Độc nhất sủng hôn - Chương 67: Cứ Kêu Là Dì Của Anh
Vinh Ti Mạn có chút kinh ngạc nhìn hai người: "Chỉ ngắn ngủi một tháng, hai người đã trở thành bạn tốt?"
Monica cười hì hì nhìn Tân Tình nói: "Ai bảo chúng ta không hợp ý nhau đâu! Đúng không Tân Tình?"
Doanh Kình Thương từ thư phòng đi ra, thấy cô cả người đè trên người Tân Tình, không vui kéo cô ra: "Cô cao như vậy dựa vào em ấy làm gì?"
"A, dựa vào một chút cũng không mất miếng thịt nào."
Monica bỉu môi, kéo Tân Tình đến sofa ngồi:
"Đừng ở bên cạnh A Kình, ngày mai tôi mang cô đi khu rừng nhìn nai!"
"Anh ấy mang tôi đi rồi!" Tân Tình híp mắt, bỗng nghĩ đến chuyện trên lưng ngựa của hai người, mặt đỏ lên.
Monica không thể tưởng tượng nổi kêu: "Hắn lại mang cô đi làm việc nhàm chán như vậy?"
"Nhàm chán sao cô còn mang tôi đi?"
Tân Tình trừng cô, Monica khoát khoát tay: "Ý của tôi là đối với hắn mà nói đó là việc nhàm chán."
Nói xong cô quay sang nhìn Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương cũng đang thắc mắc, quan hệ của hai người từ khi nào tốt như vậy. Tân Tình biết hắn nghĩ gì, chu chu môi với hắn, đương nhiên anh không hiểu được.
"Cô tới thật đúng lúc."
Bỗng Vinh Ti Mạn nói với Monica: "A Kình không muốn tổ chức buổi vũ hội cho Tân Tình, cô mau khuyên A Kình, như vậy đối với Tân Tình không công bằng."
Lời vừa nói ra, biểu tình trên mặt ba người không giống nhau. Mặt Doanh Kình Thương lạnh hơn vài phần, Tân Tình thì buồn cười nhìn Monica, mà Monica chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Cái loại vũ hội nhàm chán đó, chỉ có cô mói muốn tham gia."
Monica nhìn Vinh Ti Mạn: "Ta đoán A Kình nhất định là sợ Tân Tình mệt, nên mới không tổ chức, hơn nữa, bọn họ chỉ ở đây hai tháng, biết những người dối trá kia làm gì?"
Doanh Kình Thương nhìn cô: "Qua thực tập, có thể tới."
"Quá tốt! Chờ ta tốt nghiệp sẽ đi ngay."
Monica vui vẻ nắm tay Tân Tình nói: "Tiểu Tình, sau này mỗi ngày chúng ta có thể ở cùng nhau."
Mặt Doanh Kình Thương trầm xuống: "Tự mình tìm chỗ ở."
"A..." Monica bỉu môi, Tân Tình cố nhịn cười, Monica này là một người bạn có thể kết giao.
Vinh Ti Mạn vẫn luôn không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, Tân Tình cảm thấy cô ta như vậy cũng không gây được phiền toái gì, vì vậy lần đầu tiên chủ động mở miệng nói chuyện với cô ta.
"Dì!"
Một tiếng dì của cô khiến mặt Vinh Ti Mạn tái đi, cô ta trợn mắt nhìn Tân Tình, giống như bị kinh sợ: "Cô... Cô kêu tôi là gì?"
Tân Tình mặt đầy vô tội nhìn cô ta nói: "Dì a, dì là vợ của bác Doanh, là trưởng bối của con, đương nhiên con phải gọi bằng dì!"
Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương có chút trách cứ: "Dì đừng để ý tới Doanh Kình Thương, anh ấy quen không lễ phép rồi."
Sau đó vừa cười vừa nói: "Con nói với dì rồi, dì đừng bận tâm chuyện bọn con, người lớn rồi bận tâm nhiều chuyện sẽ có nếp nhăn, dì mỗi ngày đều trang điểm cực khổ như vậy, không phải là vì làm cho mình trẻ ra sao! Nên dì đừng quản chuyện của người khác nữa, thả lỏng tâm tình mới tốt!"
Vinh Ti Mạn cùng lắm chỉ mới hai mươi bảy, hơn nữa bảo dưỡng tốt, hoàn toàn không thấy già, nhìn qua cũng chỉ hai mươi, nhưng... Tân Tình mới mười tám tuổi! So với cô Vinh Ti Mạn không phải là già sao?
"Cảm ơn sự quan tâm của cô, nhưng chuyện của A Kình không phải chuyện của người khác." Miệng Vinh Ti Mạn méo lại, nhưng vẫn cười nói. Ngay cả Tân Tình cũng bội phục sự nhẫn nại cùng bình tĩnh của người phụ nữ này, Monica bên cạnh che miệng cười.
Doanh Kình Thương lạnh lùng nói: "Tôi cùng cô không có quan hệ gì."
"A Kình!"
Vinh Ti Mạn mặt đầy bị thương: "Anh... có phải..., em biết anh vẫn luôn trách em, nhưng năm đó em..."
Lời còn chưa nói hết, Doanh Kình Thương đứng lên muốn kéo Tân Tình đi, Monica nhìn hai người rời đi mới cười lạnh nói với Vinh Ti Mạn:
"Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hiểu rõ."
Monica lắc đầu đứng lên: "Xem ra là cô già thật rồi, đầu óc càng ngày càng không dùng được."
"Monica, cô đứng lại!"
Vinh Ti Mạn kêu lên: "Cô như vậy là có ý gì? Không phải cô vẫn luôn thích A Kình sao?"
Monica xoay người nhìn cô ta:
“Cô sai rồi, tôi đối với A Kình chẳng qua là một loại thói quen, từ nhỏ đến lớn tôi xem anh ấy như thần tượng, như anh trai, giống mẫu bạn trai lý tưởng của tôi. Nhưng tôi vẫn biết, anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích tôi."
Monica thở dài: "Nể tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi nhắc nhở cô, không cần lừa mình dối người, nếu không ai cũng không cứu được cô."
Tân Tình hất tay Doanh Kình Thương ra: "Rốt cuộc anh có nói hay không?"
"Nói gì?" Doanh Kình Thương không hiểu.
"Nói người dì kia của anh là như thế nào."
Doanh Kình Thương mặt lại trầm xuống: "Đừng ở trước mặt anh nói về cô ta, ghê tởm."
"Em không phải là nghi ngờ anh."
Tân Tình vểnh môi: "Nhưng em không muốn mỗi lần bị khiêu khích đều không biết vì lý do gì như vậy."
Doanh Kình Thương kéo cô vào ngực xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh nghe thấy tên cô ta liền cảm thấy ghê tởm."
"Cho nên! Vẫn là em nói đi."
Monica từ phía sau đi tới, đối với Doanh Kình Thương nháy nháy mắt.
Tân Tình vội vàng từ trong ngực Doanh Kình Thương đi ra: "Được, cô nói."
"Nói đúng sự thật."
Doanh Kình Thương nhíu mày, vẫn đồng ý, nếu không Tân Tình sẽ không vui vì việc này, hắn cũng sẽ không thoải mái.
Monica cùng Tân Tình vào vườn hoa tìm chỗ có bóng cây ngồi.
"Chuyện này bắt đầu từ khi..."
Cha Monica là thủ hạ của Doanh Hạo, cô nhỏ hơn Doanh Kình Thương gần hai tuổi, khi còn bé vì để hai đứa bé có bạn chơi, Doanh Hạo liền đem Monica nuôi ở gia tộc họ Doanh.
"Tôi nhớ hình như là lúc tôi tám tuổi, Doanh Kình Thương mười tuổi. Vào một ngày, bác Doanh đột nhiên mang theo một cô bé trở về, chính là Vinh Ti Mạn. Cô đừng nhìn hiện tại cô ta đẹp như vậy, lần đầu tiên thấy cô ta, cô ta vừa nhỏ vừa gầy, nhiều lắm là sáu, bảy tuổi. Nhưng bác Doanh nói cô ta lớn hơn chúng ta hai tuổi, là trẻ mồ côi."
Monica suy nghĩ một chút:
"Khi đó, tính cách của A Kình rất kỳ lạ, nhất là đối với người khác giới, anh ấy vô cùng ghét phụ nữ. Nhưng bác Doanh lại muốn Vinh Ti Mạn ở lại, còn nói với Vinh Ti Mạn, A Kình là em trai, phải chăm sóc tốt cho anh ấy."
"Cho nên chúng ta khi còn bé, Vinh Ti Mạn luôn theo sau A Kình, nhất là hai năm kia. Tôi cảm thấy cô ta bất an, sợ bị đưa đi, cho nên dù A Kình có thái độ như thế nào, cô ta cũng không để ý."
Tân Tình gật đầu: "Vì vậy, hai người thích Doanh Kình Thương cũng rất bình thường."
"Đúng vậy! Mỗi ngày cùng người tài giỏi như vậy ở chung, là một cô gái thì sẽ rung động."
Monica nói thêm: "Tôi cùng Vinh Ti Mạn cũng không ngoại lệ."
Cô nhìn Tân Tình: "Đó là lúc trước thôi, bây giờ tôi chỉ xem anh ấy như anh trai, cô phải tin tôi."
"Ừ, tôi tin cô, sau đó thì sao?"
"Sau đó chúng ta vẫn luôn sống chung trong nhà họ Doanh, cùng học chung một trường. Càng ngày càng trưởng thành, Vinh Ti Mạn càng ngày càng nẩy nở, trở thành một đại mỹ nhân. Lúc đó trong trường rất nhiều nam sinh đều thích cô ta, cô ta luôn nói mình là bạn gái A Kình. A Kình cũng không nói gì, cũng không phủ nhận qua, vì vậy cho đến tốt nghiệp, hai người bọn họ vẫn là một đôi trai tài gái sắc."
