Đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh, Tân Tình nghiêng đầu phát hiện chỗ ngồi tài xế đã không người?
Xa xa là một bóng lưng chạy thật nhanh, Tân Tình yên lặng sững sờ, đây là tình huống gì đây
Lại ở trong xe ngồi một lúc, Tân Tình phát hiện không ai quan tâm đến cô, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm từ trên xe bước xuống, trải qua mấy ngày bị bắt cóc đó khiến cô hiện tại đối với bóng tối có một loại sợ hãi vô hình, ngay cả tối khi ngủ cũng phải để một cái đèn nhỏ
A! Mềm? Vốn cho là giày cao gót sẽ bị lún xuống đất trên bãi biển, lại không nghĩ tới dưới chân là cảm xúc êm dịu, nhờ ánh trăng, Tân Tình phát hiện dưới đất được trải thảm đỏ, cô thử đi về phía trước hai bước, trước mắt bỗng sáng lên, hai bên tấm thảm là các tấm biển quảng cáo, bên trong tất cả đều là của ảnh của cô Lần này cô thấy rất rõ tấm thảm này kéo dài đến bờ biển, trên bờ biển đen nghịt một mảnh không biết là gì
"Doanh Kình Thương!" Tân Tình kêu một tiếng, trả lời cô chỉ có gió biển bên tai
Quên đi, đi qua rồi tính tiếp, người ta còn vẽ bảng chỉ dẫn, cô còn sợ gì Theo thảm đi tới bờ biển, khi cô nhìn thấy một mảnh đen nghịt kia, che miệng không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt
Đó là một tác phẩm điêu khắc hình trái tim bằng cát, trên đó viết tên cô cùng Doanh Kình Thương Có thể thấy, là bởi vì phía trên có ánh đèn lớn chiếu lên, tên của hai người được làm từ những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn hoa lệ giống như một giấc mộng sao trời
Doanh Kình Thương đứng phía dưới nhìn cô, dưới chân phủ kín hoa hồng, trên tay hắn còn cầm một bó lớn Khuôn mặt đàn ông anh tuấn phản chiếu trong mắt Tân Tình, càng ngày càng rõ ràng, Doanh Kình Thương đi tới trước Tân Tình sau đó quỳ một chân xuống
"Không biết em có thích hay không, nếu em không thích thì đem cậu Thẩm ném xuống biển, đây đều là hắn thiết kế"
Tân Tình xì một tiếng, trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương, thật không hiểu hắn muốn làm gì đây nữa, là đứa ngốc, có người nào cầu hôn mà nói lời mở đầu như vậy? Lúc này Tân Tình lại thấy trong miệng Nhạc Nhạc lắc lư không biết ngậm cái gì chạy tới, phía sau là người bạn chiwawa tốt của nó
Doanh Kình Thương từ trong miệng Nhạc Nhạc lấy đồ xuống, tỉnh bơ ở lông nó chùi một cái, lúc này mới ở trước mặt Tân Tình mở ra:
"Tình Tình, gả cho anh đi!"
"Được"
Doanh Kình Thương ngẩn ra, đồng ý cái này, hắn nhìn một chút về phía cậu Thẩm, chiêu phía sau làm thế nào? Không cần dùng
Tân Tình đưa tay ra nhưng phát hiện Doanh Kình Thương nửa ngày đều không phản ứng, không nhịn được hỏi hắn:
"Anh hối hận?"
"Không có!"
Doanh Kình Thương kịp phản ứng, vội vàng đem chiếc nhẫn lấy ra cẩn thận đeo vào tay Tân Tình Tân Tình nhìn viên kim cương lớn có thể làm mù mắt người, khóe miệng không kìm được cong lên Doanh Kình Thương thấy cô cười vui như vậy, cũng cười đứng lên, kéo tay cô nói: "Phía sau viên kim cương này có khắc tên anh, ý là từ hôm nay trở đi em chính là của anh"
Hắn dừng một chút, không đợi Tân Tình nói, lại nói: "A, em nhớ cũng phải đưa cho anh một cái"
"Em sẽ!"
Tân Tình dở khóc dở cười đánh hắn một cái, lại bị Doanh Kình Thương kéo vào ngực, ôm lấy cô xoay một vòng trên không trung
Cậu Thẩm cùng A Triệt vẫn luôn núp phía sau trái tim chạy đến, cậu Thẩm muốn tranh công với Tân Tình, nói màn cầu hôn lãng mạn như vậy đều là hắn bố trí, kết quả đúng lúc Tân Tình hắt hơi một cái, Doanh Kình Thương sợ hết hồn, nghĩ đến bác sĩ nói cô cần phải nghĩ dưỡng thật tốt, lập tức liền ôm cô chạy vào xe, vừa chạy vừa trừng cậu Thẩm, oán giận hắn đưa ra cái chủ ý ở bờ biển này, nếu làm Tân Tình lạnh cóng thì như thế nào
Cậu Thẩm bị Nhạc Nhạc cùng chiwawa cắn hai bên ống quần, bi phẫn nhìn hai người ngồi lên xe rời đi, đem hắn cùng hai con chó vứt bỏ ở bờ biển vào nửa đêm thế này
Buổi tối Tân Tình tắm xong đi ra thì thấy Doanh Kình Thương ngồi trên giường nhìn cô, cầm trong tay báo cáo kiểm tra của bệnh viện lúc trước
"Sau này chúng ta sẽ có đứa bé!"
Doanh Kình Thương đột nhiên nói: "Dũng cảm một chút, ngày mai chúng ta đi bệnh viện có được hay không?"
Tân Tình biết Doanh Kình Thương cầu hôn cô gấp như vậy, là vì để cô yên tâm, sợ cô bỏ đứa bé lại suy nghĩ lung tung Thật ra trước kia cùng Trương Mật, Thiên Thiên trò chuyện qua, Tân Tình đã nghĩ thông suốt, lúc xuất viện cô lén đi kiểm tra, bác sĩ nói thai nhi có hiện tượng héo rút, căn bản là không có cách nào phát triển, nàng cũng biết không có thể kéo dài
"Ừ"
Tân Tình gật đầu, vành mắt đỏ dựa vào ngực hắn, Doanh Kình Thương hôn nàng hồi lâu, hai người ôm nhau ngủ
Sáng ngày hôm sau Tân Tình quay lại bệnh viện, ngay cả phòng bệnh đều không đổi, bác sĩ kiểm tra lén nói cho cô căn bản là Doanh Kình Thương chưa làm thủ tục xuất viện Loại phẫu thuật nhỏ này có thể vào phòng phẫu thuật làm trực tiếp, không tới một giờ Tân Tình ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài Sắc mặt Doanh Kình Thương không tốt trách bác sĩ:
"Sao lại không nằm? Các người đối xử với bệnh nhân như vậy?"
Bác sĩ rất oan ức, người khác làm loại phẫu thuật này đều chính mình đi ra Doanh Kình Thương không quan tâm nhiều như vậy, còn muốn để Tân Tình ở bệnh viện một ngày, sau đó Tân Tình khuyên mãi nói cô ở bệnh viện không ngủ ngon, sẽ gặp ác mộng, Doanh Kình Thương mới làm thủ tục xuất viện mang cô về nhà Sau đó cũng không biết hắn từ đâu nghe được, phẫu thuật phá thai này giống như ở cữ, vì vậy suốt một tháng nay Tân Tình đều bị nhốt ở nhà, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, rất nhanh liền giống như lúc trước, còn tăng mấy cân, khuôn mặt nhỏ cũng khôi phục lại dáng vẻ đầy đặn như trước kia
Khoảng thời gian này Doanh thị không ngừng xảy ra vấn đề, đầu tiên là các nhà cung cấp ở nước ngoài đột nhiên không cung cấp hàng hóa, sau đó là giá bất động sản trong nước thường xuyên giảm, không phải do ảnh hưởng của chính sách quốc gia, mà là những nhà máy hóa chất xây dựng xung quanh nó Tân Tình thấy mỗi ngày Doanh Kình Thương bận rộn như vậy có chút lo lắng, ngược lại Doanh Kình Thương thì không có gì, từ lần trước Tân Tình bị bắt cóc, hắn đã biết có người nhằm vào mình, theo cách nhìn của hắn, vấn đề không ngừng phát sinh như vậy ngược lại là chuyện tốt, chỉ sợ đối phương không có động tĩnh Hắn không động, thì sẽ không bại lộ, mình sẽ không bắt được hắn
Kết quả chuyện của công ty còn chưa giải quyết xong, Doanh Kình Thương lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn
"Sao có thể như vậy? Người đang ở đâu?"
Tân Tình vội chạy vào phòng cấp cứu, cậu Thẩm liền ngăn cô lại: "Đừng sốt ruột, chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ đang xử lý bên trong!"
"Đang tốt tại sao lại đập trúng đầu?"
Cậu Thẩm nghĩ mà có chút sợ: "Biển quảng cáo này đã lâu lắm rồi, mấy ngày trước lại mưa lớn, thanh sắt không chống đỡ nổi"
Trưa hôm nay lúc Doanh Kình Thương từ công ty đi ra, tấm biển quảng cáo neon trên đỉnh cao ốc Doanh thị đột nhiên rớt xuống, cũng may A Triệt phản ứng nhanh, đem người đẩy ra, tấm biển quảng cáo rớt làm nát đầu xe, Doanh Kình Thương bị một cây thanh sắt ở lan can đập vào đầu, nhưng không sao, chỉ bị xây sát nhỏ
Đang nói, Doanh Kình Thương đỡ đầu từ trong đi ra, Tân Tình mấy bước đi tới lo lắng hỏi:
"Có đau hay không? Có nặng lắm không?"
"Không sao cả, cũng không cần phải khâu, chỉ khử trùng bằng một số thuốc"
Doanh Kình Thương sợ cô không tin, muốn đem băng gạc bác sĩ băng mở ra Tân Tình vội kéo hắn: "Đừng động, sẽ bị nhiễm trùng"
A Nam cầm thuốc đi tới hỏi Tân Tình: "Tôi để ở công ty hay là cô mang về nhà?"
"Để ở nhà, tôi sẽ thay" Tân Tình không chút do dự nói
A Nam đưa thuốc cho cô, nói cho cô những việc bác sĩ ghi cần chú ý, cậu Thẩm ở một bên trêu chọc nói: "Chặc chặc, đây hình như là vết thương thứ hai sau cuộc dã ngoại sinh tồn ở đại học chúng ta đó nha!"
Doanh Kình Thương không để ý hắn, kéo Tân Tình rời đi, buổi tối Tân Tình giúp hắn đổi thuốc, cô đi vào tắm, chờ đi ra thì thấy Doanh Kình Thương cả người trần trụi nằm trên giường, hắn còn dùng tay chỉ tiểu Kình Thương nói
"Một tháng, đúng lúc trăng tròn!"
Tân Tình mặt đỏ lên, cô quên mất hôm nay là đêm trăng tròn, thấy tiểu Kình Thương đã đứng thẳng lên, nhanh chóng vươn tay lấy chăn đắp lên người Doanh Kình Thương, xoay người tắt đèn lên giường Mới vừa nằm lên, Doanh Kình Thương liền ôm cô vào ngực, thuận tay ném đồ ngủ của cô xuống giường
"Anh cẩn thận vết thương trên đầu" Tân Tình thấy đầu hắn lắc qua lắc lại, nhắc nhở
Doanh Kình Thương xoay người, không nói chuyện, hai tay ở khắp người cô đốt lửa, Tân Tình phối hợp theo để tiểu Kình Thương đi vào, hai người rất lâu rồi chưa có một trận thoải mái như vậy, đều có chút kích động, không lâu sau Tân Tình liền đầu hàng, nói không nổi lời cầu xin
"Vậy mà không chịu nổi rồi? Hở!"
Doanh Kình Thương cắn môi cô: "Anh phải cố gắng lên, không phải là em rất thích con nít sao, không cố gắng, sao có thể có đứa bé"
Tân Tình nghe hắn nói như vậy, ánh mắt càng ôn nhu, cô vẫn cho là Doanh Kình Thương không quan tâm đứa bé kia, chẳng qua là hắn không muốn cô đau khổ mà thôi
Cho đến khi Tân Tình mắt đều mở lên không nổi, nức nở cầu hắn, Doanh Kình Thương mới không tiếp tục nữa ôm cô ngủ
Rốt cuộc Tân Tình quay lại trường học, những giờ học khác đều ổn, riêng giờ học tiếng Pháp có chút theo không kịp, không thể làm gì khác hơn là buổi chiều lén chạy đến khoa tiếng Pháp học cùng Khoảng thời gian này Doanh Kình Thương mặc dù rất bận, nhưng là mỗi buổi chiều đêu tự mình đến đón Tân Tình tan học, thật vất vả Tân Tình mới xin được thời gian ăn cơm cùng bạn thân
"Tớ nói Doanh Kình Thương quản cậu như mẹ vậy, không mệt sao"
Trương Mật cảm thấy Tân Tình còn chưa có gả qua mà đã bị hạn chế tự do, nếu sau này gả qua chắc một chút tự do cũng mất luôn Ngược lại Tân Tình cảm thấy không vấn đề gì cười cười nói: "Là vì lúc trước bị bắt cóc mà anh ấy lo lắng, nhưng bây giờ tớ cảm thấy như vậy rất tốt"
Có thể là vì thiếu tình thương gia đình, hành động lo lắng như vậy của đối phương Tân Tình cảm thấy tốt vô cùng
Thi Thiên Thiên đối diện các cô thất thần uống cà phê, Tân Tình cùng Trương Mật nhìn nhau hỏi cô: "Vị khách nhà cậu kia thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào, sống chết không chịu đi, tớ cũng không thể đuổi cô ta, các cậu có biết cô ta cùng ai kết giao bạn bè không?"
Tân Tình nghe cô nói như vậy tò mò hỏi: "Chúng ta có quen biết sao?"
"Cậu đâu chỉ biết, còn rất quen thuộc!"
Tân Tình mở to hai mắt, tổng cộng cô chỉ quen vài người, nhìn vẻ mặt của Thi Thiên Thiên thì có thể đoán ra đó không phải người cô thích, chợt nghĩ đến người phụ nữ kia: "Tân Ngữ Điệp?"
Thi Thiên Thiên giơ ngón cái về phía cô: "Thông minh!"
"Hai người bọn họ làm sao mà biết nhau?"
Trương Mật chặc chặc miệng: "Loại người cặn bã thường thích họp lại thành đám"
"Sao tớ biết được"
Thi Thiên Thiên mặt đầy khinh thường:
"Có một hôm vô tình tớ gặp hai người cô ta cùng ăn cơm, nhìn qua thì quan hệ giống như rất tốt"
Tân Tình đột nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm cửa kính quán cà phê:
“Quả nhiên không được nói xấu người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến"
Hai người theo hướng nhìn của cô, thì thấy Tân Ngữ Điệp cùng một người phụ nữ vừa nói vừa cười đi vào
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn