Độc nhất sủng hôn - Chương 32: Đã không đúng rồi
Lần này cậu Thẩm đưa Tân Tình về thẳng nhà họ Doanh, giữa đường còn rẽ vào một cửa hàng đồ ngọt mà theo lời y nói là rất nổi tiếng, mua cho Tân Tình mấy miếng bánh. Nhưng không ngờ ngay ngày hôm sau hành động vô ý này lại truyền khắp toàn trường. Danh tiếng phong lưu của cậu Thẩm ai ai cũng biết, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều dính dáng tới y, phóng viên thường xuyên bám theo y, nếu may mắn nói không chừng con chụp được ảnh y hẹn hò với mấy ngôi sao ấy chứ. Tân Tình rất bất hạnh lọt vào ống kính của họ, ngay ngày hôm sau cô liền trở thành người nổi tiếng xuất hiện trên tiêu đề các bài báo.
Trên báo, cậu Thẩm tay cầm bánh ngọt dịu dàng mở cửa xe cho cô, tuy rằng chỉ chụp được sườn mặt nhưng những ai quen với cô thì chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
“Khà khà, cậu sắp thành người nổi tiếng rồi.”
Trương Mật cầm báo huơ huơ trước mặt cô.
Tân Tình dở khóc dở cười, sao cô lại đen đủi thế cơ chứ…
“Đây chính là người đàn ông ở cùng cậu đúng không?”
Thi Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào ảnh cậu Thẩm trên báo, cô không nhớ thành phố S có nhân vật nổi tiếng nào thế này.
Tân Tình suýt nữa phun miếng khoai tây trong miệng ra:
“Không phải, tớ không quen thân với anh ta.”
“Vậy cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu ở chung với ai.”
Thi Thiên Thiên đóng cửa phòng ký túc lại, ngồi bên cạnh nhìn Tân Tình.
“Kể hết mọi chuyện cho bọn tớ nghe đi.”
Tân Tình bỏ khoai tây chiên trong tay xuống, cúi đầu không lên tiếng.
“Cậu còn muốn giấu bọn tớ bao lâu nữa? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thi Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy Tân Tình có chuyện gì đó giấu họ. Trước đây Tân Tình rất lạnh nhạt, tính cách dịu dàng, không tranh giành bất cứ thứ gì. Nhưng dạo gần đây, lúc nào cô cũng đối chọi với Tân Ngữ Điệp kia, hơn nữa còn không hề lui bước. Cô trở nên dũng cảm hơn, kiên cường hơn, nếu như không gặp phải chuyện gì thì sao một người trưởng thành nhanh như thế được.
Tân Tình ngẩng đầu lên, nhìn Thi Thiên Thiên và Trương Mật, cả hai đều dùng cặp mắt sáng trong nhìn mình, cô hít vào một hơi, chậm rãi lên tiếng.
“Vào buổi tối khi mẹ tớ qua đời, Tân Bằng Phi bán tớ cho người khác…”
Bằng giọng điệu bình tĩnh, Tân Tình kể lại mọi chuyện trong bốn tháng qua cho hai cô bạn thân nghe sau đó nhìn họ với vẻ bất an.
“Các cậu có xem thường tớ không?”
Trương Mật lập tức òa khóc, ôm chặt lấy cô không rời:
“Tân Tình, Tân Tình, sao cậu không nói sớm, cậu chịu nhiều đau khổ như thế mà bọn tớ chẳng hay biết gì.”
“Tớ không sao, cậu đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Tân Tình cũng bật khóc.
“Đều đã qua rồi, bây giờ tớ sống rất tốt.”
Thi Thiên Thiên trừng mắt, giơ tay dụi đầu Tân Tình rồi sau đó cũng thở dài ôm lấy cô:
“Cậu là đồ ngốc, sao lúc ấy cậu không gọi cho bọn tớ, tớ có thể cứu cậu mà, sao cậu không tìm tớ?”
Tân Tình tin những lời này của Thi Thiên Thiên, nhưng mà…
“Lúc ấy không kịp! Sau đó tớ nhìn thấy di thư của mẹ, là bà phó thác tớ cho Doanh Kình Thương.”
Tân Tình cười khổ, trêu ghẹo:
“Các cậu cũng thấy đấy, bây giờ tớ là cô chủ nhà giàu hẳn hoi nhé.”
“Cái tên Doanh Kình Thương đó có đối xử tốt với cậu không? Anh ta không đánh cậu chứ?”
Trương Mật cho rằng mấy kẻ lắm tiền đều có rất nhiều phụ nữ, sao có thể đối tốt với mình Tân Tình được.
Tân Tình cũng không muốn nhớ lại chuyện giữa mình và Doanh Kình Thương, có gì mà tốt với chả không tốt chứ, chỉ là một cuộc giao dịch công bằng mà thôi.
Thi Thiên Thiên nghĩ ngợi một hồi rồi cất tiếng:
“Nếu như là Doanh Kình Thương thì vẫn còn may.”
“Cậu biết anh ta à?”
Tân Tình không quá kinh ngạc, anh rể của Thi Thiên Thiên cũng thường xuyên giao thiệp với những người giàu có.
“Tớ không biết, nhưng tớ có nghe anh rể nhắc tới người này.”
Trương Mật vừa nghe thế liền sốt ruột hỏi:
“Vậy anh ta có bao nhiêu người phụ nữ? Tính tình ra sao?”
“Doanh Kình Thương là một người rất đặc biệt.”
Thi Thiên Thiên nói.
“Trước nay bên cạnh anh ta không hề có bóng dáng bất cứ người phụ nữ nào, người ta còn đồn anh ta là gay nữa. Anh rể tớ đánh giá anh ta rất cao, rằng đó là một kỳ tài trong giới làm ăn, hơn nữa còn rất tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn á? Vậy chẳng phải Tân Tình rất nguy hiểm…”
“Ý của Thiên Thiên là anh ta tàn nhẫn trong chuyện làm ăn.”
Tân Tình nói.
“Nói vậy, anh ta thật sự không có người phụ nữ nào à?”
“Ừ, trước kia không có, bây giờ chỉ có một mình cậu.”
Thi Thiên Thiên mỉm cười.
Tân Tình trợn mắt lên:
“Dù thế thì anh ta cũng là tên biến thái, cầm thú, hơi một tí là sầm mặt vào, hệt như đồ thần kinh ấy.”
“Có biết anh rể tớ nói về anh ta thế nào không?”
Thi Thiên Thiên nghiêng đầu nói:
“Mắt lạnh nhìn thế gian, nhiệt huyết đáp tri kỷ.”
Qua hồi lâu Tân Tình cũng không lên tiếng, bọn họ đang nói đến cùng một người thật à?
Lúc này đồ thần kinh Doanh Kình Thương đang ở trong phòng làm việc để xử lý cậu Thẩm.
“Để cậu đến trường học thôi mà cậu cũng lên báo được, nhìn xem, còn chụp cả cô ấy nữa. Còn nữa, chuyện cần điều tra cũng không điều tra rõ ràng, cô ấy không hề hợp tác với Tân Bằng Phi.”
Doanh Kình Thương ném tờ báo vào mặt người đàn ông ngồi đối diện, cậu Thẩm hớn hở cầm nó lên đánh giá:
“Chà chà, góc này trông tôi đẹp trai quá!”
Sau đó y trợn mắt nhìn Doanh Kình Thương.
“Bọn tôi là xã hội đen chứ không phải là cục tình báo, có thể biết Tân Bằng Phi định làm gì là giỏi lắm rồi, ai bảo cậu không hỏi rõ.”
Doanh Kình Thương cau mày hỏi y:
“Làm xong mọi chuyện chưa?”
“Đương nhiên, chắc bây giờ Tiểu Tình Tình đã biết tin. Tôi cũng đánh tiếng với chỗ hiệu trưởng rồi, sẽ không có ai làm khó cô ấy nữa đâu. Nhưng mà cậu…”
Cậu Thẩm chớp mắt:
“Thật sự không định nói với cô ấy công ty châu báu kia là của cậu à?”
“Không cần.”
Doanh Kình Thương trả lời không hề do dự, nhớ tới dáng vẻ quật cường của Tân Tình, hắn sợ mình nói ra sẽ khiến cô chịu nhiều áp lực hơn.
Cậu Thẩm gật đầu:
“Tiểu Tình Tình đúng là một cô gái tốt.”
Doanh Kình Thương hiểu rõ ý của y. Hắn phát hiện ra Tân Tình là một cô gái có chính kiến, hơn nữa rất cứng cỏi, bây giờ hắn bắt đầu hiểu tại sao Tân Tình lại không để mình nhúng tay vào chuyện của cô rồi. Theo suy nghĩ của Tân Tình, tất cả mọi thứ bây giờ cô có đều là do thân thể đổi lại, hắn càng cho cô nhiều thứ cô càng cảm thấy khó chịu. Doanh Kình Thương có thể lý giải cách nghĩ này của cô nhưng không thể đồng ý với cô.
Đứng từ góc độ của hắn mà xem xét, tất cả mọi chuyện đều công bằng, trước đây giữa họ có hợp đồng giấy trắng mực đen. Hơn nữa không phải là hắn chủ động đi tìm cô, con đường của cô là do chính mẹ mình sắp xếp sẵn. Lúc mới đầu, Doanh Kình Thương chỉ ước cô không xuất hiện, chính vì thế tất nhiên thái độ của hắn với cô không tốt.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, Doanh Kình Thương không ghét chuyện lên giường với Tân Tình, thậm chí càng ngày càng thích thú…
“Cậu…”
Doanh Kình Thương nhìn cậu Thẩm nhưng lại không nói nữa.
Cậu Thẩm liếc hắn một cái:
“Làm sao?”
“Không có gì.”
Vốn định hỏi tên này lúc lên giường với phụ nữ thì có phải đám phụ nữ kia đều rất vui vẻ hay không. Nhưng nếu hắn hỏi ra thì nhất định sẽ bị cười nhạo cho xem, hay là thôi vậy.
Bởi vì lại được tham gia cuộc thi nên mấy hôm nay Tân Tình đều bận thiết kế tác phẩm mới. Tác phẩm lúc trước của cô đã bị Tân Ngữ Điệp cướp mất rồi, cô bắt buộc phải nghĩ ra một đề tài khác. Hơn nữa do việc đã lâu không chạm mặt Tân Ngữ Điệp khiến cho Tân Tình cảm thấy cô lại khôi phục trạng thái lúc trước. Nhưng đúng lúc mà bạn nghĩ rằng mọi chuyện đều rất tốt đẹp thì tất sẽ có người nhảy ra khiến bạn khó chịu.
“Tân Tình!”
Nghe được giọng nói này rồi nhìn thấy người đang xông tới với gương mặt đùng đùng tức giận, tâm trạng tốt đẹp của Tân Tình bay biến sạch.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu đánh tôi bị thương mà nghĩ cứ thế là xong sao?”
Đỗ Trạch Khải chặn đường cô.
“Người đánh ngã cậu không phải là tôi, ai đánh cậu thì cậu đi mà tìm người đó.”
Tân Tình thấy trên cằm Đỗ Trạch Khải vẫn còn vết thương, chắc là vết thương để lại do bị ngã mấy hôm trước.
Đỗ Trạch Khải dữ tợn nói:
“Tên đàn ông đó chẳng phải là kẻ mà cậu mới bám vào à? Anh ta đánh tôi thì cậu phải chịu trách nhiệm.”
Xùy, Tân Tình không nhịn được mà cười lạnh, logic quái gì thế.
“Đừng có cười, cậu nói xem giờ phải làm thế nào?”
Đỗ Trạch Khải cũng cười lạnh nhìn lại cô.
Tân Tình quay đầu bước đi, cô không tin cậu ta dám ra tay với cô ở ngay trong trường.
Đỗ Trạch Khải thật sự không dám, chỉ đành trơ mắt nhìn Tân Tình rời đi, tức giận đến mức gương mặt méo xệch cả đi.
Cậu ta không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, hôm đó vừa tỉnh lại liền nhận được điện thoại ở nhà gọi đến. Hóa ra Tân Ngữ Điệp đã nói mọi chuyện cho ba cậu ta, tất nhiên Đỗ Cường sẽ không để con trai mình chịu uất ức như thế, sáng nay khi ông ta đọc báo, Đỗ Trạch Khải nói chính là cậu Thẩm này đánh cậu ta. Đỗ Cường không nói thêm gì đã chuẩn bị đi tìm người tính sổ.
Kết quả lúc ông ta đến trụ sở của Đỗ Thị để họp, vô ý nói ra chuyện này, vốn nghĩ rằng nếu để nhà mình ra mặt thì sẽ còn tốt hơn nữa, ai ngờ sau khi nhìn thấy người trên báo thì mọi người lại lạnh lùng ném lại cho ông ta một câu, đừng có động vào người này, không một ai nhắc gì đến con trai của ông ta luôn.
Đỗ Cường cũng không phải là tên ngốc, thấy tình hình này liền đoán được đến 80% rằng cậu Thẩm này không phải người dễ chọc, vì thế ông ta liền dạy dỗ Đỗ Trạch Khải một trận, rồi lại cảm thấy chuyện này là do Tân Ngữ Điệp mà ra nên không cho phép Đỗ Trạch Khải qua lại với cô ta nữa.
Nhưng những chuyện này đều không có liên quan gì đến Tân Tình, tất cả tâm tư của cô đều dành cho tác phẩm mới, cho đến khi xuống tầng đi ăn cơm nhìn thấy Doanh Kình Thương thì mới nhớ ra hôm nay là đêm trăng tròn…
“Về sau ít tiếp xúc với cậu Thẩm đi.”
Doanh Kình Thương tìm đại chuyện để nói.
Tân Tình lúc này đang ngồi bên kia bàn ăn, biết hắn đang nói đến chuyện trên báo, cô ngẩng đầu lên liếc hắn, đáp:
“Vậy thì tốt nhất là anh nhốt anh ta cho kỹ, đừng tùy tiện thả ra.”
Phụt… Doanh Kình Thương vốn đang ủ rũ vì cứ ở trước mặt Tân Tình là lại nói sai, nhưng nghe thấy câu này hắn suýt nữa không nhịn được mà bật cười, hắn còn sợ rằng vì chuyện này mà cô không vui chứ.
Xem ra vẫn ổn, Doanh Kình Thương tiện tay cầm tạp chí lên che mặt.
“Tôi muốn bàn với anh chuyện này.”
Đúng lúc này Tân Tình lại chủ động mở miệng.
“Cuối năm tôi phải tham gia một cuộc thi thiết kế, nếu trong thời gian này mà anh có nhu cầu thì có thể làm sớm chút được không?”
Nói xong Tân Tình còn nhấn mạnh:
“Cuộc thi này rất quan trọng với tôi, tôi phải chuẩn bị thật kỹ.”
Doanh Kình Thương giả vờ không hề quan tâm tới cuộc thi:
“Mấy cuộc thi thế này có gì hay mà tham gia, chả có ý nghĩa gì.”
“Với tôi nó rất có ý nghĩa.”
Tân Tình nhìn hắn chằm chằm, dưới sự khúc xạ của đèn thủy tinh, ánh mắt nghiêm túc của cô sáng lấp lánh tựa như viên kim cương hoa lệ nhất.
Doanh Kình Thương đắm chìm bên trong thứ ánh sáng kia, vì để che giấu sự bất thường của mình, hắn nhấp một ngụm cà phê rồi đứng lên:
“Nếu đã thế thì bắt đầu thôi.”
Doanh Kình Thương bước vội lên lầu, lúc tắm rửa mới nhớ lại những lời Tân Tình nói, đột nhiên hắn lại thấy hơi tức giận. Sao cô có thể coi chuyện ân ái với mình như hoàn thành bài tập thế chứ. Chẳng lẽ cô không hề mong chờ chút nào sao?
Doanh Kình Thương không muốn thừa nhận thực ra bản thân mình rất chờ mong chuyện này, bây giờ biết được thái độ của Tân Tình, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.