Những lời này của Doanh Kình Thương sau khi nói xong, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, vẫn là A Toa không cẩn thẩn lấy được cái khắn trên đầu, tưởng chừng như Tân Tình không nhìn thấy, từ từ Tân Tình mới lấy lại tinh thần
"Vậy anh ngủ ở đây đi, em ngủ phòng khách" Tân Tình nghiến răng nghiến lợi xoay người, không nhìn tới nửa người trên của Doanh Kình Thương
Doanh Kình Thương không để ý tới cô, tiếp tục cởi quần, Tân Tình ôm A Toa chạy ra cửa, chạy đến cửa phòng kế bên một lúc lâu sau mới phát hiện quần áo của A Toa đều nằm bên kia, nên lại len lén chạy về Về tới cửa phòng thấy hình như Doanh Kình Thương không có ở bên trong, trong phòng tắm có tiếng nước truyền tới, Tân Tình kích động, lật đật chạy vào bên trong củi em bé lấy quần áo trên đó, sau đó đẩy củi đó sang phòng bên cạnh Làm xong hết, cô còn không quên khóa trái cửa, đút cho A Toa một bình sữa vào miệng, sau đó đặt bé vào trong củi, cô vào đi tắm
Khi Tân Tình ngâm nga hát, quắn khắn tắm mở cửa nhà vệ sinh ra liền thấy Doanh Kình Thương nằm trên giường, chăn chỉ đắp đến nửa bụng, bắp thịt rắn chắc dưới ánh đèn như được phủ lớp huỳnh quang, nhìn qua đã muốn tự tay sờ một cái, ý nghĩa này trong đầy Tân Tình chợt lóe lên, cả người cô như xù lông
"Anh vào đây bằng cách nào?"
Doanh Kình Thương liếc mắt nhìn cánh cửa, Tân Tình theo ánh mắt của anh nhìn sang, phát hiện trên ổ cắm có chìa khóa
"Anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?" Tân Tình phát điên, cô còn không biết chìa khóa nhà nằm ở đâu cơ mà
"Cất ở lầu dưới, em không biết sao?" Doanh Kình Thương lộ vẻ mặt kinh ngạc, đáng tiếc trong ánh mắt hắn đã viết đầy: Anh biết là em không biết
Lần sau gặp cậu Thẩm nhất định phải bóp chết hắn, Tân Tình trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương, thở phì phò nói: "Được, anh ngủ ở đây, em đi qua bên kia"
"À, vậy đi thôi!" Doanh Kình Thương nói xong cũng muốn vén chăn lên, Tân Tình mới tiến lên đè góc chăn lại: "Anh đừng cử động"
Phía dưới anh nhất định là đang lõa thể , làm sao để anh cứ vậy mà bước ra được
"Được! Anh không động" Ánh mắt Doanh Kình Thương chợt u ám, nhìn chằm chằm Tân Tình
Tân Tình phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm không phải khuôn mặt cô, vì vậy cô tuyệt vọng cúi đầu, sau đó hét lên một tiếng, thay vì bất chấp chạy đến cửa phòng tắm nhặt khăn tắm bị rớt, thì cô lại theo bản năng nhảy vào trong chăn, quấn chặt người mình lại
"Ha ha ha" Bên tai truyền đến tiếng cười, giọng nói Doanh Kình Thương giống như ma quỷ: "Thì ra, em không chờ được muốn lên giường cùng anh như thế!"
Tân Tình hiện tại muốn khóc scuxng không được, cô tận lực lùi đến mép giường, cách xa anh một chút, chỉ lộ ra cái đầu nói: "Chúng ta có thể đừng như vầy được không?"
"Như thế nào?" Doanh Kình Thương biết rõ còn hỏi
Tân Tình cắn răng: "Chúng ta đã chia tay, xin anh tôn trọng em, cũng là tôn trọng chính anh"
"Nếu như anh không tôn trọng em, em cho rằng bây giờ em còn được nằm trong chăn?" Doanh Kình Thương lạnh lùng nói: "Em sẽ không quên trước đây lúc anh không tôn trọng em là làm như thế nào chứ!"
Nghĩ đến 7 đêm ban đầu khi họ mới ở cùng nhau, Tân Tình sợ run cả người, thận trọng nhìn hắn: "Anh không thể làm thế, anh đã đáp ứng, bây giờ còn chưa đến 2 năm"
"Em suy nghĩ nhiều quá rồi" Doanh Kình Thương xoay người xuống giường, Tân Tình sợ, đang muốn nhắm mắt lại thì phát hiện phía dưới hắn có mặc quần ngủ, Doanh Kình Thương liếc cô một cái: "Anh chỉ đến xem A Toa đã ngủ chưa, em cơ bản có thể yên tâm, hiện tại anh không hứng thú với em" Nói xong Doanh Kình Thương đóng cửa rời đi
Tân Tình thả lỏng, cơ thể dần dần bình tĩnh lại, sau đó cô cảm thấy bên khóe môi mặn mặn, duỗi tay sờ lên, mới phát hiện là nước mắt Hít mũi một cái, không biết từ lúc nào ôm A Toa đang ngủ trong củi, cẩn thận ôm vào lòng ngực mình
"A Toa" Cô chọc chọc khuôn mặt mập mạp của bé: "Nếu có thể vứt bỏ hết ký ức, có phải sẽ không khó chịu như thế, hiện tại anh ấy đã có vị hôn thê, anh ấy không cần mình nữa!" Tân Tình vùi mình trong chăn, khóc nức nở, nói: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt"
Ngoài của, Doanh Kình Thương gắt gao siết chặt nắm tay, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ đau khổ nhìn sàn nhà, sau đó mới ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, từ từ bước về căn phòng bên cạnh
Vốn cho là đổi chỗ, A Toa sẽ ngủ không ngon, ai ngờ cô bé kia chỉ thức một lần lúc nửa đêm, Tân Tình đút bé uống sữa, ngậm bình sữa lại khò khò ngủ tiếp, sáng sớm cặp mắt sưng vù của Tân Tình nhìn bé miệng đầy nước miếng đang ngủ ngon lành, thầm nghĩ, đúng là làm con nít sướng nhất cái gì cũng không hiểu là hạnh phúc nhất rồi!
Rửa mặt tỉnh táo một chút, nhìn thấy cặp mắt sưng húp trong gương, Tân Tình nhịn không được khinh bỉ chính mình, cái gì đâu, tại sao chứ? Sau đó vỗ vỗ khuôn mặt rồi mới xuống lầu Vừa vào phòng khách vừa đúng lúc thấy Doanh Kình Thương đi từ cửa vào, trong tay còn cầm theo vài túi giấy Nhìn thấy hắn vẫn đẹp trai như trước, Tân Tình lại cảm thấy không công bằng, vì cái gì mình cả đêm ngủ không ngon, hắn một chút cũng không có? Nghĩ như vậy, thái độ liền ác liệt hơn hẳn
"Ăn sáng!" Doanh Kình Thương đưa túi đồ ăn nóng hổi, thang bao(1), bánh quẩy, cháo gà cũng được dọn xong, Tân Tình nhận ra những món ăn người Hoa này chỗ bán cách nơi này ít nhất 5 dãy phố
(1) Thang bao, còn có nơi gọi là Tiểu Long Bao Là bánh bao nhỏ nhân thịt, vỏ bánh mỏng, mềm như dimsum, đặc biệt bên trong có nước soup
"Em không đói bụng" Tân Tình ôm bụng nói
Doanh Kình Thương nhìn cô một cái, ánh mắt tối sầm, xoay người đi lên lầu Tân Tình ưu sầu trong lòng nhìn theo bóng lưng của anh, có phải khẩu khí vừa rồi của mình quá tệ không, sau đó cô đánh lên đầu mình một cái
Nghĩ gì thế? Bản thân mình không sai! Xoay người nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn nóng hỏi, lại nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang, rất nhanh cầm lấy một cái thang bao nhét vào miệng
"A!" Cô vừa che miệng vừa hít hà: "Nóng quá! Bỏng chết mất!"
"Ngu ngốc, không biết bên trong thang bao có nước canh sao?" Tân Tình đỏ mắt che miệng ngẩng đầu, nhìn thấy Doanh Kình Thương ôm A Toa đứng dưới bậc cầu tháng, A Toa nhìn thấy dáng vẻ kia của cô còn cười khanh khách
Doanh Kình Thương đặt A Toa đến ghế trẻ con, sau đó mở tủ lạnh lấy một viên đá đến trước mặt Tân Tình: "Há miệng"
Thái độ hắn ác liệt: "Anh xem coi có bị bỏng không"
"Ô ô" Tân Tình hé miệng hừ hừ, Doanh Kình Thương nhướng mày: "Phỏng rộp cả miệng rồi, để xem em làm sao mà ăn được cái gì" Nói xong động tác lại cẩn thận bỏ viên đã vào trong miệng của Tân Tình, trừng mắt nhìnn cô: "Ngậm lại, không được nhúc nhích"
Tân Tình chịu đựng ngồi xuống, A Toa thấy miệng cô phồng lên, cho rằng bên trong có đồ ăn gì ngon, vươn tay mũm mỉm qua vuốt mặt cô
"Con đừng có nhúc nhích, trong miệng mẹ toàn là *** chó" Doanh Kình Thương bưng cháo lên trước mắt Tân Tình, vỗ đầu A Toa nhè nhẹ
Tân Tình liếc nhìn, dường như cô nghe hiểu được, sau đó nhìn thấy bát cháo méo miệng nói: "Em ăn không được, miệng đau"
"Ai cho em uống?" Doanh Kình Thương mang cho A Toa khăn trước ngục: "Đưa cho em đút con"
Tân Tình trừng mắt liếc anh một cái, bắt đầu đút cháo cho A Toa Cô cảm giác mỗi lần ở trước mặt Doanh Kình Thương, IQ của cô sẽ thành số âm, nhất định từ trường của bọn họ không đúng, nếu không lần nào ở trước mặt hắn cũng mất mặt như thế
Giống như hiểu được cô đang nghĩ gì, Doanh Kình Thương chậm rãi uống sữa đậu nành lên tiếng: "Tiếp xúc với người chỉ số IQ gần giống em, cho nên em mới cảm giác mình thật thông minh"
Ngụ ý là bởi vì một lũ ngốc ở cạnh nhau, cho nên tất nhiên cô mới không ngốc
"Anh" Tân Tình đang muốn phản bác, Doanh Kình Thương cắt ngang lời cô
"Em tốt nhất là ít nói lại, miệng mau khỏi, ngày mai sinh nhật A Toa, anh đặt bàn ở nhà hàng Michelin, em sẽ không muốn đến lúc đó lại không ăn được gì chứ!"
Doanh Kình Thương thành công chặn miệng Tân Tình, Tân Tình cho A Toa ăn xong, còn mò lên web xem phương pháp trị khỏi vết thương nhanh nhất, tra xét vài loại thuốc không có Vì vậy cô chuẩn bị dẫn theo A Toa ra ngoài mua thuốc, tiện thể tản bộ, kết quả thấy Doanh Kình Thương không biết đi ra ngoài từ lúc nào giờ lại quay về, cầm hai hộp thuốc trên tay
"Uống đi" Hắn đưa cho cô, thuận tiện vào phòng bếp rót nước
Tân Tình mở thuốc ra, nhận lấy ly nước không quên hỏi: "Thuốc anh mua có hiệu nghiệm không đó? Đừng để uống vào lại vô dụng"
"Em có phải hết đau rồi đúng không?" Doanh Kình Thương thấy cô nhiều lời như thế, híp mắt hỏi
Tân Tình nhanh chóng lắc đầu, uống thuốc vào, sau đó cả ngày cô đều chỉ ở nhà, Doanh Kình Thương nói không khí bên ngoài không tốt, dễ cảm lạnh Tân Tình trong lòng khinh thường anh cho rằng đây là trong nước sao, không khí bên này như vầy là tốt rồi, thế nhưng cô chỉ có thể khinh thường trong lòng, ngoan ngoãn ở nhà chơi cùng A Toa
Không biết có phải thuốc hiệu quả hay không, trước khi ra ngoài ăn tối, vết phỏng trong miệng đã tốt hơn rất nhiều Tuy là vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng chỉ cần không đụng đến sẽ không đau nữa Nhà hàng Michelin yêu cầu khách hàng phải mặc âu phục đeo caravat, nữ phải mặc lễ phục dạ hội Cho nên hôm nay Tân Tình cố ý mặc một chiếc sườn xám Trung Quốc cách tân, tóc búi lên, dùng một kẹp hoa mẫu đơn cố định phía sau, hợp với bộ sườn xám màu xanh nhạt, cô nhìn như một đóa mẫu đơn phú quý , quốc sắc thiên hương!
Doanh Kình Thương nhìn cô từ lầu bước xuống, ánh mắt liền không tốt, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô Tân Tình không biết hắn phát điên gì nữa, không thể làm gì khác ngoài việc làm bộ như không nhìn thấy
Ba người xuất hiện ở nhà hàng đưa đến náo động không nhỏ, Doanh Kình Thương thì không cần nói, mặc đồ tây đen, đứng ở đó như là vị thần Hy Lạp, ngũ quan anh tuấn Nam nhân phương tây luôn vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với nữ nhân trung quốc nữ tính, lúc này thấy Tân Tình bước đến như búp bê Trung Hoa, nhao nhao đưa mắt nhìn, chớ đừng nhắc tới trong lòng Doanh Kình Thương còn có một tiểu bảo bảo trắng trẻo!
Ba người theo nhân viên phục vụ đi tới chỗ ngồ, Doanh Kình Thương đã sớm đặt bàn, phục vụ còn bước tới rót rượu, còn đặc biệt chuẩn bị cho A Toa một ly nước ép trái cây hâm nóng Tân Tình thấy sắc mặt của Doanh Kình Thương vẫn không tốt lên, liền như có như không hỏi: "
"Anh đặt món gì vậy?"
Doanh Kình Thương nhìn cô, chậm rãi phun ra vài câu: "Miệng của em bị phỏng rồi, đặt cái gì em cũng không thể ăn"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn