Độc nhất sủng hôn - Chương 63: Anh xem trộm nhật ký của em?
Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ hè. Những lời lúc chiều Trần Minh nói vẫn luôn xoay quanh trong đầu cô, khiến cô muốn trốn cũng không được.
Ở ký túc xá hết một buổi chiều, Thi Thiên Thiên cùng Trương Mật đều đi, mắt thấy sắp đến tối, cô chỉ có thể chậm chậm thu dọn đồ đạc trở về nhà họ Doanh. Về đến nhà thì trời đã tối hẳn, trên đỉnh núi mỗi tòa biệt thự đều cách rất xa, ánh sáng nhỏ lóe lên từ giữa núi, nhìn qua tịnh mịch mà sâu xa.
Cho dù cô trốn tránh thế nào đi nữa thì cũng đã đến nhà họ Doanh, Tân Tình lại phát hiện biệt thự một mảnh tối đen, cô đứng bên cạnh xe, muốn hỏi A Triệt một chút, kết quả còn chưa kịp mở miệng, thì xe đã chạy vào trong. Cô không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa mở đèn trong sân, vào phòng khách mơ hồ có thể thấy ánh đèn lấp lóe trong vườn hoa.
Lúc trước mỗi khi cô trở về Nhạc Nhạc sẽ chạy tới, nay lại không thấy bóng dáng. Phản ứng đầu tiên của Tân Tình là có kẻ trộm, sau đó lập tức phủ nhận ý nghĩ ngây thơ này, ánh sáng bỗng rõ hơn một chút, lúc này Tân Tình đã đứng trong vườn hoa, mơ hồ có thể thấy bóng một người ngồi đó.
Cô vội vàng đi đến, sau đó gắng giọng: "Doanh Kình Thương! Anh hù chết em, tại sao không..."
Âm thanh Tân Tình ngừng lại, vì cô thấy trong tay Doanh Kình Thương là cuốn nhật ký của cô.
"Anh xem hết rồi?"
Cô hỏi, âm thanh bình tĩnh đến ngay cả chính cô cũng đều bội phục mình.
Gương mặt tuấn mỹ của Doanh Kình Thương dưới ánh đèn lờ mờ không nhìn ra vui giận, chỉ nghe được âm thanh trầm thấp của hắn:
"Xem rồi, em lại tức giận trách tại sao anh xem nó sao?"
Tân Tình bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, nếu như Doanh Kình Thương xem qua nhật ký của cô, thì sẽ biết cô đối với tương lai mờ mịt, sẽ thấy được sự yếu đuối cùng bất lực của cô.
"Anh muốn xem thì xem đi!"
Cô nhẹ nhàng nói: "Vậy còn anh? Muốn tính sổ cùng em sao?"
Doanh Kình Thương đứng lên đến gần cô, hơi thở phả lên trán cô: "Sao không nói cho anh biết, anh không phải là người hoàn mỹ, có thể có rất nhiều chuyện anh không biết. Em không tin anh, tại sao lại không hỏi anh."
"Em..." Tân Tình không nói nên lời.
"Em có biết hôm nay em cùng Trần Minh nói như vậy, khiến anh rất sợ hay không?" Doanh Kình Thương đột nhiên nói.
Tân Tình hoảng sợ ngẩng đầu: "Làm sao anh biết?"
"Anh không cho người nghe lén, là cậu Thẩm. Đúng lúc hắn ở đó ăn, cách chỗ hai người không xa, lời nói lúc cuối của em, cậu ta đều nói cho anh."
Tân Tình ấp úng nói: "Em... Em không có nói gì, cũng chưa nói muốn rời xa anh..."
"Đúng, là vì em và anh có thỏa thuận, là vì hình xăm đồ đằng trên người, là vì ước định đêm trăng tròn từ đầu của chúng ta."
Doanh Kình Thương ánh mắt u mịch giống như bầu trời đêm: "Tình Tình, em nói ra tất cả lý do không rời xa anh, nhưng chưa từng nói là em thích anh, em yêu anh!"
Tân Tình bỗng cảm thấy cô không nhìn rõ Doanh Kình Thương, giơ tay lên dụi mắt, chợt chạm phải một mảnh ẩm ướt.
"Tình Tình, anh sẽ không vì gia tộc mà liên hôn, anh chỉ lấy người mà anh yêu, mà đời này anh chỉ yêu một người, chính là em!"
Doanh Kình Thương cẩn thận ôm cô vào ngực, giống như ôm một món đồ mỏng manh, rất sợ dùng một chút lực liền vỡ: "Em sợ hãi, em lo lắng, anh đều hiểu. Là anh không tốt, anh làm chưa tốt, nên mới khiến em không có dũng khí, mới khiến em không tín nhiệm anh."
"Không phải vậy... Không phải như vậy."
Tân Tình vừa khóc vừa lắc đầu: "Là chính em lo lắng, suy nghĩ nhiều, nghe người khác nói liền dao động."
Doanh Kình Thương ôm lấy cô ngồi trên xích đu, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa nói: "Bây giờ anh nghiêm túc nói một lần, anh sẽ lấy em, em cũng chỉ có thể gả cho anh. Không cần quản người khác nói gì, bọn họ đều không phải anh, anh cũng không phải bọn họ. Bọn họ không làm được nhưng anh có thể làm được, em hiểu chưa?"
"Được, được..."
Tân Tình cắn môi liều mạng gật đầu, Doanh Kình Thương sợ cô cắn rách môi liền cúi đầu hôn cô, đem nước mắt liếm toàn bộ.
"Ưm!"
Tân Tình ưm một tiếng, bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám, tay của Doanh Kình Thương đã đưa vào trong quần của cô.
"Vì trừng phạt em không tin anh, hôm nay chúng ta làm trên xích đu."
Doanh Kình Thương cắn tai cô, âm thanh khàn khàn đầy mê hoặc. Da thịt rất nhanh liền lộ ra, trong bóng đêm càng lộ ra vẻ xinh đẹp mỹ lệ. Xích đu đong đưa khiến động tác càng thêm kích thích. Tân Tình kêu lên, cô như bị Doanh Kình Thương nâng lên tận mặt biển, sau đó lại lọt sâu xuống đáy biển.
Trong vườn hoa, âm thanh nam nữ quất quít triền miên vang dội dưới bầu trời đêm, thật lâu cũng chưa dừng.
Khi tỉnh lại Tân Tình, phát hiện cô đang ở trên giường, bị Doanh Kình Thương ôm trong ngực, làm cho cô đỏ mặt là tiểu Doanh Kình Thương vẫn ở trong cơ thể cô. Cô khẽ động, Doanh Kình Thương liền tỉnh, tiếp theo chính là băt đầu một trận mới, Tân Tình ngay cả lời cũng không kịp nói, liền bị trêu đùa đến hôn mê bất tỉnh.
Lần nữa mở mắt ra, cô cảm thấy cổ họng giống như lửa đốt, giọng nói đàn ông truyền tới: "Em kêu quá nhiều, đến đây uống chút nước."
Tân Tình ngay cả khí lực trừng Doanh Kình Thương cũng không có, đây là do người nào làm...
Uống mấy ngụm nước, Tân Tình cả người vô lực tựa vào đầu giường không muốn động, trên người đã mặc xong đồ lúc ở nhà, Doanh Kình Thương xuống lầu không lâu liền bưng một khay vào, trên đó có hai chén cháo, vài bánh bao, cùng hai mâm thức ăn. Hai người ăn no bụng, Doanh Kình Thương lại leo lên giường, Tân Tình cảnh giác trừng hắn, nếu hắn dám cởi quần áo cô, sẽ đá hắn xuống giường.
"Đừng lộn xộn, anh có việc muốn nói."
Doanh Kình Thương đem chân cô đè dưới thân, sau đó ôm cả người cô vào ngực: "Không phải em muốn biết anh thiếu Monica ân tình gì sao? Vết thương phía sau làm sao mà bị."
Tân Tình mắt sáng lên, ôm hắn không động đậy.
Doanh Kình Thương hôn cô, chậm rãi mở miệng: "Lúc đầu cha anh di dân từ Trung Quốc sang nước Anh, tổ tiên mấy đời buôn bán, đến đời ông nội anh thì Doanh thị đã là tập đoàn số một số hai. Nhưng Anh quốc thuộc chế độ quân chủ lập hiến, chúng ta từ đầu đến cuối không cách nào xen vào trong chính trị, kiếm tiền từ quốc gia đó. Sau đó ông nội anh du học quen biết một vị công tước, gia tộc họ được xem là vương thất trực hệ(1). Vị công tước đó sau này chính là ông ngoại anh."
(1) Dòng chính hoàng gia
"Trách không được anh lớn lên đẹp như vậy, thì ra anh là con lai!"
Tân Tình nâng mặt Doanh Kình Thương hôn một cái. Doanh Kình Thương cười hôn trả cô, sau đó nói tiếp: "Hai cụ già đều thưởng thức lẫn nhau, cũng vì lợi ích gia tộc của cả hai, vì vậy bọn họ quyết định liên hôn. Nhưng họ không biết, hai người kia đều đã có người trong lòng. Cha anh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn từ bỏ người ông yêu, sau đó cưới con gái công tước."
Tân Tình chú ý tới, Doanh Kình Thương không kêu là mẹ mà là con gái công tước...
"Cha anh vì gia tộc mà hi sinh hạnh phúc của mình, còn bà thì không cam lòng, bà cảm thấy cha anh đã hủy hoại cả đời bà. Thời điểm anh bốn tuổi, người bà yêu bỗng quay trở lại tìm bà, muốn bà hỗ trợ trộm một phần văn kiện. Phần văn kiện này đối với gia tộc họ Doanh cùng gia tộc công tước vô cùng trọng yếu, nếu như rơi vào tay đối thủ, cơ nghiệp hai gia tộc sẽ bị hủy trong phút chốc."
Giọng nói Doanh Kình Thương lạnh đi, thậm chí còn lộ nụ cười tự giễu, nụ cười kia khiến Tân Tình đau lòng không thôi, lại không biết an ủi như thế nào.
"Bà trợ giúp tình nhân trộm văn kiện, bị người của hai gia tộc ngăn cản. Tình nhân bị bắt, kêu bà đem mang văn kiện chạy trốn, nhưng bà không bỏ được người đàn ông đó, len lén chạy trở lại muốn cứu người, nhưng không có biện pháp gì đành bắt cóc anh, muốn dùng anh trao đổi tình nhân của bà."
Tân Tình tức giận run cả người, thế giới tại sao lại có người mẹ như vậy, bà còn xứng làm một người mẹ sao?
"Cha anh vì cứu anh, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trao đổi người, nhưng với điều kiện phải đem văn bản đã trộm trả lại. Bà chỉ muốn cứu tình nhân, nên lập tức đồng ý. Lúc tình nhân đó phát hiện là dùng văn kiện để trao đổi, ngay vào thời khắc mấu chốt lại bắt được anh, bắt anh đi."
Giọng nói của Doanh Kình Thương càng ngày càng lạnh, biểu tình càng ngày càng ác liệt, Tân Tình có thể cảm giác được người anh cứng ngắc.
"Sau đó bọn họ bắt đầu hành hạ anh, bà vì khiến tình nhân hết giận, mặc cho người đàn ông kia mỗi ngày đánh anh, còn bà ở bên cạnh nghĩ cách làm tăng vui thú."
"Đừng nói, đừng nói nữa!"
Tân Tình ôm chặc lấy Doanh Kình Thương: "Chúng ta đừng nhớ lại, đều đã qua, đã qua rồi!"
Chỉ nghe thôi cũng đã sợ khiếp vía, đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể xuống tay... Tân Tình khóc ôm Doanh Kình Thương không buông tay. Doanh Kình Thương vỗ lưng an ủi cô: "Ba ngày sau, là cha Monica phát hiện ra anh, vì cứu anh, ông cùng tình nhân đó ngã xuống vách núi, người đàn bà kia sau đó vì tình cũng nhảy xuống."
"Cho nên Monica đối với anh mà nói có ân cứu mạng."
Tân Tình cảm thấy nếu có cơ hội gặp Monica, nhất định phải đối với tốt với cô.
Doanh Kình Thương cười: "Đây cũng chính là lý do vì sao anh rất ghét phụ nữ."
"Vì bóng ma lúc nhỏ..." Tân Tình thở dài.
"Đúng vậy!"
Doanh Kình Thương xoay mình nhìn xuống cô: "Cho nên, em đừng rời khỏi anh, đừng phản bội anh, nếu không sẽ tạo cho anh bóng ma."
"Phụt!" Tân Tình nhịn không được cười ra tiếng: "Không cần nghiêm túc nói lời kỳ quái như vậy."
Doanh Kình Thương nhớ ra cái gì đó: "Còn có một người phụ nữ chưa nói."
Hắn nhìn Tân Tình, ánh mắt Tân Tình thấp thỏm: "Thanh mai của anh?"
"Cái gì thanh mai, hoàn toàn là em hiểu lầm."
Tay Doanh Kình Thương bắt đầu không đứng đắn: "Anh không nói, dù sao em cũng sẽ sớm gặp được cô ấy thôi."
Tân Tình vừa đè tay của hắn lại, vừa kinh ngạc hỏi: "Cô ấy cũng phải tới sao?"
Doanh Kình Thương cắn lỗ tai cô: "Cô ấy không đến, là chúng ta đi!"
Tân Tình kinh ngạc: "Anh... Anh nói là... Nói là..."
"Ai! Vốn là anh muốn chờ khi em nghỉ hè, cùng em trở về Anh quốc, như vậy rất nhiều chuyện em sẽ hiểu. Đồng thời để em gặp cha anh, em là vợ tương lai của anh, anh phải dẫn em ra mắt bọn họ."
Doanh Kình Thương hài hước trợn mắt nhìn cô: "Ai biết lại có người không tin anh, lo được lo mất, vì để cho cô an tâm, chỉ có thể nói cho cô biết trước thời hạn!"
Tân Tình có chút ngượng ngùng, chân ở ngay eo cô cọ cọ: "Nếu anh sớm nói cho em, em sẽ không phải lo được lo mất!"
"Cho nên, là em hiểu lầm anh, em bồi thường thế nào cho anh?"
Nói xong, lại bắt đầu mở nút áo. Tân Tình trợn mắt nhìn hắn, vội vàng kêu: "Tối hôm qua đã bồi thường rồi."
"Không đủ, bồi thường thêm một lần nữa!"