Monica đột nhiên đụng cánh tay Tân Tình: "Cô đừng hiểu lầm, bây giờ nghĩ lại, thật ra thì lúc đó A Kình anh ấy hẳn là ngại phiền phức, có Vinh Ti Mạn làm bia đỡ đạn, ít nhất nữ sinh khác sẽ không đến làm phiền."
"Không phải là hẳn, nhất định là vậy." Tân Tình nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng của Doanh Kình Thương, khẳng định nói.
Monica ừ hai tiếng nói tiếp: "Sau khi tốt nghiệp, tôi xuất ngoại du học, lúc nghỉ đông năm hai trở về đột nhiên nghe được tin Vinh Ti Mạn muốn lấy bác Doanh, qua năm sau, A Kình đi đến thành phố S, từ đó đến nay cuối năm mới trở về hai ngày."
"Hết rồi?" Tân Tình thấy cô không nói nữa nên hỏi.
"Hết rồi."
Tân Tình trợn mắt nhìn Monica: "Cô còn chưa kể trọng điểm, vì sao cuối cùng Vinh Ti Mạn lại gả cho bác Doanh, Doanh Kình Thương sao lại ghét cô ta như vậy. Còn nữa, cô không cảm thấy thái độ của Doanh Kình Thương đối với bác Doanh cũng không đúng sao?"
"Từ lúc bác Doanh cưới Vinh Ti Mạn, thái độ A Kình đối với ông liền như vậy."
Ánh mắt Monica xoay chuyển: "Cho nên, Vinh Ti Mạn vẫn cho rằng Doanh Kình Thương như vậy là vì thích cô ta, đang tự trách mình gả cho bác Doanh, thậm chí vì không để bọn họ thấy anh ấy đau lòng, không tiếc cách xa họ Doanh."
Tân Tình lắc đầu: "Nhất định là cô ta xem phim nhiều rồi."
Doanh Kình Thương là tuýp đàn ông như thế nào? Sẽ vì loại chuyện này mà xa cách cha mình? Quá buồn cười đi, nếu Vinh Ti Mạn quả thật thích hắn như vậy, làm sao ngay cả việc này cũng không biết.
"Cô nghĩ xem, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?"
Monica đi đến cạnh Tân Tình, thần bí cười cười nói: "Cô đi hỏi A Kình một chút vậy, tôi cảm thấy anh ấy nhất định kể."
Tân Tình “a” hai tiếng, chỉ chỉ đầu cô:
"Trách không được chủ động nói cho tôi, nhưng thật ra là cô muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Ha ha, chẳng lẽ cô không muốn biết sao?"
Monica lại đem giọng nói đè thấp: "Tôi nói với cô, tôi đang nghi ngờ, con trai Vinh Ti Mạn sinh kia căn bản không phải là của bác Doanh."
"Không thể nào?"
Tân Tình trợn mắt nhìn cô:
"Cái này không thể nói bậy bạ."
"Nhưng tôi cảm thấy như vậy." Monica gãi đầu.
Tân Tình suy nghĩ một chút rồi hỏi cô:
"Cô cảm thấy bác Doanh là người như vậy, sẽ ngu ngốc không biết mình bị đội nón xanh sao?"
"Sẽ không..."
Monica trầm tư một chút nói: "Dù sao cô cũng đừng để ý tới cô ta, cô ta nói gì cô cũng đừng để ý cô ta."
Tân Tình cười: "Không phải là cô chưa cùng tôi đấu qua, tôi sẽ mặc kệ cho người khi dễ sao?"
"Cô không phải, cô nhìn qua thì như vậy, nhưng thực tế lại rất hung dữ."
Monica gật đầu: "Dù sao có A Kình chỗ dựa cho cô, cô có đánh cô ta cũng không việc gì."
Nói chuyện với Monica xong, Tân Tình càng tò mò hơn. Chuyện năm đó xem ra chỉ có Doanh Kình Thương cùng Doanh Hạo biết, Tân Tình cảm thấy đi hỏi Doanh Hạo so với hỏi Doanh Kình Thương càng đáng tin hơn, nhưng cô hết lần này đến lần khác không dám đi hỏi. Hơn nữa, về phương diện này ầm ĩ cũng không tốt, còn có không muốn để người khác biết bí mật gia tộc, cũng giống như tổ huấn họ Doanh vậy.
Tân Tình chỉ đành đè xuống tò mò, chỉ còn một tuần là đến đêm trăng tròn, cũng là ngày giỗ tổ. Tân Tình tắm xong chờ Doanh Kình Thương tới đón cô, thì ở cửa truyền đến giọng nói của Vinh Ti Mạn.