• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 34: Anh ta không thích tớ đâu




Tân Tình nghi ngờ không biết có phải Doanh Kình Thương bị bệnh rồi không.





Gần đây tối nào hắn cũng về, ăn cơm xong là quấn lấy cô, hơn nữa còn rất dịu dàng, cũng biết đường mà kìm chế. Tuy rằng vẫn không nói gì đã bỏ đi như trước nhưng dù sao cũng tốt hơn là lên cơn động kinh sỉ nhục cô.





“Các cậu nói xem, có phải do lần trước đi xem múa thoát y nên làm anh ta bị kích thích không?”





Tân Tình, Trương Mật và Thi Thiên Thiên ngồi trong quán bánh ngọt ở cổng trường uống trà chiều. Cô thật sự không thể lý giải nổi hành vi gần đây của Doanh Kình Thương nên đành nhờ hội chị em quân sư cho.





“Khà khà, nhìn thấy mấy thứ đó nên chưa thỏa mãn dục vọng đây mà, anh ta không động đến loại phụ nữ kia chứ?”





Trương Mật cười xấu xa, hỏi.





Tân Tình lắc đầu:





“Anh ta sẽ không động đến những người phụ nữ đó đâu.”





“Làm sao mà cậu biết? Anh ta nói cho cậu nghe à?”





“Anh ta không nói, nhưng mình cảm thấy anh ta sẽ không làm thế.”





Tân Tình cũng không biết suy nghĩ này từ đâu mà ra, chỉ là trực giác cho rằng Doanh Kình Thương sẽ không chạm vào những người đàn bà đó.





Thi Thiên Thiên cũng đồng ý, cô ấy nhìn chằm chằm Tân Tình hồi lâu:





“Cũng có lẽ là anh ta thích cậu!”





“Ha ha, cậu đừng đùa nữa.”





Tân Tình phất tay.





“Anh ta không bao giờ thích tớ đâu.”





“Sao anh ta lại không thể thích cậu?”





Trương Mật sờ gương mặt cô:





“Cậu là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta đó nhé!”





Tân Tình không muốn thảo luận chuyện này, cô vội vàng kéo hai cô bạn về trường. Doanh Kình Thương sẽ mãi mãi không bao giờ thích cô đâu. Bởi vì cô biết, so với cô thì hắn càng căm hận mối quan hệ này hơn. Trước kia hắn đã nói rất rõ ràng, nếu như cô mà không xuất hiện thì tốt biết bao.





Vì thế lúc đầu hắn mới đối xử thô bạo với cô như thế. Còn bây giờ, Tân Tình không hiểu nổi, vì thế nên cô không buồn nghĩ nữa. Bản thiết kế đã xong, hôm nay cô hẹn người bên công ty châu báu kia, một là để người ta xem tác phẩm, hai là xác nhận xem họ có thể cho cô nguyên liệu loại nào, xong việc là có thể đưa vào xưởng chế tác rồi.





A Triệt đưa cô đến chỗ hẹn, đó là một tiệm châu báu ở khu phố cũ, diện tích không lớn lắm, hơn nữa nhìn có vẻ đã lâu năm rồi. So với những cửa hàng châu báu trang hoàng rực rỡ lộng lẫy trên thị trường hiện nay thì thật sự là…





Tân Tình có hơi lo lắng, bước vào trong tiệm quan sát một vòng, quầy hàng có đến một nửa là trống không, đừng nói tới khách hàng, đến cả nhân viên cũng chỉ có một hai người, bọn họ đang tựa vào sau quầy ngủ gật.





“A Triệt, chúng ta không đến nhầm chỗ chứ?”





Chỗ này gần như sắp đóng cửa rồi ấy.





A Triệt nghiêm túc lắc đầu:





“Cô chủ, đúng là chỗ này đấy, tiệm châu báu Mỹ Lệ Tình Duyên.”





Được rồi, Tân Tình hít sâu một hơi, đành phải chấp nhận thôi, trước tiên tìm người nào đó hỏi thăm đã rồi tính sau.





“Chắc đây là cô Tân đúng không!”





Một người đàn ông trung niên ăn vận áo vest giày da vội vàng đi ra, giơ tay ra bắt tay Tân Tình.





Tân Tình nắm lấy tay ông ta, lịch sự đáp:





“Xin chào, tôi là Tân Tình, đây là giấy chứng minh từ trường chúng tôi.”





Người nọ cầm lấy, liếc qua rổi khách khí nói:





“Cô cứ gọi tôi là giám đốc Lục là được, chúng ta ra đằng sau xem xướng chế tác trước nhé?”





“Cảm ơn, làm phiền giám đốc Lục.”





Tân Tình thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ nghe thấy những lời như xin lỗi cô, chúng tôi đã ngừng kinh doanh thôi. Thế nhưng khi đi tới xưởng chế tác đằng sau, cô liền ngẩn ra.





“Cô Tân? Cô Tân?”





Giám đốc Lục gọi mấy tiếng thì Tân Tình mới hồi hồn, cô chỉ vào đống trang sức trên bàn, lắp bắp nói.





“Đây… đây là gì?”





Giám đốc Lục cười ha hả:





“Cô Tân thật là biết đùa, chắc hẳn cô phải biết hết mấy thứ này chứ!”





Đúng thế, cô biết, Tân Tình trợn tròn mắt, mấy thứ ở bên mép bàn đều là đồ trang sức của hoàng gia ở khoảng thế kỷ 17, hơn nữa còn rất quen mắt. Chúng chính là những món đồ được bán trong buổi đấu giá mà cô và cậu Thẩm tham dự. Những viên phỉ thúy ở phía trước đều là phỉ thúy Lão Khanh Chủng, mấy chiếc vòng cổ đằng sau chiếc nào chiếc nấy đều được khảm kim cương to gần bằng trứng chim bồ câu.





Chỉ cần tùy tiện cầm ra một trong số chúng là có thể cứu sống cái cửa tiệm sắp đóng cửa này ngay rồi.





“Những thứ này đều là của công ty mình à?”





Tân Tình cố gắng để ngữ điệu của mình nghe bình thường một chút.





Giám đốc Lục gật đầu:





“Đúng thế, công ty chúng tôi vừa mua về đấy.”





“Vậy… vậy phía trước…”





Tân Tình nói năng lắp bắp.





“A! Cô nói cửa tiệm hả.”





Giám đốc Lục không hề bất ngờ, ông giải thích:





“Công ty chúng tôi chuẩn bị chuyển địa điểm nên hiện tại mới tạm dừng kinh doanh.”





Tân Tình yên tâm hẳn, tác phẩm tham dự cuộc thi của cô được đảm bảo rồi. Sau khi xem xét mấy hộp kim cương, đá quý chất lượng tuyệt hảo xong, cô bình tĩnh chọn ra những thứ mình cần, giám đốc Lục gọi hai người thợ tới, Tân Tình giao lại bản thiết kế rồi trao đổi các chi tiết với họ.





“Ông bảo tôi cầm nó về á?”





Lúc sắp đi, Tân Tình lại bị kinh sợ lần nữa, giám đốc Lục bảo cô cầm một trong số đống trang sức hoàng gia kia về.





Giám đốc Lục nghiêm túc nói:





“Cô Tân, chúng tôi coi trọng cô, nhận thấy cô là một nhà thiết kế rất có tiền đồ, hãy xem món trang sức này như đồ đặt cọc của chúng tôi đi.Nếu như sau khi tốt nghiệp cô có thể đến chỗ chúng tôi thiết kế thì chúng tôi sẽ tặng lại món trang sức này cho cô, nếu như không đạt được yêu cầu của thì chúng tôi sẽ thu hồi nó.”





Tân Tình cảm thấy có chỗ nào đó không đúng:





“Vậy các ông cũng không cần đưa nó cho tôi ngay bây giờ mà? Chúng quá quý giá.”





Nếu cô nhớ không nhầm, sợi dây chuyền này được bán đấu giá với giá tới hơn mười triệu tệ.





“Ha ha, đây cũng là đầu tư mà!”





Giám đốc Lục giải thích:





“Nếu như đến lúc ấy cô nổi tiếng, không vừa mắt công ty chúng tôi nữa thì chúng tôi biết tìm cô ở đâu đây, vì thế cứ coi sợi dây chuyền này như thù lao ứng trước của cô đi.”





Cuối cùng Tân Tình đành phải thỏa hiệp, bản thân cô không dám cầm nên đành bảo A Triệt ôm lấy hộp, giám đốc Lục khách khí tiễn bọn họ ra cửa, đang định bước ra thì phía trước có hai người đi vào, vừa thấy họ, sắm mặt Tân Tình liền thay đổi.





“Sao mày lại ở đây?”





Tân Bằng Phi không ngờ sẽ chạm mặt Tân Tình.





Tân Tình không buồn để ý tới ông ta, cô bắt tay chào tạm biệt giám đốc Lục nhưng sau đó lại bị người thanh niên đi cùng Tân Bằng Phi chặn lại.





“Em chính em gái cùng cha khác mẹ của anh, Tân Tình đấy hả?”





Ánh mắt càn rỡ của đối phương đánh giá cô một lượt, Tân Tình cau mày nhìn, người này có bảy tám phần giống Tân Bằng Phi, chắc hẳn chính là con trai của ông ta.





Tân Hạo Vũ híp mắt chào hỏi Tân Tình:





“Anh là anh trai của em Tân Hạo Vũ, nhưng anh thích em gọi anh là Hạo Vũ hơn.”





Thật kinh tởm, Tân Tình rất muốn nôn thẳng vào mặt gã, đúng lúc này Tân Bằng Phi lại cau mày hỏi giám đốc Lục.





“Giám đốc Lục, điều kiện chúng ta đàm phán lúc trước rất tốt mà, ông vẫn không chịu bán công ty lại cho tôi à?”





Giám đốc Lục trả lời đầy khách khí:





“Chúng tôi không bán nữa.”





“Không bán nữa? Vậy món nợ ngân hàng của ông thì sao?”





Tân Bằng Phi không tin.





Giám đốc Lục nhìn Tân Tình một cái rồi mới nói:





“Đây là chuyện riêng của công ty tôi, không liên quan gì tới ông Tân cả!”





“Giám đốc Lục, tôi đi trước đây, cảm ơn ông!”





Tân Tình không muốn nhìn thấy cha con nhà này, cô xoay người định bỏ đi.





Nhưng Tân Bằng Phi lại ngăn cản cô:





“Đợi đã, có phải là mày không?”





“Tôi làm sao?”





Tân Tình nhìn lại ông ta bằng ánh mắt khó hiểu.





Tân Bằng Phi không lên tiếng, chỉ cau mày suy đi tính lại trong lòng. Tự nhiên lại trùng hợp gặp cô ở đây thế này, lẽ nào là Doanh Kình Thương mua lại tiệm châu báu này rồi? Nhưng nghĩ lại thì chắc chắn không thể nào, nếu như muốn lấy lòng phụ nữ thì hắn sẽ không mua một cửa tiệm nợ nần chống chất, sắp đóng cửa đến nơi thế này đâu.





Nhưng tại sao con nhóc này lại xuất hiện ở đây?





“Mày tới đây làm gì?”





Ông ta hỏi Tân Tình.





Tân Tình dám khẳng định trường học đã giữ bí mật chuyện cô tham dự cuộc thi, nếu không Tân Bằng Phi không thể không biết.





“Mày từ chối hợp tác với tao thì đừng hòng tham gia cuộc thi. Mày có tìm một công ty chuẩn bị đóng cửa thế này cũng vô dụng thôi.”





Tân Bằng Phi lạnh giọng nói.





Thế nhưng Tân Tình lại mỉm cười xán lạn, trả lời bằng giọng điệu khoa trương:





“Ai ya, tôi tới đây để hoàn thiện tác phẩm của mình ấy mà, nếu không sao tham dự cuộc thi được!”





“Mày nói gì? Mày đi thi á?”





Tân Bằng Phi không dám tin, ông ta chưa từng nghe Tân Ngữ Điệp nhắc tới chuyện này.





“Đúng thế! Nếu không ông nói xem tôi tới công ty châu báu làm gì?”





Nụ cười trên mặt Tân Tình tắt hẳn, cô tựa vào sát ông ta mà nói:





“Nói với đứa con gái bảo bối của ông, tôi sẽ khiến cho cô ta thua thảm hại hơn, muốn thắng tôi á? Con gái của Tân Bằng Phi ông không xứng.”





Tân Hạo Vũ muốn giảng hòa cho hai người, gã xua tay cười nói:





“Ai ya, Tân Tình à, chẳng phải em cũng là con gái của ba ư!”





“Tôi ấy hả? Hừ.”





Tân Tình liếc nhìn gương mặt đen kịt của Tân Bằng Phi:





“Tôi là người, không có một người cha cầm thú thế này.”





Tây Bằng Phi giơ tay lên định đánh cô:





“Tao đánh chết đồ hèn hạ như mày.”





Tuy nhiên ông ta lại bị A Triệt chặn lại rồi đẩy mạnh xuống bậc thang, Tân Tình đứng ở trên cao nhìn xuống ông ta.





“Ông nhớ kỹ lấy, sẽ có một ngày tôi thay mẹ tôi đòi hết những gì mà ông nợ bà ấy về!”





Thấy Tân Tình nghênh ngang bỏ đi, Tân Hạo Vũ mới đỡ Tân Bằng Phi ngã ngồi dưới đất lên:





“Con đã nói với ba rồi, tuổi tác ba đã cao, mắt mũi cũng mờ. Tân Tình đẹp hơn Ngữ Điệp nhiều, thế mà ba lại vứt bỏ đứa con gái có giá trị như thế đi. He he, con đã nói ba về hưu sớm, giao công ty lại cho con mà ba cứ không nghe cơ.”





“Mày câm miệng lại cho tao!”





Tân Bằng Phi đẩy gã ra, tức giận đùng đùng bỏ đi. Đợi đến khi bọn họ đều đi hết, giám đốc Lục mới lấy di động ra gọi.





“Là tôi đây tổng giám đốc Doanh, đúng thế! Mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa rồi. Được ạ, tôi hiểu rồi!”





Tân Tình ôm sợi dây chuyền trị giá mười triệu về nhà họ Doanh, cẩn thận đặt chiếc hộp ở đầu giường, giẫm đạp lên thể hiện của Tân Bằng Phi khiến cô vui vẻ hẳn. Tân Tình nhìn sợi dây chuyền được đặt trong hộp, thích thú vuốt ve, đây là kiểu dáng mà cô thích nhất. Nhưng cô sẽ không giữ nó lại, đợi sau này có cơ hội thì vẫn nên trả về, nó quá quý giá, lỡ như có chuyện gì thì bán cô đi cũng không đền nổi.





Huống hồ… cô đã từng bán một lần rồi, nghĩ tới đây trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, không phải là Doanh Kình Thương mua lại công ty đó đấy chứ? Tuy nhiên ý nghĩ đó chỉ xuất hiện đúng một giây rồi bị cô ngó lơ. Doanh Kình Thương không có lý do gì để làm như thế cả, hắn hoàn toàn không hay biết chuyện cô bị cướp mất tư cách dự thi mà.





Người làm việc tốt mà còn bị hiểu lầm là Doanh Kình Thương hiện đang vui vẻ mở cuộc họp. Nghĩ tới cuộc điện thoại vừa nãy, hắn thấy mình mua lại đống trang sức đó thật quá ư là sáng suốt, hình như Tân Tình rất thích chúng.





“Chúng ta không có mỏ kim cương ở Nam Phi à?”





Hắn đột nhiên hỏi.





Mấy quản lý đang báo cáo công việc đồng loạt ngẩn ra, thế là sao? Sau đó mọi người lại đổ dồn ánh mắt sang vị giám đốc phụ trách nghiệp vụ ở Nam Phi. Bộ phận Nam Phi đột nhiên cảm thấy áp lực lớn như núi đè nặng.





“Tổng.. tổng giám đốc, ngài nói không có hứng thú với ngành kim cương, cho nên…”





Doanh Kình Thương nhìn ông ta rồi nói:





“Tôi đã từng nói thế à?”





Quản lý bộ phận Nam Phi ngẩn ra, lập tức lắc đầu:





“Chưa từng, ngài chưa từng nói, giờ tôi sẽ đích thân đi Nam Phi tìm mỏ luôn và ngay ạ!”





“Ừm, phải nhanh.”





Lúc Doanh Kình Thương trở lại văn phòng đã thấy cậu Thẩm đang ngồi trên ghế của mình.





“Tặng cho tôi bình rượu quý của cậu đi, rồi tôi sẽ bán tin này cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK