"Bụng cô ta sao lớn như vậy?" Trương Mật không thể tưởng tượng nổi nhìn Tân Ngữ Điệp đỡ bụng đi vào
Mặc dù các cô không biết mang thai bụng lớn bao nhiêu nhưng bụng Tân Ngữ Điệp rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với những người có thai khác
Thi Thiên Thiên cười lạnh một tiếng nói: "Thật là âm hồn không tan, ở nhà làm tớ khó chịu chưa đủ hay sao, còn dám theo dõi tớ"
"Người phụ nữ bên cạnh kia là?"
Trương Mật quan sát hồi lâu nói: "Đâu có đẹp bằng cậu"
Tân Ngữ Điệp hiển nhiên cũng thấy ba người Tân Tình, ngẩn người một chút rồi kéo người bên cạnh qua
Người phụ nữ kia thấy Thi Thiên Thiên lập tức mặt đầy lấy lòng chào hỏi: "Thiên Thiên cô cũng ở đây sao! Thật là trùng hợp"
"Đúng vậy! Thật là trùng hợp" Thi Thiên Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói
Tân Ngữ Điệp hỏi: "Hai người quen biết?"
"Thiên Thiên, đây là bạn tôi mới quen Ngữ Điệp Ngữ Điệp, đây là Thi Thiên Thiên em dâu của anh Đinh Lỗi mà tôi nói với cô!"
Tân Ngữ Điệp cười với cô ta một tiếng: "Không cần giới thiệu, chúng tôi từng là bạn học"
"Là thật! Vậy thì tốt quá"
Cô ta vui vẻ vẫy tay với Tân Tình cùng Trương Mật: "Xin chào, tôi là Vương Oánh!"
Nói xong kéo Tân Ngữ Điệp ngồi xuống
Trương Mật nhìn cô ta cười nhếch miệng: "Cô chính là kỳ đà cản mũi ở nhà Thiên Thiên!"
"Tôi tôi không có!"
Trong mắt Vương Oánh xẹt qua một tia oán độc nhưng vẻ mặt vẫn mang nụ cười giống như Trương Mật chỉ đùa vui với cô ta vậy:
"Tôi sớm nói là muốn ra khách sạn ở, là anh Đinh Lỗi sợ tôi một cô gái ở ngoài không an toàn"
Cô ta le lưỡi với Thi Thiên Thiên một cái: "Thiên Thiên sẽ không ghét bỏ tôi đâu, đúng không!"
"Tôi ghét bỏ!"
Thi Thiên Thiên nhìn chăm chăm cô ta: "Tôi cũng biểu hiện rõ như vậy rồi, cô không phát hiện sao?"
Tân Tình cùng Trương Mật rất đồng tình với Vương Oánh, một chút tài nghệ kia của cô ta mà muốn đấu cùng Thiên Thiên, ngay cả Tân Ngữ Điệp cũng nhìn ra vấn đề, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, cau mày nhìn Vương Oánh
"Thiên Thiên Cô Cô thật ghét tôi như vậy sao?" Vương Oánh vành mắt đỏ lên, sắp khóc
Không ai để ý đến cô ta, lúc này Tân Ngữ Điệp nhìn Tân Tình cười nói: "Cô biết Tân Hạo Vũ đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà không?"
"A!" Tân Tình hé miệng
Sau khi Triệu Giai Lệ cầm tiền thì không quan tâm Tân Bằng Phi trong ngục giam nữa, muốn thương lượng với Tân Hạo Vũ mua một mặt tiền, mở một nhà hàng hoặc doanh nghiệp nhỏ Kết quả bà ta đem một số tiền đưa Tân Hạo Vũ để cho hắn đi tìm dự án, không nghĩ tới Tân Hạo Vũ lại cầm tiền đi đánh bạc, Triệu Giai Lệ khóc mắng hắn không có tiền đồ, nhưng Tân Hạo Vũ hoàn toàn không để ý tới bà ta, hắn đã không thể làm đàn ông, ngay cả đứa bé cũng không có, còn kinh doanh cái gì, không bằng thật tốt hưởng thụ cuộc sống
Rất nhanh hai mẹ con cũng vì tiền mà bắt đầu cãi nhau, sau đó Tân Hạo Vũ bị ép, liền trực tiếp bán nhà bọn họ đang ở, mang tất cả tiền biến mất, lúc đó Triệu Giai Lệ tức đến ngất đi, bây giờ nghe nói đang ở nhà một người em họ xa
"Bà ta dù gì cũng là mẹ cô, sao không đón bà ta về ở chung" Sau khi Tân Tình nghe xong, thuận miệng hỏi một câu
Tân Ngữ Điệp hừ một tiếng: "Nếu như vậy, chỉ sợ cô cũng không vui vẻ giống như bây giờ đi!"
Vẻ mặt Tân Ngữ Điệp mang theo oán hận: "Chắc bây giờ cô đang rất vừa lòng, họ Tân hoàn toàn kết thúc, năm đó bọn họ làm chuyện có lỗi đối với mẹ con cô hôm nay cũng gặp báo ứng"
"Người nào nói?"
Trương Mật trợn mắt nhìn cô ta: "Không phải cô còn tốt sao"
Tân Ngữ Điệp không thèm để ý chút nào nói: "Tân Tình, cô không cần phải hận tôi, tôi chưa gây bất kỳ tổn thương lớn nào đến cô"
Tân Ngữ Điệp nhún vai một cái, sờ bụng: "Bây giờ tôi chỉ muốn bình an sinh con ra"
Cô ta cười rất ôn nhu: "Là sinh đôi đó!"
Trách không được bụng lớn như vậy! Tân Tình suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nói: "Vậy chúc mừng cô"
"Cảm ơn"
Tân Ngữ Điệp nghĩ muốn nói, chuyện Tân Tình bị bắt cóc cô cũng biết, ban đầu trong lòng cô cũng cười trên sự đau khổ của người khác, hy vọng Tân Tình mãi mãi cũng không tìm thấy Sau đó từ miệng Hoàng Kiện Bân nghe nói Doanh Kình Thương vì cứu cô mà thiếu chút nữa Doanh thị cũng không cần, Tân Ngữ Điệp liền bắt đầu hâm mộ cô Thật ra cho tới nay cô ta vẫn biết là cô ta đố kỵ vớiTân Tình, bây giờ loại chuyện này cô còn có gì để đố kỵ đâu!
Cơ thể Hoàng Kiện Bân có vấn đề, lên giường với nhiều phụ nữ như vậy nhưng chỉ có cô ta là mang thai, sau khi biết là sinh đôi thì vui mừng không thôi, từ trong miệng thủ hạ của hắn Tân Ngữ Điệp dò xét được, Hoàng Kiện Bân giống như quyết định cưới cô ta, cho cô ta cùng đứa bé danh phận Đã như vậy, cô ta tội gì còn muốn tìm Tân Tình gây phiền phức, với lại Tân Tình hiện tại cô chọc không nổi Tân Ngữ Điệp cũng không phải người ngu ngốc, cho nên cô ta liếc mắt một cái thì nhận ra ngay mánh khóe của Vương Oánh
Vương Oánh mặt đầy ủy khuất nhìn Thi Thiên Thiên, không ai chú ý ánh mắt cô ta bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm ly cà phê người phục vụ mới bưng lên đưa về phía Thi Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, cô đừng nóng giận, hôm nay tôi liền dọn ra ngoài, tôi sẽ ở khách sạn"
Thi Thiên Thiên cau mày muốn tránh đi nhưng Vương Oánh đã đem cà phê đưa đến trước mặt cô, Thi Thiên Thiên đứng lên đẩy cô một chút, người Vương Oánh nghiêng sang một bên, cà phê nhất thời đổ lên người Tân Ngữ Điệp
Mắt thấy cà phê còn bốc hơi nóng sắp đổ vào bụng Tân Ngữ Điệp, Tân Tình nhanh chóng cầm túi xách của mình lên quơ qua, ly cà phê nghiêng một cái rơi xuống sàn, vỡ nát, Tân Ngữ Điệp đỡ bụng kinh hoảng đứng lên, trên chân bị văng mấy giọt, lập tức đỏ ửng một mảnh
Một cái tiếng nói truyền tới: "Đây là có chuyện gì?"
Thi Thiên Thiên ngẩng đầu một cái, thì thấy Đinh Lỗi nhìn nàng, trong mắt lo lắng
"Anh Đinh Lỗi!"
Vương Oánh giành trước khóc lên, chỉ Thi Thiên Thiên đang muốn nói gì, Tân Ngữ Điệp bên cạnh đã bình tĩnh lại, hung hăn quăng một bạt tai lên mặt côta
"Đồ đê tiện!"
Tân Ngữ Điệp nổi giận đùng đùng, người phụ nữ này lại dám lợi dụng cô ta, từ lúc Vương Oánh một hai muốn đến nơi này uống cà phê rồi gặp phải ba người Tân Tình, Tân Ngữ Điệp cũng biết là cô ta cố ý, nhưng Tân Ngữ Điệp không nghĩ Vương Oánh cũng tính kế cô ta
Vương Oánh bị đánh, cô ta che mặt kinh ngạc nhìn Tân Ngữ Điệp
"A!"
Trương Mật cười lạnh: "Thật vui, cô cho rằng ở bên cạnh cô ta diễn trò thì cô ta sẽ diễn trò cùng cô, kỹ thuật diễn này của cô sao bằng cô ta!"
Trên mặt Vương Oánh lúc đỏ lúc trắng, Tân Ngữ Điệp tức giận trừng mắt nhìn Trương Mật, lần này lại mở miệng nói: "Cô nghĩ người đàn ông này ngu ngốc sao?"
Cô ta nhìn Thi Thiên Thiên, có chút cười trên sự đau khổ của người khác: "Có đối thủ như vậy vậy, thật đúng là cực cho cô!"
Đinh Lỗi căn bản không quan tâm đến Vương Oánh đang cắn môi khóc nhìn hắn, mà kéo Thi Thiên Thiên qua cau mày nói: "Anh đã nói là đuổi người ra ngoài, em một hai giữ lại, lúc nãy cà phê nóng đổ lên người em thì sao đây?"
"Đuổi ra ngoài mẹ anh vẫn sẽ đưa thêm một người đến nữa"
Thi Thiên Thiên tức giận nói: "Với lại, người này vừa xấu vừa ngu ngốc, lỡ như đưa tới một người khó đối phó giống em, em còn không phải mệt chết"
Lời này khiến Đinh Lỗi không nhịn không được muốn cười, nha đầu này mắng chửi người khác cũng không quên khen!
Vương Oánh sắc mặt nhợt nhạc không dám tin nhìn Đinh Lỗi: "Anh Đinh Lỗi, anh anh đang nói gì?"
Sao Đinh Lỗi lại muốn đuổi cô ta đi? Nhất định là người phụ nữ, nhất định vậy! Lúc này cô ta không cần diễn nữa, hung tợn nhìn chằm chằm Thi Thiên Thiên
"Tôi quen cô sao? Tôi căn bản hình như là không quen cô đi"
Mấy ngày nay Đinh Lỗi vẫn luôn khó chịu về người này, mỗi ngày về nhà liền thấy người phụ nữ này lắc lư trước mặt hắn, ngay cả muốn cùng Thiên Thiên thân thiết cũng không được
Vương Oánh quả thực nghe không nổi nữa, bụm mặt chạy ra ngoài Đinh Lỗi nghiêng đầu nhìn Thi Thiên Thiên nói:
"Hôm nay sẽ để cô ta dọn đi, mẹ cô ta anh sẽ giải quyết"
"Được!" Thi Thiên Thiên nhíu mày nhìn hắn
Trương Mật cùng Tân Tình ở một bên vỗ tay
Lúc gần đi, Tân Ngữ Điệp xin số Tân Tình, Tân Tình không hỏi cô ta lấy để làm gì mà sẵn lòng cho cô ta Sau khi trở về cô nói chuyện ngày hôm nay với Doanh Kình, Doanh Kình Thương nhìn dáng vẻ cảm khái của cô nói: "Anh đã sớm biết! Chắc là Tân Hạo Vũ cầm tiền chạy đến Thái Lan"
"Sao anh không nói cho em?" Tân Tình trừng hắn
Doanh Kình Thương chọt chọt trán cô nói: "Bọn họ với em không quan hệ, có điều người đàn bà họ Triệu kia giống như đang dụ dỗ em rể bà ta, đã bị em họ bà ta đuổi ra ngoài"
"Chặc chặc, thật đúng là chó không đổi được tính ăn phân"
Tân Tình lướt nhẹ trên ngực người đàn ông một cái, khiến Doanh Kình Thương trong lòng ngứa ngáy, đưa tay vào áo ngủ của cô, miệng cũng không thành thật, cắn tai Tân Tình nói: "Chúng ta đi ngủ!"
"Đi ngủ!"
Tân Tình nói xong cũng nhắm mắt lại: "Em đã ngủ, anh không nên sờ loạn"
Doanh Kình Thương ôm trọn cô, hai tay từ sau lưng đưa lên phía trước, trên lưng cô tạo thành một chuỗi vết hôn, Tân Tình không nhịn được ngước cổ lên để cơ thể sát lại hắn, liền cảm thấy tiểu Kình Thương bỗng chốc đi vào, tư thế như vậy, làm cho hai người giống như hai con cá dây dưa chung một chỗ vậy, không một khe hở Động tác Doanh Kình Thương cũng không quyết liệt như trước, mà chậm chậm từng chút từng chút đưa Tân Tình càng lên càng cao
Đảo mắt sắp vào thu, thành phố S bỗng bùng phát vi rút cúm gia cầm trên quy mô lớn Mỗi ngày tan học trở về Tân Tình cẩn thận rửa tay nhiều lần, sợ mình mang vi khuẩn lây cho A Sa, trẻ sơ sinh sáu tháng đã có chút phát triển, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn hai mắt thật to, giống đến tám phần lúc Tân Tình còn bé Tân Tình cầm hình cô khi còn bé đến cho dì Điền bọn họ nhìn, mọi người đều cảm thấy lúc A Sa lớn lên, sẽ không ai nghi ngờ mình là con nuôi
Thật ra thì cũng không có gì kỳ lạ, đều nói cháu ngoại giống như cậu, nói thế nào Tân Tình cũng là dì của A Sa, vốn có quan hệ huyết thống, hình dáng giống nhau cũng rất bình thường Khiến cho mọi người không ngờ là bọn họ ai cũng chưa bị lây bệnh thì Doanh Kình Thương đã bị
Hôm đó ngủ đến nửa đêm, Tân Tình cảm thấy bên người giống như có một lò lửa, dậy nhìn một cái thì phát hiện Doanh Kình Thương đang sốt, cả người có chút mơ mơ màng màng Đêm hôm đó hắn được đưa đến bệnh viện, tất cả mọi người nhà họ Doanh, bao gồm A Sa đều bị cô lập
Dày vò đến lúc gần sáng, kiểm tra rất nhiều lần, cũng không phát hiện vấn đề gì, cậu Thẩm lại không biết tìm ai, bệnh viện thả bọn họ trở về, chẳng qua là yêu cầu bọn họ tốt nhất bảy ngày nay không nên tiếp xúc cùng người khác, qua quan sát lại nói sau
Tân Tình không về, cô muốn ở lại bệnh viện cùng Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương sốt cao không lùi, cả người vẫn luôn hôn mê Cậu Thẩm thiếu chút nữa thì nghi hắn bị người hạ độc, cơ thể Doanh Kình Thương luôn luôn rất tốt, ngay cả cảm mạo đều không bị qua, sao lại bị lây bệnh được?
"Chờ cậu ấy khỏe lại, hai người đi chùa thắp hương đi!"
Cậu Thẩm nhìn Tân Tình: "Sao gần đây lại xui xẻo như vậy"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn