, chúc mừng năm mới!"
Cậu Thẩm đẩy cửa vào, trên tay y ôm một con gấu bông rất to:
"Tặng em này, mau khỏe nhé."
Tân Tình mỉm cười nhận lấy:
"Cảm ơn anh, không phải anh đi Hawaii à?"
"Chà chà, tại ai mà tôi không đi được vậy?"
Y giả vờ giận dữ.
Tân Tình vươn tay:
"Lại đây."
"Tôi không dám đâu."
Cậu Thẩm bị dọa, lập tức ngồi ra xa.
Tân Tình chép miệng:
"Muốn ôm cảm ơn anh thôi, không cần thì dẹp!"
Cô biết y không đi được là vì mình, cô cũng không biết y là cấp dưới hay là bạn của Doanh Kình Thương nữa, bởi lẽ có rất nhiều việc của hắn đều là do cậu Thẩm làm.
Cậu Thẩm vỗ đầu cô:
"Được rồi, tôi biết tấm lòng của em là được."
"Vậy hôm nay đừng về, ở lại cùng ăn tết chứ?"
Tân Tình nói xong lại cảm thấy không ổn nên hỏi thêm:
"Nhà anh có ai không? Nếu có thì về với người nhà đi."
Y búng trán cô:
"Em quên nhà tôi ở Mỹ à? Nhưng mà tôi cũng không ở lại ăn tết với mọi người được."
Tân Tình nhìn y thì thấy y đang bày dáng công tử đốt tiền:
"Một xe người đẹp đang chờ tôi đi hẹn hò này."
"Được rồi."
Tân Tình biết y có rất nhiều phụ nữ:
"Không phải một mình là được."
Cậu Thẩm bỗng nhiên không cười nữa mà chăm chú nhìn cô:
"Thử tin tưởng Doanh Kình Thương đi, hoặc là tin tưởng vào cảm giác của em."
Tới chạng vạng, cậu Thẩm mới về. Y không chỉ đi một mình mà còn đưa cả bác Phúc lẫn dì Điền theo với lý do họ cũng cần về nhà ăn tết.
Nhưng Tân Tình không tin, cháu trai bác Phúc ở Anh, dì Điền thì không có người thân, họ về nhà nào? Mặc kệ cho cô nghĩ gì thì nghĩ, tối ba mươi tết, ở nhà chỉ còn lại mình cô và Doanh Kình Thương, cùng với chú chó con tên là Nhạc Nhạc.
Sáng sớm, Tân Bằng Phi thấy Tân Hạo Vũ người chằng chịt vết thương, đang ngất xỉu trước cửa nhà. Tới bệnh viện, bác sĩ nói gã bị thương nặng, xuất huyết trong nên phải phẫu thuật ngay, Triệu Giai Lệ thấy vậy thì vừa khóc vừa chửi Tân Tình. Tân Bằng Phi giáng cho bà ta một cái tát.
"Bà trách Tân Tình làm gì? Là con gái bà vô dụng. Mẹ nó, ông đây nuôi không nó bao năm, ai ngờ nó lại là sao chổi."
Tân Bằng Phi giận dữ trừng mắt với Triệu Giai Lệ:
"Nhìn đi, bà dạy con gái bà thành cái gì, chút bản lĩnh cấu kết với đàn ông của bà mà nó cũng không học được?"
Triệu Giai Lệ bị đánh choáng váng, lại còn phải nghe Tân Bằng Phi mắng chửi, bà ta khóc rưng rức:
"Chồng ơi đừng giận, là lỗi của em hết, em sẽ dạy dỗ nó cho cẩn thận."
Tân Bằng Phi mặc kệ bà ta, đi xử lý thủ tục nằm viện cho con trai. Triệu Giai Lệ nhìn bóng lưng của ông ta rồi cũng cắn răng đuổi theo.
Đến tối, Tân Tình do dự mãi nhưng cũng quyết định ăn cơm tất niên với Doanh Kình Thương. Dì Điền đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, khi Tân Tình xuống cầu thang, cô thấy Doanh Kình Thương đang đứng ngẩn ra trước lò nướng.
"Có cần giúp một tay không?"
Cô thấy hắn đứng im không nhúc nhích suốt mười phút nên lên tiếng hỏi.
"Em xuống rồi."
Doanh Kình Thương thấy cô thì mừng ra mặt. Cái tên họ Thẩm không biết xấu hổ kia còn có thể nhận được một cái ôm của Tân Tình, còn mình thì đến bao giờ mới được cô ấy chủ động ôm một lần đây?
Hắn quyết định sẽ cố gắng vì mục tiêu này, vậy nên hắn chuẩn bị cơm tất niên rất cẩn thận. Nhưng làm thế nào thì cái lò nướng này cũng không hoạt động, con gà trong lò vẫn cứ ở trạng thái tái.
Tân Tình đi qua nhìn lò nướng, cô ấn vài nút, đèn bên trong sáng lên, lò bắt đầu hoạt động. Doanh Kình Thương liếc mắt, lảng sang chuyện khác:
"Em thích ăn sủi cảo nhân gì?"
"Có nhân gì?"
Tân Tình không có ý định cho mình chịu khổ, ăn tết là phải ăn ngon.
Doanh Kình Thương luống cuống mở tủ lạnh rồi cầm mấy khay sủi cảo đông lạnh ra, trên các khay đều đã có ghi nhãn. Mặc dù còn bối rối nhưng thấy Doanh Kình Thương thế này, Tân Tình vẫn mỉm cười.
Một người đàn ông hơn mét tám, đeo tạp dề kiểu nữ, đôi mắt trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, bất cần đời mọi khi bây giờ đang liếc trộm cô liên tục. Tân Tình lắc đầu, xua tay:
"Anh ra ngoài đi, để tôi."
"Không được."
Doanh Kình Thương xụ mặt:
"Em còn đang ốm, sao làm cái này được, em ra ngoài ngồi đi."
Nấu cơm thôi mà, làm sao lại là cái này cái kia... Tân Tình thực sự không hiểu nổi tư duy kỳ lạ của hắn, cô nhìn vào phòng bếp:
"Những thứ này anh biết dùng không? Anh biết nấu sủi cảo thế nào không?"
Doanh Kình Thương yên lặng bước ra, nhưng hắn không đi xa mà chỉ đứng ngay ở cửa nhìn vào. Hắn thấy Tân Tình bưng đồ thì sẽ tranh bưng ngay. Dì Điền chuẩn bị rất nhiều thứ, Tân Tình thực sự nghi ngờ dì Điền và bác Phúc đã chuẩn bị cho chuyện này từ sớm rồi.
Hai người bưng thức ăn ra chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm. Bầu không khí lại dần trở nên xấu hổ, Tân Tình nhớ tới nhà họ Tân nên hỏi:
"Anh thả Tân Hạo Vũ rồi à?"
"Ừ, thả lúc sáng."
Thấy Tân Tình không nói gì, hắn vội nói tiếp:
"Em yên tâm, không chỉ đơn giản đánh nó như vậy đâu, một thời gian ngắn nữa là em sẽ biết, cứ chờ xem."
Tân Tình chớp mắt:
"Anh đã làm gì gã rồi hả?"
"Bây giờ không nói cho em được, sau này sẽ biết, chắc chắn em sẽ không phải thất vọng đâu."
Doanh Kình Thương gắp một miếng cá cho Tân Tình:
"Ăn nhiều vào cho mau khỏe."
Lúc này, Tân Hạo Vũ cũng vừa tỉnh lại. Gã gào thét bắt Tân Bằng Phi đi giải quyết Tân Tình. Ông ta nổi khùng muốn đánh gã, nhưng thấy gã đang nằm trên giường bệnh bất động nên chẳng thể nào xuống tay được, đành phải nghiêm khắc nói:
"Ba cảnh cáo con, từ nay về sau ít động vào Tân Tình thôi, không phải ai cũng cứu được con đâu."
Tân Hạo Vũ hung dữ nói:
"Tại ông hết, mắt mù mới đuổi con khốn đó ra ngoài, nếu không hôm nay tôi đâu bị đánh thảm thế này."
"Tao còn chưa mắng mày mà mày dám nói thế?"
Tân Bằng Phi cũng phát điên:
"Dù sao nó cũng là em mày, mày còn muốn cưỡng hiếp nó?"
Thấy hai cha con sắp sửa cãi nhau, Triệu Giai Lệ vội vàng khuyên:
"Thôi thôi, bớt lời lại."
Thấy Tân Bằng Phi nổi giận đùng đùng bỏ đi, Triệu Giai Lệ an ủi con trai:
"Đừng làm cha con giận nữa, chờ con ra viện rồi tính sau."