• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 70: Người Đi Đường Nhìn Thấy Thì Sao?




Sau khi Doanh Kình Thương khôi phục cuộc sống ngày thường, nghỉ hè cũng sắp kết thúc... Trước khi đi một ngày, hắn mang Tân Tình đến một cánh đồng hoa oải hương bên ngoài thị trấn cách tầm mấy cây số.





"Thật đẹp!" Tân Tình nhìn một cánh đồng hoa oải hương màu xanh trời, màu tím, tán thưởng.





Doanh Kình Thương gật đầu: "Đi thôi, không phải em muốn vào trong lăn qua lăn lại sao?"





Lúc trước Tân Tình thỉnh thoảng có nói qua vài lần, nếu có thể ở trong rừng hoa oải hương thơm thơm mềm mềm lăn qua lăn lại thì tốt biết bao!





"Đây là hoa của người khác? Sao có thể tùy tiện giẫm được." Tân Tình liếc hắn một cái.





Doanh Kình Thương ôm lấy cô, lao vào trong cánh đồng hoa khiên Tân Tình hét lên, nói:





"Bây giờ, nó là của em!"





"Anh mua lại rồi sao?" Tân Tình ôm cổ Doanh Kình Thương, đôi mắt sáng trong suốt nhìn chằm chằm hắn.





Doanh Kình Thương rất hưởng thụ, ném cô vào trong hoa oải hương: "Đúng vậy, cho nên em có thể tùy tiện lăn lộn, muốn như thế nào thì làm thế đó."





"A...”





Tân Tình vui vẻ trong biển hoa lăn hai vòng, cầm lấy một cánh hoa ném lên trời:





"Cảm ơn anh Doanh Kình Thương! Cảm ơn!"





Cô nhìn Doanh Kình Thương, trong mắt không che giấu chút nào tình yêu cùng cảm kích.





Doanh Kình Thương kiềm lòng không được giang hai tay, Tân Tình nhảy vào ngực hắn, hai người theo quán tính cùng nhau ngã xuống, ngã vào trong biển hoa.





"Nhiều như vậy để ở đây thì đáng tiếc quá."





Tân Tình cầm một nhánh hoa chọc chọc mặt Doanh Kình Thương hai cái. Doanh Kình Thương cắn tay cô nói:





"Trở về tìm một công ty mỹ phẩm thu mua, làm thành đồ trang điểm được không?"





Tân Tình nghe xong xoay mình bò vào ngực hắn: "Bà chủ là em sao?"





"A... Có thể suy xét." Tay Doanh Kình Thương không đứng đắn luồn tay vào trong quần áo cô, Tân Tình trừng mắt đánh hắn một cái:





"Làm gì vậy? Đây là ban ngày, đường bên kia còn có người đấy!"





Doanh Kình Thương nhéo eo cô: "Anh muốn sờ một chút, em muốn đi đâu?"





"Vậy anh nói bà chủ có phải là em hay không!"





Tân Tình đem một nhánh hoa oải hương nhét vào miệng Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương nghiêng người đè cô dưới thân, mập mờ nói:





"Nếu em phục vụ tốt thì chính là em."





Nói xong liền hôn xuống, cùng với mùi thơm của hoa trong miệng, Tân Tình ô ô muốn đẩy hắn ra, lại không có sức lực, mặc cho hắn đem hoa nhét vào miệng mình.





Đến khi hoàng hôn đem một mảng lớn cánh đồng hoa nhiễm một tầng nắng vàng, hai người mới từ biển hoa đứng lên, Tân Tình mặt đỏ hồng đem quần áo chỉnh lại, trừng mắt nhìn Doanh Kình Thương.





Doanh Kình Thương vừa lòng ôm cô nói: "Biểu hiện không tệ, cho em làm bà chủ!"





Ngày hôm sau bọn họ trở về gia tộc họ Doanh, ở xa liền thấy Monica đứng ở cửa vẫy tay với cô.





"Vinh Ti Mạn trở về, còn có con trai cô ta!"





Monica cầm tay nói choTân Tình: "Cô phải cẩn thận, tôi cảm thấy cô ta càng lúc càng kỳ lạ."





Tân Tình một bên thu dọn hành lý, một bên đưa quà mang về cho Monica: "A, tôi sớm biết cô ta sẽ không từ bỏ, cô ta là loại người như vậy, thứ cô ta không có được, người khác cũng đừng nghĩ có."





"Chậc chậc, thật may là bác Doanh giống như cũng không thích cô ta lắm, nếu không gia tộc họ Doanh sớm đã bị cô ta chiếm."





Monica mở quà tặng ra, phát hiện là một túi hoa oải hương, ngửi một chút sau đó cảm ơn Tân Tình. Tân Tình gật đầu:





"Vì vậy mới kỳ lạ, nếu không thích, sao lại cưới cô ta. Hơn nữa... cưới con gái của một người bạn đã mất."





Tân Tình nhún vai: "Không phải rất lạ sao."





"Chúng ta có đoán cũng vô ích, dù sao cô lập tức sẽ về nước, tôi cũng phải đi học, cô ta như thế nào cũng không quan hệ tới chúng ta."





Monica đánh giá Tân Tình: "Sao tôi có cảm giác cô ra ngoài chơi một chuyến lại đẹp hơn?”





"Có không?"





Tân Tình sờ mặt mình, cười híp mắt nói: "Chắc là do tâm tình tốt!"





Monica bỉu môi, đẩy cô xuống lầu.





Dù không muốn gặp nhưng cơm tối cũng không tránh được, hơn nữa vì ngày mai cô với Doanh Kình Thương phải đi, Doanh Hạo đặc biệt sắp đặt mọi người cùng nhau ăn. Thời điểm Tân Tình thấy Vinh Ti Mạn, cô ta đang vui vẻ nói chuyện cùng một đứa bé chừng mười tuổi.





"Mục Hải, đây là bạn anh con, gọi bằng dì."





Vinh Ti Mạn thấy ánh mắt Tân Tình, vội kéo đứa bé bên người: "Tân Tình, đây là con trai tôi!"





"A!" Monica cười ra tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Tân Tình.





Ánh mắt Doanh Kình Thương lạnh lùng quét qua chuẩn bị mở miệng, Tân Tình nhanh bước đến ngồi bên cạnh, giữ một tay hắn, sau đó cười híp mắt nhìn Mục Hải nói:





"Chị là người yêu của Doanh Kình Thương, nhưng em cũng không cần kêu chị bằng dì, chị trẻ hơn mẹ em rất nhiều, em kêu bằng chị là được!"





Người phụ nữ này quả nhiên vẫn muốn làm cô khó chịu, quan hệ của cô cùng Doanh Kình Thương qua miệng cô ta chỉ là bạn, rõ ràng con trai cô ta kêu Doanh Kình Thương bằng anh, còn cô thì gọi là dì. Tân Tình cảm thấy buồn cười, lần trước Doanh Kình Thương thiếu chút nữa thì bóp chết cô ta, cô ta còn không biết sợ, dám tới khiêu khích.





"Cô mới không xứng gả cho anh tôi, anh ấy chỉ vì tổ huấn nên mới cưới cô." Doanh Mục Hải mặt đầy khinh miệt nhìn Tân Tình, thái độ ác liệt.





Doanh Kình Thương giơ tay đem canh cá trên bàn ném tới, Vinh Ti Mạn vội kéo Doanh Mục Hải, choảng! Tô sứ xanh hình hoa sứ bể trên mặt đất, canh cá bắn tung tóe lên cả người hai mẹ con Vinh Ti Mạn. Doanh Mục Hải từ nhỏ chỉ sợ Doanh Kình Thương, thấy hắn như vậy lập tức khóc.





"Oa... Mẹ."





Hắn nhào vào ngực Vinh Ti Mạn, Vinh Ti Mạn lo lắng kiểm tra hắn có bị bỏng hay không, sau đó mắt đỏ lên nhìn Doanh Kình Thương, thấy ánh mắt hắn đều đặt trên người Tân Tình, cắn răng chuyển hướng nhìn về Doanh Hạo.





"A Hạo, anh xem, Mục Hải còn nhỏ không hiểu chuyện, đã bị sợ đến khóc."





Monica cười lạnh: "Đúng vậy, còn nhỏ không hiểu chuyện, là ai dạy nói như vậy?"





Cô liếc nhìn Vinh Ti Mạn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.





"Monica, đây là chuyện của họ Doanh chúng tôi, một mình cô người ngoài tốt nhất không nên chen miệng vào." Vinh Ti Mạn cũng không nể mặt Monica.





Monica cảm thấy buồn cười nói: "Họ Doanh các người? Cô đổi họ lúc nào?"





"Tôi gả cho A Hạo, còn vì họ Doanh sinh con trai, đương nhiên được coi là người nhà họ Doanh." Vinh Ti Mạn đắc ý nói.





Monica vỗ bàn một cái: "Nói rất hay, con trai kia của cô..."





"Monica!" Doanh Hạo đột nhiên hét lớn, khiến Monica sợ run cầm cập.





Ánh mắt Doanh Hạo sâu thẳm, không nhìn ra vui giận, ông thở dài nói với Monica: "Được rồi, ngồi yên ăn cơm."





Sau đó trừng mắt nhìn Vinh Ti Mạn: "Ngày mai A Thương sẽ phải đi, nếu cô còn gây chuyện, thì mang theo Mục Hải rời khỏi bàn cơm."





"Không có việc gì, các người tiếp tục, chúng ta ăn xong rồi."





Doanh Kình Thương một bên gắp thức ăn cho Tân Tình một bên ăn cơm của mình, Tân Tình cười tủm tỉm gặm khối thịt nai, mặt đầy tiếc nuối nói: "Canh cá ngửi qua thơm như vậy."





"Khi trở về bào dì Điền làm cho em!"





Doanh Kình Thương vừa nói vừa Vinh Ti Mạn, rất tốt, vẫn không sợ chết...





Sáng ngày mai, Doanh Kình Thương mang Tân Tình ra ngoài, nhìn hắn cho người dọn hành lý lên xe, Tân Tình khó hiểu hỏi: "Không phải nói buổi chiều mới đi sao?"





"Mang em đi một chỗ, sau đó chúng ta trực tiếp tới sân bay."





Doanh Kình Thương mở cửa xe, Tân Tình quay đầu lại nhìn lầu hai: "Em còn chưa tạm biệt bác Doanh!"





Doanh Kình Thương đẩy cô vào trong xe: "Không cần, anh thay em chào hỏi."





Tân Tình bất đắc dĩ thò đầu ra ngoài cửa xe, đúng lúc thấy Doanh Hạo đứng ở cửa sổ vẫy tay với cô, Tân Tình liền giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái, Doanh Kình Thương kêu người cho xe chạy đi. Một lần nữa xe đi qua thành phố, lần này tiến vào vùng núi, con đường ngoằng nghèo qua hết mấy đỉnh núi, Tân Tình mới nhìn thấy một tòa nhà màu trắng.





Đây là một tòa biệt thự hoa lễ, tràn đầy cảm giác hiện đại, khắp nơi đều là điêu khắc màu vàng với màu trắng, từ cổng chính đi vào là các bồn hoa sân cỏ được xây dựng ngay ngắn. Những người ngoại quốc mặc áo đuôi én đứng ở cửa, thấy bọn họ xe dừng lại, vội bước lên mở cửa.





"Thiếu gia, bá tước chờ ngài rất lâu rồi." Ông lão dẫn đầu cung kính nói với Doanh Kình Thương.





Doanh Kình Thương gật đầu, vừa kéo Tân Tình đi vừa hỏi cô: "Tiếng Anh của em như thế nào?"





"Đều nghe hiểu."





Tân Tình ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô muốn đi nước Pháp du học, chẳng những học tiếng Anh, mà còn phải học tiếng Pháp nữa!





Doanh Kình Thương thấy dáng vẻ đắc ý kia của cô, không nhịn được nhéo cằm cô một cái: "Một lát thấy lão già kia thì không cần sợ, không muốn để ý ông thì đừng nói gì, chúng ta nhìn một cái rồi đi."





"Rốt cuộc là ai?" Tân Tình tò mò hỏi.





Doanh Kình Thương mặt không biểu cảm trả lời: "Ông ngoại anh."





Ở một thư phòng nghiên cứu trang hoàng, Tân Tình gặp được ông ngoại Doanh Kình Thương. Lúc trước thỉnh thoảng Monica từng tiết lộ qua, người ông ngoại này chính là chính thất bá tước, cùng vương thất Anh quốc là quan hệ trực thuộc huyết thống. Nói cách khác, người mẹ chết đi kia của Doanh Kình Thương, là chính thất công chúa. Nghe nói nếu như Doanh Kình Thương đồng ý, hắn cũng có thể lên ngôi trở thành người thừa kế bá tước kế tiếp, đáng tiếc là hắn không quan tâm đến người ông ngoại này.





"Đây chính là cô gái kia?" Ông lão râu bạc, mặt đầy uy áp Anh quốc, cau mày nhìn chằm chằm Tân Tình.





Tân Tình thấy Doanh Kình Thương một chút phản ứng cũng không có, thở dài lễ phép dùng tiếng Anh cùng ông chào hỏi:





"Chào ngài, cháu là Tân Tình."





"Vẻ ngoài thì có thể nhưng không biết có thông minh hay không, sau này đứa bé sinh ra có thông minh giống A Thương không." Ông quan sát Tân Tình, nói ra một câu như vậy.





Tân Tình nhếch miệng, cái này cô phải trả lời làm sao...





"Thông minh hay không đều là con trai tôi, không liên quan tới ông."





Cuối cùng Doanh Kình Thương mở miệng, nhưng còn không bằng không mở miệng. Ông ngoại hắn giận đến râu cũng vểnh lên, cây gậy trong tay gõ xuống sàn nhà kêu đông đông.





"Như thế nào cùng ông không quan hệ? Con trai cháu chính là chắt ngoại của ông, cháu không muốn quay về cũng không có vấn đề gì, cháu không thể ngăn ông nhận chắt ngoại." Ông lão nói xong ho khan hai tiếng, người còn lung lay vài cái, Tân Tình sợ vội đi qua đỡ ông.





"Ngoại... Ông ngoại ngài đừng kích động, cẩn thận thân thể."





Không thể gặp mặt liền đem người tức chết, đây là chuyện gì xảy ra.





Ông lão nhìn Tân Tình, giống như rất vừa lòng ngồi xuống, sau đó nói thêm: "Kêu một tiếng nữa."





A? Kêu gì, Tân Tình không kịp phản ứng.





Ông lão thấy trong mắt cô không hiểu, lần nữa bắt đầu nổi giận: "Để cháu kêu ông một tiếng như vậy khó lắm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK