Độc nhất sủng hôn - Chương 18: Cô ta được bao nuôi ư?
Vừa về tới nhà, Tân Tình đã che miệng lao vào phòng tắm. Khuôn mặt thiếu nữ trong gương hồng rực lên, đôi môi vừa đỏ vừa sưng, Tân Tình lúc này thử giật giật đầu lưỡi.
"Ui."
Đau quá.
"Đúng là đồ điên, đồ biến thái!"
Nhớ tới việc Doanh Kình vừa hôn mình xong đã lập tức súc miệng, Tân Tình cảm thấy hắn mới là kẻ đáng buồn nôn, có giỏi thì đừng có hôn! Cô cầm chai nước súc miệng lên, ngậm một ngụm thật lớn rồi nôn vào bồn vệ sinh, trong lòng thì chửi mắng Doanh Kình không thôi.
Doanh Kình đang bị chửi mắng hiện giờ cũng khó chịu vô cùng, A Triệt tới đón hắn, thấy mặt hắn sa sầm thì cũng không dám lên tiếng.
Chắc chắn là mình điên rồi, nếu không tại sao mình lại đi hôn cô ta? Doanh Kình sờ lên bờ môi vẫn còn tê dại, hắn dùng lưỡi liếm liếm lên vết thương. Thật sự là dã man, nếu hắn không phản ứng nhanh thì có lẽ đã bị cô ta cắn rơi cả miếng thịt rồi. Nghĩ vậy nhưng Doanh Kình không thể phủ nhận cảm giác ngọt ngào chết tiệt trên môi khi nãy, đáng tiếc là thời gian hưởng thụ quá ngắn, hắn còn chưa kịp thưởng thức. Sau khi nhận ra mình có ý nghĩ này, Doanh Kình lại lạnh mặt còn hơn cả khi nãy.
Đàn bà phụ nữ gì đó đúng là những sinh vật đáng ghét, như chợt nhớ ra điều gì, Doanh Kình ngẩng đầu lên, nói:
"Đi điều tra tên Đỗ Trạch Khải ở trường cô ta xem."
Tất nhiên A Triệt quá hiểu “cô ta” ở đây là ai, anh mau chóng nói vâng.
Đêm đó Doanh Kình lại không về nhà, Tân Tình vui vẻ nghĩ tốt hơn hết là hắn đừng bao giờ về nữa. Cảm giác vui vẻ này theo cô suốt cho tới tận sáng hôm sau tới trường. Sau khi bước từ cổng vào, Tân Tình lập tức nhận ra mọi người đang chỉ trỏ mình, ở cửa lớp học, thậm chí giảng viên còn nhìn cô với ánh mắt bất mãn và tiếc nuối rồi bảo cô tới phòng hiệu trưởng.
Lúc Tân Tình lên phòng hiệu trưởng, cô thấy Trương Mật ngồi trong lớp đang lo lắng ra hiệu cho mình, điều này khiến cho Tân Tình có một dự cảm rất tồi tệ, thế nhưng khi tới phòng hiệu trưởng rồi, cô mới nhận ra tình hình còn tồi hơn cả những gì mình có thể tưởng tượng ra.
"Tân Tình, không ngờ rằng em lại là người như thế."
Nét mặt của hiệu trưởng có vẻ không vui, chỉ về phía Tân Tình, hỏi:
"Có phải em đang qua lại với người không đứng đắn bên ngoài hay không?"
Tâm trạng của Tân Tình chùng xuống, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, đáp:
"Hiệu trưởng nghe được tin tức như vậy từ đâu thế ạ?"
"Nghe được từ đâu không phải là chuyện quan trọng, tôi biết bây giờ em còn buồn vì sự qua đời của mẹ mình, thế nhưng em không thể lấy tiền đồ của mình ra đùa được!"
Hiệu trưởng tận tình an ủi:
"Có khó khăn gì em cứ nói với nhà trường, mọi người sẽ giúp em. Em... em không thể để cho người ta bao nuôi thế được!"
"Em không bị bao nuôi!"
Tân Tình trợn tròn mắt:
"Vì sao thầy lại có thể nói như vậy được?"
Sắc mặt hiệu trưởng cũng rất khó coi, ông ta hoàn toàn không muốn nói như vậy, thế nhưng cũng không muốn một người trẻ tuổi lại có tương lai phải tiếc nuối, hơn nữa, thái độ của Tân Tình cho thấy chuyện này không phải là sự thật.
"Thật sự không phải?"
Tân Tình cắn răng, lắc đầu:
"Không phải."
Tân Tình chán chường bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, sau đó cô bắt đầu bình tĩnh lại, cô vốn nghĩ mình tránh mặt, không chú ý tới người kia là có thể bớt phiền toái, nào ngờ cô đã sai rồi. Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt vậy, Tân Tình càng né tránh, không muốn dây dưa thì Tân Ngữ Điệp lại càng phách lối.
Vừa nghĩ cách phản kích vừa đi về phía phòng học, chẳng ngờ cô lại gặp ngay hai người mà mình không muốn gặp nhất.
"Tân Tình, em không sao chứ?"
Tân Ngữ Điệp quan tâm hỏi han, vẻ mặt làm như rất lo lắng.
Tân Tình chẳng thèm quan tâm tới cô ta, cô chỉ nhìn thẳng vào Đỗ Trạch Khải:
"Có phải cậu đã nói hươu nói vượn với hiệu trưởng không?"
"Mình chỉ quan tâm tới cậu, không muốn để cho cậu trượt dài trong sai lầm mà thôi."
Đỗ Trạch Khải đáp.
Tân Tình bỗng cảm thấy tất cả các bạn trong trường đều bị mù rồi, tại sao lại cảm thấy loại đàn ông này là người ưu tú vậy?
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tân Ngữ Điệp đã đột ngột kéo tay cô lại, lớn giọng van xin:
"Tân Tình à, em đừng ở ngoài một mình như vậy, em mau về nhà đi, cha và chị đều rất lo lắng cho em mà, những người đàn ông đó không thể tin tưởng được đâu, bọn họ chỉ muốn lợi dụng em thôi."
Các sinh viên xung quanh nghe thấy vậy thì đều nhao nhao hết cả lên, Tân Tình nhìn thấy trong mắt họ có kinh ngạc, thậm chí là cả khinh thường. Cô nhìn về phía Tân Ngữ Điệp, cười thành tiếng.
Tân Ngữ Điệp đang đắc ý bỗng sững người, tại sao cô ả còn cười lớn được?
"Nhà á? Chẳng phải mẹ cô làm con giáp thứ mười ba tới mười bảy năm liền, bây giờ mẹ tôi qua đời, các người cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại dọn vào nhà tôi đấy à?"
Tân Tình bi phẫn, mắt cô ầng ậc nước nhưng vẫn cố để nước mắt không trào ra.