Độc nhất sủng hôn - Chương 3: Cái giá phải trả
Một người đàn ông mặc vest đen bước vào đầu tiên, bộ đồ may đo tinh xảo làm nổi bật lên chiều cao hơn một mét tám và dáng người tam giác ngược của hắn, cùng với đó là ngũ quan lập thể như tượng tạc ra. Lúc này, hắn đang nheo mắt lại, ai cũng nhìn ra được trong đôi mắt kia là lửa giận không hề che giấu.
"Tổng giám đốc Doanh?"
Mới đầu, Hoàng Kiến Bân sững người lại nhưng lão phản ứng rất nhanh, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, bước lên, dò hỏi:
"Ngài đây là..."
Người kia phớt lờ lão, hắn đi thẳng về phía Tân Tình, lạnh lùng lên tiếng:
"Buông tay."
Mấy tên đàn ông đang giữ chặt Tân Tình giật mình rụt tay về, Tân Tình muốn bỏ chạy nhưng trước mắt cô bỗng tối sầm lại, áo của người vừa tới đã được che lên cơ thể cô. Một giây sau, Tân Tình liền bị nhấc bổng lên không trung, người đàn ông kia đã bế ngang cô trước ngực mình. Theo bản năng, Tân Tình định vòng tay lên ôm lấy cổ hắn.
"Không được chạm vào tôi."
Giọng nói lạnh băng vang lên trên đỉnh đầu, Tân Tình run rẩy, không dám động đậy nữa.
Hoàng Kiến Bân đã nhận ra người kia muốn mang Tân Tình đi.
"Tổng giám đốc Doanh, ngài vừa mắt cô gái này thì chỉ cần nói một câu là được rồi, hà tất phải tự mình tới đây chứ?"
Lão vừa cười hùa vừa nịnh nọt:
"Coi như đây là chút lòng thành của tôi gửi đến ngài nhé!"
Người đàn ông kia vẫn không buồn để ý, hắn bế Tân Tình ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn nói thêm một câu:
"A Nam, tính toán sòng phẳng với lão đi".
Một người đi cùng hắn khẽ gật đầu:
"Tôi đã rõ."
Tân Tình không biết sau đó có những chuyện gì xảy ra, cô bị người được gọi là tổng giám đốc Doanh này ném vào trong một chiếc xe, đầu cô đập vào trần xe rồi ngất lịm đi. Lúc tỉnh lại, Tân Tình chỉ cảm thấy cả người đau nhức không tả nổi.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói không chút cảm xúc vang lên bên tai cô, là người đàn ông đưa cô đi khi trước! Tân Tình mở choàng mắt ra, cô nhận thấy mình đang ngồi trên một chiếc salon màu đen làm bằng da thật, lúc này, người đã cứu cô đang lạnh lùng ngồi phía đối diện.
"Mẹ cô để lại cho cô."
Hắn ném một phong thư về phía Tân Tình.
Tân Tình bàng hoàng mở thư ra, sau đó, khuôn mặt cô càng lúc càng tái, cô lắc đầu, không dám tin vào những gì mình đang đọc được:
"Tại sao lại có chuyện như thế này xảy ra? Không thể nào, không thể nào!"
"Tôi là Doanh Kình Thương. Tổ tiên nhà họ Doanh đã dặn dò rằng người có vết bớt trong số con cháu đời sau nhất định phải tìm một người phụ nữ cũng có vết bớt thuộc nhà họ Quỳ để kết nghĩa vợ chồng. Tôi đã cứu cô nên từ nay về sau, cô phải ngoan ngoãn thực hiện nghĩa vụ theo những gì viết trong thỏa thuận này."
Doanh Kình Thương cầm một văn bản thỏa thuận đẩy về phía Tân Tình.
Tân Tình đứng lên, cô vừa khóc vừa từ từ lùi ra sau:
"Tôi không tin, anh đang lừa tôi."
"Chắc chắn mẹ cô đã nói rõ ràng mọi việc trong thư rồi, bây giờ cô không có quyền lựa chọn. Một là tôi sẽ đưa cô trở lại chỗ của mấy kẻ khi nãy, hai là ký vào bản thỏa thuận này."
Giọng nói Doanh Kình Thương lộ rõ sự khó chịu, hắn ghét nhất là phải đối phó với đám đàn bà õng ẹo.
Tân Tình ngã phịch xuống ghế salon. Trở lại chỗ của ông chủ Hoàng ư? Cô che miệng, cố gắng ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
"Có ký hay không?"
Tân Tình cầm bút lên. Cô run run mở thỏa thuận ra, trong đó viết cô sẽ phải phối hợp với tất cả các yêu cầu của Doanh Kình Thương bất cứ lúc nào, không thể mang thai, không thể can thiệp vào đời sống cá nhân của đối phương. Doanh Kình Thương sẽ có trách nhiệm chi trả toàn bộ chi tiêu sinh hoạt của cô, đồng thời chi trả học phí cho tới khi cô hoàn thành chương trình học.
Ký, đồng nghĩa với việc Tân Tình sẽ vứt bỏ tự tôn và kiêu ngạo của bản thân. Không ký... Tân Tình lắc đầu, nếu rơi vào tay ông chủ Hoàng và đám người kia, chỉ sợ rằng cái mạng cũng chẳng giữ nổi. Cô cắn răng:
"Tôi ký!"
Rồi cô nói thêm:
"Thế nhưng tôi muốn thêm một điều kiện nữa."
Doanh Kình Thương cau mày chờ cô lên tiếng.
"Anh phải giúp tôi đòi lại công ty của mẹ tôi, để cho nhà họ Tân trắng tay."
Tân Tình siết chặt nắm tay, trong lòng cô bây giờ chỉ còn lửa hận ngút trời, và người giúp được cô cũng chỉ có người đàn ông trước mặt mà thôi. Dù gì cũng là bán, sao không bán với giá cao cơ chứ?
"Được."
Doanh Kình Thương đưa bút cho cô.