Độc nhất sủng hôn - Chương 24: Bộ váy này rất hợp với cô
"Đây là chuyện giữa hai người, chẳng liên quan gì đến tôi hết."
Tân Tình cảm thấy Đỗ Trạch Khải thực sự vô lý, cô đứng lên bỏ đi. Cậu ta đuổi theo tới cửa rồi kéo tay cô lại:
"Nếu như cô không thể để Ngữ Điệp ở bên tôi, vậy thì cô làm bạn gái tôi đi, dù sao tôi cũng không thể mất cả chì lẫn chài được."
Tân Tình kinh hoàng nhìn cậu ta, tại sao lại có loại người như thế này được cơ chứ?
Đỗ Trạch Khải bỗng dưng mỉm cười:
"Dù sao cô cũng bị người ta bao nuôi mà, có thêm tôi cũng chẳng thành vấn đề, kỹ thuật giường chiếu của tôi cũng được lắm đấy!"
Chát! Tân Tình tát cậu ta một cái. Doanh Kình Thương có thể làm nhục cô, cô cũng không thể phản kháng, thế nhưng Đỗ Trạch Khải thì dựa vào cái gì cơ chứ?
"Có giỏi thì cậu đi mà nói điều đó với những người khác ấy, tôi chẳng sợ gì hết, mong cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Vì tức giận, giọng nói của Tân Tình cũng run run. Đỗ Trạch Khải thì nhìn cô bằng ánh mắt hung tợn.
"Cô dám đánh tôi?"
Nói đoạn, cậu ta giơ tay lên định đánh lại Tân Tình. Cô vừa giơ tay lên định đỡ thì đã có một cánh tay vươn từ phía sau tới, túm lấy tay Đỗ Trạch Khải rồi đẩy ngã cậu ta. Người đàn ông mặc áo sơ mi hồng đó cười híp mắt, đứng cạnh Tân Tình.
"Thứ rác rưởi như mày mà cũng dám đụng tới Tiểu Tình Tình nhà chúng tao à?"
Người kia lại đạp cho Đỗ Trạch Khải một cái nữa. Cậu ta chật vật đứng lên, trợn trừng mắt lườm Tân Tình rồi chạy biến. Tân Tình cũng bỏ đi luôn.
"Em đối xử với ân nhân cứu mạng như thế đấy à?"
Người đàn ông với đôi mắt đào hoa đang liên tục phóng điện về phía Tân Tình. Cô chịu nhịn, lên tiếng:
"Cảm ơn anh, bây giờ tôi phải đi rồi, làm phiền anh nhường đường."
Người kia vội vã kéo Tân Tình lại rồi đẩy cô vào trong chiếc xe thể thao của mình. Tân Tình hoảng hốt, cô bối rối muốn mở cửa xe ra nhưng chiếc xe đã vọt đi như tên bắn.
"Chắc chắn anh đã bắt cóc sai người rồi, tôi không có tiền đâu."
Tân Tình dần bình tĩnh lại:
"Không có ai trả tiền chuộc tôi cả."
"Ồ? Nếu như tôi nói là tôi ưng em, muốn em làm bạn gái của tôi thì sao?"
Đối phương nhìn Tân Tình bằng đôi mắt thâm tình.
Tân Tình nói, mặt không đổi sắc:
"Vậy tôi chỉ có thể nói rằng anh bị điên rồi."
Cậu Thẩm cười rộ lên:
"Tiểu Tình Tình à, em đáng yêu thật đấy!"
Y bấm điện thoại rồi đặt máy bên tai Tân Tình làm cô chẳng hiểu cuối cùng y muốn gì nữa.
"Nghe đi, người quen của em đấy."
Cậu Thẩm ra hiệu cho Tân Tình, cô nhận lấy điện thoại, alo một tiếng rồi lắng nghe người ở đầu dây bên kia nói mấy câu, sau đó bình tĩnh đáp:
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Anh đang đưa tôi đi đâu?"
Cô thắt chặt dây an toàn.
Cậu Thẩm đưa Tân Tình tới một spa tư nhân, cô đã từng tới đây một lần khi cô tham gia tiệc hằng năm của công ty với mẹ, lần đó cô lựa chọn dịch vụ hạng trung thôi.
Khi Tân Tình đã được sửa soạn xinh đẹp đứng trước mặt cậu Thẩm, có thể thấy sự ngỡ ngàng trong mắt y:
"Em nên soi gương đi, nhìn xem bây giờ em đẹp thế nào."
"Tôi có soi gương ở trong rồi, bây giờ phải làm gì nữa?"
Tân Tình bình thản hỏi.
Cậu Thẩm bĩu môi, lầm bầm:
"Đúng thật là, Tiểu Tình Tình à, bây giờ em mới có mười bảy thôi, cứ nghiêm túc như bà cụ non thế làm gì?"
Nếu đời anh cũng giống đời tôi thì liệu anh còn có thể cười vui vẻ được không? Tân Tình chẳng nói chẳng rằng, cô để mặc cho cậu Thẩm lái xe đưa mình tới một biệt thự ở khu ngoại ô, cô đã biết nơi này đang tổ chức một buổi đấu giá, thân phận của cô hôm nay sẽ là bạn gái của cậu Thẩm.
"Cười một cái xem nào, trong số vật phẩm đấu giá hôm nay có mấy món trang sức, em thích cái nào thì chúng ta mua cái đó."
Cậu Thẩm vừa nói vừa nhìn về một góc khuất cách đó không xa.
Tân Tình lắc đầu:
"Tôi không có tiền đâu."
"Doanh Kình Thương có."
Cậu Thẩm cười tươi như hoa đào:
"Cậu ta toàn bắt nạt em còn gì? Chúng ta tiêu hết tiền của cậu ta đi!"
Tân Tình mặc kệ, cô chỉ khoác tay y, đứng yên làm một bình hoa tiêu chuẩn, tất cả những lời xì xào bàn tán xung quanh đều bị cô để ngoài tai.
Cậu Thẩm có tiếng đào hoa, mỗi lần xuất hiện là sẽ thay một người bạn gái, cô gái hôm nay cũng vẫn đẹp như những người trước nhưng lại hơn ở khí chất cao quý. Mọi người ai ai cũng xầm xì đoán xem liệu có phải đây là tiểu thư nhà nào, hoặc là nghệ sĩ mới nào hay không.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, khi thấy được mấy món đồ trang sức của hoàng thất Pháp từ thế kỉ 17, Tân Tình mới giãn mặt ra, cô không có khả năng mua thì xem cũng được rồi. Cô đang chăm chú nghe giới thiệu thì lại bị một giọng nói cắt ngang sự chú ý.
"Tân Tình? Tại sao mày lại ở đây?"
Từ phía xa, Triệu Giai Lệ đã thấy một mỹ nữ mặc váy dài màu tím, chẳng ngờ đến gần thì hóa ra đó lại chính là Tân Tình. Bản thân Triệu Giai Lệ cũng phải bám theo phu nhân của các vị chủ tịch mới bước được vào đây, vậy thì hà cớ gì một con ranh bị bà ta đuổi đi như Tân Tình lại có thể xuất hiện ở đây được?
"Bà có ý kiến gì với bạn gái của tôi à?"
Cậu Thẩm không còn tươi cười nữa mà lạnh giọng hỏi.
Lúc này, Triệu Giai Lệ mới chú ý tới y nên vội vàng giải thích:
"Không không, tôi tưởng là nó..."
Nói tới đây, bà ta vội che miệng mình lại, nếu để người khác biết Tân Tình là người của Doanh Kình Thương, vậy thì chẳng phải Ngữ Điệp sẽ mất hết cơ hội hay sao?
"Bảo vệ, tôi không biết người đàn bà này, các anh làm ơn đừng để bà ta quấy rầy đến tôi."
Tân Tình không thèm nhìn Triệu Giai Lệ mà gọi thẳng bảo vệ tới.
Triệu Giai Lệ bị bảo vệ mời ra ngoài, trước khi đi bà ta còn trợn mắt với Tân Tình một lúc, ý bảo con ranh con, mày cứ chờ đấy cho tao.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cậu Thẩm đưa Tân Tình đến khu nghỉ ngơi rồi nói mình có việc nên ra ngoài một lát. Tân Tình đứng trong góc uống nước trái cây, nhưng rồi cô lại nghe thấy giọng Triệu Giai Lệ.
"Tân Tình, con về nhà với dì đi! Con còn nhỏ như vậy, đừng để bị đàn ông lừa suốt như thế."
Giọng bà ta không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ làm cho mấy người phụ nữ xung quanh nghe rõ ràng.
"Bà Tân biết người đó à?"
Triệu Giai Lệ mau chóng đáp:
"Là con gái vợ trước của chồng tôi, sau khi mẹ nó qua đời, nó liền bỏ nhà ra đi."
"Ôi chao, nhìn như thế mà lại để cho đàn ông..."
Mấy người này vốn còn đang đố kị với sắc đẹp của Tân Tình, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đã chuyển sang khinh thường, đánh giá cô.
"Ôi, tất cả là tại tôi hết, lúc trước con bé đi theo một người đàn ông, tôi cứ nghĩ nó sống cũng khá. Kết quả hôm nay lại thấy nó đi cùng một người đàn ông khác, cứ thế chẳng phải là hỏng một đời hay sao?"
Triệu Giai Lệ ra vẻ đau khổ nói, cứ như Tân Tình sa đọa thế này tất cả đều là trách nhiệm của bà ta.
"Đây đâu phải lỗi của bà, mẹ kế khó làm, tự cô ta không tử tế thì trách sao được người khác."
Bên cạnh có người lên tiếng an ủi, Triệu Giai Lệ đắc ý nhìn Tân Tình nhưng bà ta nhận ra cô không buồn để tâm gì về mấy người bọn họ.
Tân Tình lúc này đang lườm người đàn ông đứng tựa ở chiếc cột phía đối diện. Sao hắn nói sẽ không tới cơ mà?
Doanh Kình Thương đứng đó, từ sau khi Tân Tình bước vào, ánh mắt hắn đã dán chặt vào cô không rời. Chết tiệt, ai cho cô ta mặc như thế? Váy sao lại xẻ sâu thế kia? Lộ hết cả khe ngực rồi.
Cái tên kia sao lại trợn trừng mắt lên như thế? Chẳng phải chính hắn gọi điện thoại bảo mình đi cùng cậu Thẩm sao?
"Tân Tình! Không nghe thấy dì nói gì à?"
Triệu Giai Lệ chưa từ bỏ ý định, bà ta bước tới trước mặt Tân Tình. Đúng lúc này, cậu Thẩm đi tới, thấy bà ta thì nhíu mày:
"Sao bà lại tới quấy rồi Tiểu Tình Tình nhà tôi nữa rồi?"
Triệu Giai Lệ giả vờ lo lắng:
"Cậu này, cậu đừng trách Tân Tình, trước đó nó ở bên người đàn ông khác là do suy nghĩ nông cạn thôi, cậu phải đối xử với nó thật tốt đấy."
"Chẳng phải bà muốn nói cho người khác biết tôi là tình nhân, còn là loại hàng nát lúc nào cũng có thể bị đàn ông vứt bỏ à?"
Tân Tình cuối cùng cũng chịu liếc nhìn bà ta:
"Bà thì sao? Cao quý đến đâu?”
Triệu Giai Lệ tức méo mặt, đang muốn đáp lời thì Tân Tình lại cắt ngang:
"Nếu thực sự bà muốn để tôi về nhà thì tại sao lại vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài, ngay cả chìa khóa cũng đòi lại? Bây giờ phòng của tôi biến thành phòng của con gái bà, cha tôi biến thành cha của con bà. À đúng, con bà lại còn lớn hơn cả tôi nữa, chậc chậc... Không biết là cha tôi quen bà từ khi nào nhỉ?"
Doanh Kình Thương yên lặng đứng nhìn bóng lưng nhỏ xinh cách đó không xa, nếu không thấy hai bàn tay đang siết chặt của cô, người ta sẽ nghĩ rằng đây là một cô gái miệng lưỡi sắc bén, không dễ bị bắt nạt. Thế nhưng bàn tay siết chặt run run kia lại đang bán rẻ chính cô, để lộ rằng cô bây giờ đang bất lực và sợ hãi tới đâu.
"Mày... mày... Con ranh chết tiệt này!"
Triệu Giai Lệ bây giờ cũng giống như Tân Ngữ Điệp, bị Tân Tình chọc cho phát điên, không thể nhịn được lời mắng mỏ nữa. Người chung quanh lại bắt đầu xì xào bàn tán. Cậu Thẩm lạnh nhạt gọi bảo vệ:
"Buổi đấu giá của mấy người bây giờ rẻ tiền quá rồi đấy, hạng người vớ vẩn mà cũng cho vào được, bà ta là cái thá gì?"
Bảo vệ bị dọa sợ, vội vàng kéo Triệu Giai Lệ lên định lôi ra ngoài. Lúc này bà ta mới biết sợ, nhìn về phía mấy vị phu nhân đưa mình tới đây để cầu cứu, ai ngờ chẳng người nào nhìn bà ta mà chỉ vội vã quay đi. Vậy là Triệu Giai Lệ bị đuổi ra ngoài trước mặt tất cả mọi người.
Tân Tình lảo đảo, cậu Thẩm vội đỡ lấy cô:
"Em không sao chứ?"
"Không sao cả..."
Tân Tình khẽ thở dài, cô lặng lẽ vẩy vẩy bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, khi ngẩng lên thì thấy lái xe A Triệt đã tới, tay còn cầm một chiếc khăn quàng. Cậu Thẩm cười hì hì cầm khăn quàng lên cho cô, A Triệt thì oán trách y:
"Cậu mang thiếu phu nhân ra ngoài chơi mà lại không để ý ăn mặc của cô ấy, nhỡ bị cảm lạnh thì thiếu gia lại đau lòng."
Tân Tình trợn mắt nhìn A Triệt, chẳng biết có phải người này sốt nên mới nói lung tung không.
Cậu Thẩm lại như đã học thuộc lời kịch từ trước, y cười ha ha thành tiếng:
"Ha ha, ai bảo cậu ta không có thời gian đến, tôi còn muốn đưa Tiểu Tình Tình đi ăn cơm nữa đây."
"Cậu Thẩm, thiếu gia nhà tôi còn đang ở nhà chờ thiếu phu nhân mà!"
A Triệt nói, giọng rất bất đắc dĩ rồi quay lại bảo với Tân Tình:
"Thiếu phu nhân, chúng ta về chứ?"
Nếu ban đầu Tân Tình không hiểu ra sao thì bây giờ cô đã hoàn toàn nhận ra ý đồ của hai người này rồi.
Doanh Kình Thương đang lấy lại danh dự cho cô. Cô bị Triệu Giai Lệ đuổi đi và tất cả những lời bà ta nói đã bị tất cả mọi người ở đây nghe được, họ coi cô như gái hạng sang mà thôi, thế nhưng hành động của A Triệt đã dễ dàng gạt đi lời của bà ta, đồng thời khẳng định cô chính là thiếu phu nhân nhà giàu.
Cho tới lúc về nhà họ Doanh, Tân Tình vẫn thấy khó chịu. Triệu Giai Lệ làm nhục cô trước mặt bao người, vậy mà chính lúc ấy Doanh Kình Thương lại quay đầu đi ra ngoài, vậy hắn còn giúp mình làm gì? Tân Tình đột ngột nhớ tới chuyện mình bị ốm, chẳng lẽ là do hắn hại cô bị bệnh nên giờ mới giúp cô như vậy.
Cô đứng trước cửa phòng Doanh Kình Thương, bác Phúc nói hắn đã về rồi, mình có nên vào cảm ơn hắn không? Đang do dự, cửa phòng đột ngột mở ra, Doanh Kình Thương trông thấy cô thì nhăn mặt.
"Chuyện kia... cảm ơn."
Tân Tình cúi đầu.
Doanh Kình Thương nhìn thấy bộ lễ phục trên người cô còn chưa thay, bên trong chiếc váy xẻ là cảnh xuân lấp ló, mặt hắn lại càng đen hơn.