Độc nhất sủng hôn - Chương 7: Máy bay
...Cua đồng bò ngang qua...
Tân Tình ngã vật xuống giường, Doanh Kinh nhặt khăn tắm, chuẩn bị đi tắm rửa:
“Đừng có khiêu chiến tôi, nếu không người chịu khổ chính là cô thôi.”
Nhìn bóng hắn rời đi mà nước mắt Tân Tình lại tuôn như mưa, tới tận khi khóc mệt nhoài cô mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, không thấy bóng dáng Doanh Kình Thương đâu cả. Cô vừa thay xong quần áo thì đã nhận được điện thoại của hắn, nói sẽ có người mang thức ăn tới, dặn cô ăn xong thì ra sân bay ngay. Ăn cơm một mình rất thoải mái nhưng cô không dám làm bữa nữa, vừa ăn xong lại vội vàng ra xe đã chờ sẵn, lúc lên xe cô mới biết Doanh Kình Thương cũng không có ở đây.
Tân Tình cũng không để ý nhiều, dù sao cứ đợi trời tối là chắc chắn hắn sẽ xuất hiện thôi. Dựa theo bản hợp đồng kia thì quan hệ bảy ngày của hai người không thể gián đoạn nếu không sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Nhớ lại lời mẹ dặn trong thư thì chuyện này là do tổ tiên nhà họ Doanh truyền lại qua nhiều thế hệ, nguyên nhân không rõ. Trước khi Doanh Kình Thương để cô ký vào hợp đồng cũng đã nói rõ ràng, ngoại trừ bảy ngày đầu tiên này thì mỗi tháng về sau cứ đúng trăng tròn là hai người sẽ phải làm việc của vợ chồng kia.
Đến sân bay Tân Tình mới phát hiện ra chiếc máy bay lần trước đưa mình đến quả đúng là máy bay tư nhân. Vừa lên máy bay cô đã thấy Doanh Kình Thương ngồi bên trong. Khi máy bay vừa cất cánh là Tân Tình đã lại mơ màng thiếp đi, không biết bao lâu sau bỗng có người lay cô dậy, cô nheo mắt nhìn mới thấy Doanh Kình Thương đang đứng trước mặt mình.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã giơ ra. Tân Tình đứng phắt dậy rồi lùi ra sau:
“Anh làm gì thế?”
“Sai giờ, hiện tại đã là buổi tối rồi.”
Doanh Kình Thương híp mắt nhìn ngoài cửa sổ. Tân Tình đờ đãn quay đầu theo, quả nhiên bên ngoài đã tối đen, dù thế nhưng chẳng lẽ người này định làm trên máy bay...?
Doanh Kình Thương ngồi xuống, Tân Tình lại quay mặt đi, không nhìn thẳng hắn.
“Lại đây.”
Giọng nói chẳng hề có chút cảm xúc truyền vào tai Tân Tình, cứ như âm phù đòi mạng.
“Đợi về đã được không?”
Tân Tình đỏ mặt cầu xin.
Doanh Kình Thương đè nén bực dọc trong lòng, mở miệng:
“Đây là lần cuối tôi nói với cô, do mẹ cô tới tìm tôi, hợp đồng cũng là cô tự mình ký. Tuân thủ hợp đồng là nguyên tắc phải làm.”
Hắn lại giục:
“Thế nên sau này đừng có chống chế gì hết, việc của cô chỉ là phối hợp thôi.”
Tân Tình cố gắng để bản thân không run lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng ráng không cho rơi xuống. Không sai, người ta nói đúng mà, con đường này do chính cô chọn lấy.
Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống gò má, Tân Tình tự cắn lên mu bàn tay mình, không phải hai ngày này đã dần quen rồi sao? Dù có khóc lóc cầu xin ra sao thì người đàn ông này cũng sẽ không buông tha cho cô.
Tân Tình nhận ra Doanh Kình Thương thật sự không thích mình. Trong mắt hắn chẳng có lấy chút xíu cảm xúc nào, thậm chí hắn còn vô cùng chán ghét cô nữa.