• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Độc nhất sủng hôn - Chương 48: Tắm suối nước nóng




Hai người cùng nhau đi vào một biệt thự làm bằng gỗ, xung quanh trồng đầy các loại cây khác nhau. Lần này cả A Nam và A Triệt cũng tới, hai người họ cất hành lý xong thì muốn ra ngoài.





"Hai người đi đâu?"





Tân Tình không muốn ở riêng với Doanh Kình Thương:





"Phòng còn đủ mà, ở lại luôn đi."





Chúng tôi còn chưa muốn chết.





A Triệt cố cười, anh vừa mau chóng mở cửa vừa nói:





"Phòng của bọn tôi ở chỗ xa lắm, không quấy rầy thiếu gia và cô nữa đâu."





Nói xong thì người cũng đã ở ngoài cửa, thậm chí anh còn thuận tay đóng cửa lại thật cẩn thận.





Tân Tình cảm thấy bồn chồn. Doanh Kình Thương từ từ bước về phía cô làm cô hoảng hốt chẳng biết phải nhìn đi đâu. Cho tới khi hắn đã tới gần sát, cô đột ngột nhảy dựng lên:





"Anh muốn làm gì?"





Doanh Kình Thương nhìn cô rồi bình tĩnh bước qua, cầm hành lý trên sàn nhà lên:





"Em muốn tự mang hành lý hả?"





Tân Tình che mặt.





Thấy Tân Tình kéo vali chạy về phòng, Doanh Kình Thương khẽ cười, cách của cậu Thẩm vẫn rất hữu dụng.





"Chuyện cấp bách lúc này là để Tiểu Tình Tình tin tưởng cậu. Đừng có đối diện với cô ấy là lại đánh mất hết sự tỉnh táo, lấy bản lĩnh đối mặt với đối thủ của cậu ra đi. Tiểu Tình Tình chắc chắn có cảm giác với cậu đấy, cậu phải từ từ để cô ấy quen với sự hiện diện của mình, để cô ấy dần dần yêu cậu mà không tự biết."





Doanh Kình Thương tổng kết ý kiến của cậu Thẩm và bổ sung thêm cả ý hiểu của bản thân. Hắn cảm thấy cách xử sự khi trước của mình là không đúng, không phải quá tốt với cô ấy thì lại là quá xấu, sự thay đổi nhanh chóng đó hẳn là không ai chịu được. Nếu như đã xác định là cô, vậy cả đời này, Tân Tình chỉ có thể là của hắn. Doanh Kình Thương quyết định sẽ từ từ hành động, lưới đã được tung ra một cách âm thầm, cuối cùng con mồi cũng không thoát nổi.





Còn người nào đó bị xem như con mồi thì đang ngồi ngẩn trong phòng. Cô nhìn lịch trên di động, hiểu tại sao Doanh Kình Thương lại đưa mình tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này, bởi lẽ ngày mai sẽ là rằm.





Cảm giác bất lực bao phủ quanh Tân Tình. Sự căm hận với Doanh Kình Thương vẫn có đó, vậy mà cô lại phải làm chuyện thân mật kia với hắn. Thái độ của hắn với mình trên đường tới đây cũng không thể nói là tốt, nhưng lại chẳng thể nói là tồi. Tân Tình cảm thấy như vậy cũng ổn, dù gì cũng hơn là cho một quả táo rồi lại kèm một cái tát.





Bốn người cùng ăn cơm tối. Bên cạnh vườn nhỏ sau biệt thự chính là suối nước nóng, nước nóng màu trắng sữa bốc hơi khiến xung quanh đều trở nên mờ ảo. A Nam và A Triệt nhìn chằm chằm vào bàn ăn, đồ ăn trên bàn còn chưa hết mà họ đã đứng lên, nói rằng mình no rồi.





"Ăn thêm đi, nếu không đến đêm sẽ đói mất."





Tân Tình cảm thấy cứ ngồi một mình với Doanh Kình Thương trong cùng một không gian là mọi thứ đều bất ổn, vậy nên cô không muốn họ rời đi.





A Nam định nói bọn tôi không đói thì đã thấy Doanh Kình Thương đẩy trứng gà trên bàn qua:





"No rồi thì luộc trứng gà đi."





Nhiệt độ ở suối nước nóng này có thể làm trứng gà từ từ chín, đây cũng là một trong những điểm đặc sắc của suối nước nóng. Hai người họ bỏ trứng gà vào chiếc phễu được đặc chế rồi ngồi bên mép nước, bắt đầu luộc trứng.





Tân Tình cúi đầu ăn, cô cảm nhận được Doanh Kình Thương đang nhìn mình chằm chằm nên ngẩng lên nhìn lại, chẳng ngờ hắn lại vội quay mặt đi khiến cô tưởng rằng mọi chuyện là do thần kinh mình quá nhạy cảm.





Nhưng cứ lặp lại vài lần như vậy, cô cũng không ăn nổi nữa nên đặt đũa xuống bàn rồi nhìn hắn:





"Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì?"





"Anh không nhìn em."





Doanh Kình Thương uống một ngụm canh cá rồi chỉ phía sau lưng cô. Tân Tình do dự quay đầu lại thì thấy cách đó không xa là một lùm cây với đầy đom đóm bay quanh, những con đom đóm nho nhỏ tập hợp lại cùng một chỗ, làm sáng cả bầu trời đêm.





"Đẹp quá!"





Tân Tình thốt lên, cảnh tượng này không thể thấy được trong thành phố, vậy là cô đứng lên nhưng sợ đom đóm bị dọa bay mất nên cô chỉ dám chầm chậm lại gần.





"Thiếu gia, trứng gà ăn được rồi ạ."





A Nam đặt trứng xuống rồi tranh thủ lúc Tân Tình không chú ý mà bỏ chạy.





Ngắm đom đóm rồi ăn trứng gà, Tân Tình chuẩn bị tắm suối nước nóng, sau đó cô nhận ra một vấn đề.





"Anh không đi à?"





Doanh Kình Thương bình chân như vại ngồi trong phòng khách, mà đối diện phòng khách chính là suối nước nóng.





"Tại sao phải đi?"





Hắn hỏi ngược lại.





Tân Tình chỉ về phía suối nước:





"Tôi muốn tắm suối nước nóng."





"Thì em cứ đi, không cần để ý đến anh."





Tân Tình nhíu mày:





"Anh ở đây thì sao tôi tắm được?"





Doanh Kình Thương như sực hiểu ra rồi mới nói:





"Từ trên xuống dưới còn chỗ nào anh chưa nhìn? Thẹn thùng gì?"





Tân Tình bước lên gác:





"Tôi đi ngủ đây, mai gặp lại."





Thấy cô tức giận thở hổn hển bỏ đi, Doanh Kình Thương mỉm cười gian trá:





"Nhiệt độ suối nước nóng này rất cao, nếu hôm nay em tắm thì mai làm sao mà tắm cùng anh được nữa?"





Tân Tình hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của Doanh Kình Thương, vậy nên sáng hôm sau, cô vui vẻ tới hồ câu cá, đến chiều thì ra sau núi xem cây Huyết Hồng, nghe nói đây là loại cây chỉ nơi này mới có, chỉ cần rạch vỏ cây là thân sẽ chảy ra màu đỏ như màu nên được gọi với cái tên như vậy.





Dưới chân núi còn có đồ thủ công làm từ gỗ Huyết Hồng, Tân Tình mua vài món, định bụng mang tặng Trương Mật và Thi Thiên Thiên.





Bữa tối nay A Nam và A Triệt không tham dự, sau khi ăn xong thì chẳng biết Doanh Kình Thương đã đi đâu mất, Tân Tình cũng mặc kệ, cô tranh thủ lúc hắn không có ở đây để tắm suối nước nóng.





Dù chỉ có một mình, cô cũng không khỏa thân mà quấn một chiếc khăn tắm, ngồi trong suối nước nóng. Cô nhìn liên tục về phía phòng khách vì sợ Doanh Kình Thương sẽ về bất chợt.





Nhưng dần dà, sự cảnh giác của cô lơi lỏng do suối nước nóng quá hấp dẫn. Cô bơi quanh hồ một lượt, còn vô tình phát hiện ra phía sau tảng đá lớn còn có một cái hang khác, bên trong có hồ nhỏ được trồng đầy hoa cúc vàng xung quanh. Tân Tình muốn sang đó ngắm hoa, chẳng ngờ vừa vòng qua tảng đá, cô lại đụng phải thứ gì đó.





"Cái gì đây?"





Cô lấy tay chọc chọc. Hơi nước trên mặt hồ quá dày, hơn nữa lúc này đang là buổi tối nên tầm nhìn rất kém.





"Em sờ có thấy hài lòng không?"





Một giọng nam trầm vang lên bên tai cô.





Tân Tình giật nảy. Sao Doanh Kình Thương lại ở đây? Cô quay đầu định bỏ chạy, chẳng ngờ dưới chân quá trơn nên cô ngã vào trong nước, thế rồi một bàn tay lập tức ôm lấy cô. Tân Tình biết đây là cánh tay của Doanh Kình Thương.





"Đã tự đưa tới cửa thì anh không khách khí nhé."





Doanh Kình Thương cười, Tân Tình lắp bắp, cô muốn đẩy hắn ra ngoài:





"Ai... ai tự đưa tới cửa... Anh mau buông tôi ra."





Cô biết hôm nay là rằm, cũng biết đêm nay phải làm gì, nhưng không phải ở trong suối nước nóng thế này.





"Không phải à?"





Doanh Kình Thương cầm thứ gì đó đưa ra trước mặt cô:





"Thế em cởi khăn tắm ra làm gì vậy?"





Tân Tình cảm thấy máu toàn thân đã vọt lên đỉnh đầu, khuôn mặt vốn đỏ giờ cũng như bị đun chín.





"Nó... vô tình bị rơi thôi, anh... anh trả cho tôi!"





Doanh Kình Thương cười vài tiếng, sự dịu dàng trong mắt hắn đã mê hoặc Tân Tình.





Chiều hôm sau, lúc trên xe trở lại thành phố, Doanh Kình Thương thì mặt mày thỏa mãn, Tân Tình lại xụ mặt ngồi cạnh cửa sổ xe. Nhạc Nhạc lúc thì liếm tay cô, lúc thì quay sang nhìn Doanh Kình Thương.





Vốn dĩ Tân Tình không muốn nói chuyện với Doanh Kình Thương trên suốt đường đi, chẳng ngờ Tân Bằng Phi lại gọi tới.





"Ông ta muốn mời chúng ta ăn cơm."





Tân Tình đành phải hỏi Doanh Kình Thương vì Tân Bằng Phi mời cả hai người họ.





Mắt Doanh Kình Thương lóe sáng:





"Lại nói chuyện cổ phần công ty với em?"





"Ông ta bảo muốn nói cho rõ về một nửa cổ phần của mẹ tôi."





Tân Tình biết cô nhất định phải nghe lời Doanh Kình Thương trong việc này, hắn hiểu biết hơn cô nhiều.





"Đồng ý đi, tối nay luôn, chúng ta tới là vừa."





Doanh Kình Thương quyết định ngay.





Tân Tình hẹn thời gian và địa điểm với Tân Bằng Phi rồi cúp máy, nhín sang phía Doanh Kình Thương:





"Anh cảm thấy ông ta muốn làm gì?"





"Đi là biết thôi."





Hắn ngả lưng vào ghế tựa.





Tân Tình bỗng nhớ tới Tân Hạo Vũ:





"Không phải là vì Tân Hạo Vũ chứ? Các anh đã làm gì?"





"Không đâu, là vì Tân Thị đấy."





Doanh Kình Thương cười lạnh. Chuyện của Tân Hạo Vũ còn chưa tới lúc, khoảng một tháng nữa hẳn là họ sẽ nhận ra thôi.





Tân Bằng Phi quyết định địa điểm hẹn là một nhà hàng nổi tiếng, Tân Tình và Doanh Kình Thương được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng. Khi tới, họ thấy ngoài Tân Bằng Phi thì còn có cả Triệu Giai Lệ và Tân Ngữ Điệp cũng ở đó.





Kể ra Tân Bằng Phi vẫn còn thông minh, ông ta biết nếu đưa con trai mình tới thì Tân Tình sẽ ra về ngay.





"Tới rồi tới rồi, mau ngồi xuống đi."





Tân Bằng Phi đứng lên, khách khí chào hỏi họ. Triệu Giai Lệ cũng vội vàng kéo Tân Ngữ Điệp ra chào Tân Tình:





"Con đấy, tết cũng không về, cứ ở một mình như vậy cô đơn lắm, về sau ăn tết phải về nhà đấy."





Tân Tình phớt lờ bà ta. Người đàn bà này không biết là có vấn đề gì về đầu óc mà bây giờ còn giả lả nói được mấy lời này.





"Có việc thì nói đi."





Tân Tình nhìn mấy khuôn mặt dối trá kia, cô quả thực chẳng nuốt nổi cái gì nữa.





Tân Bằng Phi nhìn Doanh Kình Thương rồi mới quay sang cười với Tân Tình:





"Tân Tình, ba đã nghĩ kỹ rồi, trước đây ba là người có lỗi với mẹ con, với con. Chuyện của Hạo Vũ lần này hai người không truy cứu, ba lại cảm thấy thực sự bất an."





Ông ta quan sát sắc mặt Doanh Kình Thương, thấy vẫn khá tốt nên nói tiếp.





"Vậy nên ba quyết định trả cổ phần của mẹ con cho con, ngay cả hợp đồng ba cũng mang tới đây rồi."





Tân Bằng Phi lấy hợp đồng ra:





"Các công việc cụ thể và phần chia hoa hồng hằng năm đều đã được viết rất rõ ràng."





Ông ta không đưa cho Tân Tình mà cung kính đặt trước mặt Doanh Kình Thương.





"Tân Tình không hiểu những việc này, tổng giám đốc Doanh nhìn giúp cho nó đi."





Doanh Kình Thương cầm lên, lật lật hai trang rồi đưa cho Tân Tình:





"Ký đi."





"Ký?"





Tân Tình ngạc nhiên nhìn sang, thấy hắn gật đầu đáp:





"Ký."





Cô không do dự mà cầm bút ký tên luôn. Tân Bằng Phi và Triệu Giai Lệ nhìn nhau, ánh mắt đầy đắc ý. Tân Ngữ Điệp từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào mà chỉ thỉnh thoảng nhìn Tân Tình với vẻ oán độc và đố kị.





"Rồi, từ nay trở đi chúng ta sẽ là người một nhà."





Triệu Giai Lệ thấy Tân Bằng Phi cất hợp đồng đi thì đứng lên, bưng rượu muốn mời Doanh Kình Thương. Nhưng hắn lại kéo Tân Tình đứng dậy:





"Khỏi cần, chúng tôi mãi mãi không bao giờ là người một nhà với các người."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK