• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 61: Đẩy Hắn Đến Bước Đường Cùng




Một câu nói khiến cho Tân Bằng Phi mặt xám như tro tàn, chuyện cho tới bây giờ nếu ông không rõ nữa thì ông lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy xem như vô ích. Đều do ông quá đắc ý vênh váo, sao có thể quên sau lưng Tân Tình còn có Doanh Kình Thương, mánh khóe này của ông sợ là ngay từ đầu đã bị phát hiện.





"Mày đã sớm biết?" Tân Bằng Phi nhìn chằm chằm Tân Ngữ Điệp.





Tân Ngữ Điệp cười lạnh: "Không sớm, thời điểm ông quăng hết tiền đi thì mới biết."





"Vậy sao mày không nói cho tao?"





Tân Bằng Phi không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta: "Mày là con gái tao!"





Tân Ngữ Điệp cười nói: "Tôi nghĩ ông đã quên, con gái ông đều đã bị ông đem tặng cho người khác, một người đưa cho Doanh Kình Thương, một người đưa cho Hoàng Kiện Bân."





Tân Ngữ Điệp “ồ” một tiếng: "Nhưng mà không sao, không phải ông còn có con trai sao! Trong giới quý tộc không thiếu những người đàn bà có tiền, ông cũng có thể đem con trai ông đi tặng."





"Con đàn bà đê tiện!"





Tân Bằng Phi tiến lên muốn đánh người, liền bị hai vệ sĩ vẫn luôn đứng ở cửa mỗi người một tay kéo ra, Tân Ngữ Điệp đứng lên cẩn thận nhìn cha của mình, trong mắt tất cả đều là hận ý.





"Mày là cái đồ đĩ điếm, đừng có đắc ý, Hoàng Kiện Bân chơi đùa với mày qua mấy ngày, sẽ đem mày đuổi ra ngoài." Tân Bằng Phi lớn tiếng.





Tân Ngữ Điệp sờ bụng, hé miệng cười một tiếng: "Biết tại sao hắn cho tôi biệt thự không? Bởi vì tôi mang thai con của hắn, hơn nữa còn tìm bác sĩ Đông y tới xem mạch cho tôi."





Tân Ngữ Điệp hơi cúi người xuống, đến gần Tân Bằng Phi: "Là con trai! Cho nên... xem như hắn không kết hôn cùng tôi, bên ngoài có người đàn bà khác, hắn cũng sẽ không bỏ tôi. Phòng này, vật này, số tiền này! Đều là của tôi."





"Còn là họ Tân, ha ha!"





Tân Ngữ Điệp hơi nghiêng người, không nhìn hắn: "Tốt nhất là ông nên cầu mong trong bụng Lâm Tiểu Vũ là con trai, nếu không ông chờ đoạn tử tuyệt tôn đi! Ha ha!"





Nhìn Tân Ngữ Điệp cười to rời đi, Tân Bằng Phi giận run rẩy cả người, một câu còn chưa kịp nói, liền bị bảo vệ ném ra ngoài. Ông ngơ ngác ngồi trên xe, không biết bây giờ nên làm gì. Đúng rồi! Đi tìm Tân Tình, nhờ cô nói Doanh Kình Thương giúp đòi lại Tân thị.





Thời điểm Doanh Kình Thương đón Tân Tình về nhà thì thấy Tân Bằng Phi chờ ở cửa, nhìn hai người xuống xe, liền vội vàng đi đến.





"Tân Tình..."





Ông kêu một tiếng, sau đó mặt đầy cầu khẩn nhìn Doanh Kình Thương: "Tổng giám đốc Doanh, ngài không thể như vậy, ngài đây là muốn bức chết ta!"





Tân Tình nhìn qua Doanh Kình Thương, trên đường trở về hắn đã nói cho cô kết cục của Tân Bằng Phi, còn nhắc qua cô, Tân Bằng Phi rất nhanh sẽ đến tìm cô, nhưng không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.





"Hả? Tôi đã tuyên bố Tân thị phá sản, ông còn tới tìm tôi để làm gì?" Tân Tình vẻ mặt giật mình nhìn ông.





Doanh Kình Thương cũng không thèm nhìn Tân Bằng Phi một cái, kéo Tân Tình đi vào nhà: "Bên ngoài nóng, chúng ta vào trong thôi."





Tân Bằng Phi nghe vậy, cũng mặt dày vào theo.





Trong lòng ông căm hận! Hiện nay hai người con gái đều xem ông như kẻ thù. Mẹ nó, đàn bà không giúp gì được, uổng công ông nuôi họ lớn như vậy, bị đàn ông chơi qua liền quên mất ông.





Tân Tình ngồi yên trên ghế sa lon, Nhạc Nhạc vui vẻ chạy tới, đem đầu cọ tới cọ lui trong ngực cô, một người một chó vui vẻ chơi đùa chung một chỗ, hoàn toàn không để ý đến Tân Bằng Phi.





Mặc dù Doanh Kình Thương không thích Nhạc Nhạc chơi đùa cùng Tân Tình như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo vấn đề này. Hắn nhìn Tân Bằng Phi, chậm rãi mở miệng: "Ông đến đây tìm Tân Tình có việc gì?"





Tân Bằng Phi rất muốn nhào tới cùng Doanh Kình Thương đánh một trận, còn giả vờ không biết.





"Tổng giám đốc Doanh, ngài đây là bức tôi. Lý Triết có phải là người của ngài, lần này ngài vui đùa quá mức, đây chính là toàn bộ tài sản của tôi, ngài cứ như vậy mà nuốt?"





Ông đem hợp đồng cùng Lý Triết lấy ra: "Giấy trắng mực đen rõ ràng, tổng giám đốc Doanh đừng đùa nữa, nếu không ầm ĩ lên tòa án thì mọi người đều rất khó coi."





Doanh Kình Thương châm chọc cười nhạo: "Hợp đồng là ông cùng Lý Triết ký, liên quan gì đến tôi?"





Hắn ném một ánh mắt cho A Nam, A Nam liền đem một phần văn kiện đưa cho Tân Bằng Phi.





"Xem cho kỹ một chút, tôi cũng ký hợp đồng chuyển nhượng công tý với Lý Triết."





Doanh Kình Thương nhìn vẻ mặt xám tro của Tân Bằng Phi nói: "Tôi là từ trong tay Lý Triết mua lại công ty, cái này cùng ông có quan hệ gì?"





Tân Bằng Phi ngơ ngác nửa ngày cũng chưa phản ứng, đúng vậy! Doanh Kình Thương nếu dám làm như vậy, nhất định sẽ không lưu lại dấu vết nào, hiện giờ Lý Triết mất tích, ông căn bản không có người đối chứng.





"Tổng giám đốc Doanh!"





Ông quỳ xuống: "Tôi sai rồi, tôi không nên tham tiền mà tính kế Tân Tình, tôi không phải là người, tôi đáng chết."





Tân Bằng Phi hung hăng cho mình một bạt tai, sau đó đối với Tân Tình khóc kể lể:





"Tân Tình, con tha thứ cho cha đi, con không thể không thừa nhận, trong người con chảy dòng máu của cha, cha là cha của con, con không thể đứng nhìn cha mất hết tất cả được!"





Tân Tình vẫn luôn không lên tiếng, nghe được ông nói như thế, gật đầu một cái: "Đúng vậy, máu mủ ruột thịt tôi không thay đổi được!"





Cô cười: "Vậy ông muốn như thế nào?"





"Tôi muốn Tân thị!"





Tân Bằng Phi há miệng liền nói, sau đó vội vàng thay đổi: "Không phải, không phải! Cha không muốn toàn bộ, con chỉ cần đem một nửa trả lại cho cha là được."





Tân Tình chớp mắt: "Có thể!"





Tân Bằng Phi vẻ mặt vui mừng, đang muốn đứng lên, thì lại nghe Tân Tình nói:





"Nếu như ông đi tự thú, nói là ông hại chết của mẹ tôi, tôi liền đem tiền trả lại cho ông."





"Như vậy cha sẽ ngồi tù! Con đem tiền trả lại còn có ý nghĩa gì?" Tân Bằng Phi trừng lớn mắt, không hiểu Tân Tình có ý gì.





Tân Tình lắc đầu: "Đương nhiên là có ý nghĩa, không phải ông còn có con trai, cô con dâu cùng một đứa cháu chưa sinh ra sao? Ông có thể đem tiền để lại cho bọn họ!"





"Kia... Kia như thế nào giống nhau..."





Tân Bằng Phi lẩm bẩm nói, ý của Tân Tình là chỉ cần ông ngồi tù, sẽ đem tiền trả lại? Nghĩ đến mấy người trong nhà kia, Tân Bằng Phi cắn răng.





"Không được, tôi không làm."





Tân Tình cười lạnh nhìn ông, cô đã sớm biết Tân Bằng Phi sẽ cự tuyệt, loại người hèn hạ như ông ta trong lòng chỉ nghĩ đến mình. Doanh Kình Thương có chút không kiên nhẫn, thúc giục:





"Đã như vậy, thì không còn gì để nói. A Nam, tiễn khách!"





"Không cần, không được, các người đem tiền trả lại cho tôi, đó là tiền của tôi!"





Tân Bằng Phi dùng sức giãy giụa, làm thế nào cũng không thoát khỏi tay A Nam, rất nhanh liền bị kéo ra ngoài cửa.





Ông té lộn nhào rồi đứng lên, nhưng chưa từ bỏ ý định la lên:





"Tân Tình, mày làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao? Tao là cha mày, mày nhanh lên một chút để cho tao vào. Doanh Kình Thương, tao sẽ ra ngoài nói cho tất cả mọi người, mày là một người đê tiện hèn hạ..."





Tân Bằng Phi la vài câu rồi rời đi, bởi vì A Nam nói cho ông, nếu ông không đi sẽ báo cảnh sát. Chờ ông đi, Doanh Kình Thương liền lôi Tân Tình thẳng đến chỗ hắn muốn... trên giường.





"A!"





Tân Tình đánh nhẹ lên cái người đang không ngừng cắn cắn: "Anh là Nhạc Nhạc à? Cũng học cắn người!"





Doanh Kình Thương ngẩng đầu lên, còn nói mấy câu:





"Ăn ngon thật."





"Anh..." Mặt Tân Tình đỏ lên, không muốn để ý hắn.





Doanh Kình Thương di chuyển tiểu kình thương không nhanh không chậm nói: "Em có cảm thấy em lớn lên!"





"Không phải chứ? Em đã lớn như vậy rồi, còn lớn lên gì chứ."





"Không phải là dáng người, là nơi này!"





Doanh Kình Thương khua tay múa chân: "Nhìn xem, đều là anh mỗi ngày dùng miệng mát xa, đồ lót đều đã chặt đúng không? Anh sẽ kêu bọn họ đưa một vài cái khác đến đây!"





Tân Tình không nhịn được đá hắn, lại bị hắn ôm eo bế lên.





"Mai... ngày, em muốn... muốn đi xem em... mẹ của em."





Tân Tình bị hắn làm đến ngay cả lời nói đều không hoàn chỉnh. Doanh Kình Thương vỗ một cái lên mông Tân Tình:





"Được, bây giờ thì nên chuyên tâm."





Buổi chiều hôm sau không có tiết học, Tân Tình đi tảo mộ.





"Mẹ, họ Tân xong rồi, công ty con đã lấy về lại."





Tân Tình ôm mộ bia, nước mắt theo gò má chạy xuống. Doanh Kình Thương yên lặng nhìn, cũng không an ủi cô, vào lúc này, khóc lên sẽ tốt hơn.





Lúc rời đi, Tân Tình từ xa quay đầu nhìn mộ của mẹ, lại nhìn người đàn ông bên cạnh.





Mẹ, cảm ơn mẹ đã chọn cho con con đường này, con sẽ quý trọng thật tốt, mặc kệ tương lai như thế nào...





Lúc này Tân Bằng Phi đã đến đường cùng, ngân hàng cự tuyệt không cho hắn vay, bạn bè ngày xưa hay lui tới bây giờ mặt mũi đều không thấy. Trong nhà cũng không được yên bình, Lâm Tiểu Vũ siêu âm, trong bụng cô là bé gái.





"Sao cô không ăn? Chê đồ ăn tôi làm không ngon sao?"





Lâm Tiểu Vũ hốc mắt sưng đỏ giải thích: "Mẹ, không phải vậy, là do khẩu vị con không tốt, hôm nay không muốn ăn."





Từ khi Triệu Giai Lệ biết trong bụng cô là bé gái, thì thái độ so với trước kia khác biệt rất nhiều.





"Cô không ăn, nhưng đứa bé trong bụng cần phải ăn."





Triệu Giai Lệ lạnh mặt: "Không sinh được con trai thì cũng thôi đi, đến lúc đó lại sinh một đứa con gái không khỏe mạnh, còn mất tiền nuôi nó."





Khi biết trong bụng Lâm Tiểu Vũ là bé gái, Triệu Giai Lệ liền muốn đem Lâm Tiểu Vũ đuổi ra ngoài, là Tân Bằng Phi ngăn lại. Ông nói dù sao chỉ có thể có một đứa bé này, sau này chúng ta có thể nhận nuôi một đứa bé trai, dạy dỗ thật tốt cho nó, lớn lên sẽ để nó ở rể. Như vậy sau này bọn họ sinh con trai thì hương khói họ Tân còn tiếp tục.





Lúc Tân Bằng Phi trở về thì thấy Lâm Tiểu Vũ đôi mắt đỏ đỏ chạy lên lầu, Triệu Giai Lệ thấy ông trở về, lập tức thay đổi thành bộ mặt tươi cười.





"Chồng, mấy ngày nay thật bận bịu, có phải là vì chuyện của công ty mới!"





Bà không nói thì thôi, vừa nói xong mặt Tân Bằng Phi liền thay đổi, xoay người hung hăng đánh cho bà bạt tai:





"Đừng nhắc đến công ty với tôi, tất cả đều là bạch nhãn lang."





Triệu Giai Lệ bị đánh cho choáng váng, bụm mặt ủy khuất hỏi: "Ông đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nổi giận như vậy?"





"Tôi đã xảy ra chuyện gì?"





Tân Bằng Phi cười to nói: "Tôi nói cho bà biết, Tân thị xong rồi, không có Lý Triết, không có công ty gì cả. Chúng ta bị gạt, là Doanh Kình Thương làm, hắn đem tất cả tiền đều lấy đi rồi. Ha ha!"





Triệu Giai Lệ nghe xong cũng giật mình: "Sao có thể như vậy? Vậy... Ông không đi tìm ông chủ Hoàng sao? Lúc trước người là do hắn giới thiệu!"





"Tên khốn kiếp kia sớm không biết tránh đi đâu rồi, như thế nào tìm?"





"Ngữ Điệp! Ông bảo Ngữ Điệp tìm hắn!"





Triệu Giai Lệ cười nói: "Ông cũng quá hồ đồ đi, chúng ta còn có con gái mà!"





Ba! Tân Bằng Phi lại cho bà một cái tát: "Bà còn dám nói đến nó với tôi?"





"Ông... Con gái thế nào?" Triệu Giai Lệ che gương mặt sưng, không dám phản kháng.





Tân Bằng Phi không kiên nhẫn đẩy bà ra: "Có bản lãnh thì tự mình đi hỏi, nhìn một chút xem con gái tốt của bà có gặp bà hay không!"





Nói xong một cước đá văng cửa, đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK