• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc nhất sủng hôn - Chương 74: Cô Ấy Đang Chờ Tôi




"Quả nhiên là cô”





Tân Tình nhìn Lục Mạn Mạn: "Cô tội gì phải làm vậy"





Lục Mạn Mạn mặt đầy chán ghét nhìn chằm chằm Tân Tình: "Tội gì? A, đừng có bày ra bộ dạng vô tội kia, tôi không phải Doanh Kình Thương hay Trần Minh, tôi sẽ không quan tâm dáng vẻ kia của cô"





"Nếu cô đã biết tôi đã có Doanh Kình Thương, tại sao lại đem chuyện của Trần Minh đổ lỗi lên đầu tôi”





Tân Tình cảm thấy Lục Mạn Mạn nhìn không giống người không lý trí, sao lại làm ra chuyện như vậy





Lục Mạn Mạn trừng mắt nhìn cô, biểu tình có chút dữ tợn: "Vậy tôi nên trách ai? Chính tôi sao?"





Cô ta che ngực, cúi người thật thấp cười lên: "Trách tôi biết rõ người anh ấy yêu là cô, còn muốn gả cho anh ấy, trách tôi ngây thơ cho là bên người cô có đàn ông khác, anh ấy sẽ không yêu cô nữa A"





Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên: "Đáng tiếc tôi sai rồi, anh ấy cũng sai rồi Anh ấy cho là kết hôn cùng tôi thì sẽ quên cô, nhưng anh ấy ngay cả chạm cũng không chạm vào tôi"





Lục Mạn Mạn đột nhiên đi tới cạnh Tân Tình, quăng cho cô một bạt tai: "Dựa vào cái gì?"





Cô ta hét to: "Dựa vào cái gì tôi phải trở thành vật hy sinh cho hai người?"





"Cô bình tĩnh một chút, cô bắt cóc tôi cũng không có tác dụng, cô nên cùng Trần Minh nói chuyện thật tốt, dù sao bây giờ hai người cũng là vợ chồng"





Tân Tình nhịn đau, trong miệng dâng lên một cổ mùi máu tanh Cô cố giữ cho mình tỉnh táo, không đi chọc giận Lục Mạn Mạn, người phụ nữ này cảm xúc bây giờ không ổn định, Tân Tình rất sợ cô ta thương tổn tới cô





Chỉ có một mình cô ở chỗ này, như vậy Trương Mật khẳng định là an toàn, bây giờ Doanh Kình Thương nhất định đã biết mình xảy ra chuyện, cô phải cố gắng chịu đựng, chờ hắn tới cứu cô





Doanh Kình Thương lúc này đang lửa giận ngút trời nhìn Trần Minh bị đánh dưới sàn





"Anh có thể tỉnh táo lại nghe tôi nói hay không?"





Trần Minh lau sạch máu khóe miệng muốn đứng lên, bị cậu Thẩm một cước đạp ngã





"Nói cái gì, nếu không phải vì anh tiểu Tình Tình làm sao bị bắt cóc?"





Trần Minh không thể làm gì khác hơn là nằm trên đất, nhưng ánh mắt lại nhìn Doanh Kình Thương: "Anh đánh chết tôi cũng vô ích, bây giờ việc cần làm là tìm ra Tân Tình"





"Lục Mạn Mạn ở nơi nào?" Doanh Kình Thương hỏi





"Tôi không biết, tôi cũng đang tìm cô ta, nơi có thể đi, tôi đều đi rồi"





Trần Minh hung hăng đập xuống sàn nhà, hắn không nghĩ tới bởi vì mình mà mang đến nguy hiểm lớn cho Tân Tình như vậy





Cậu Thẩm một lần nữa gọi cho thủ hạ, sau đó thất vọng cắt đứt: "Không có, cái xác khô trên đường cũng không có"





"Đó là một người mới, hoặc đến từ các tỉnh khác"





Ánh mắt Doanh Kình Thương lạnh như băng, cả người giống như sư tử sắp nổi giận: "Tiếp tục tìm, tìm Lục Mạn Mạn, cô ta mới là mấu chốt"





Bỗng A Nam xông vào nói: "Tìm được xe Lục Mạn Mạn, bị ném ở đường cao tốc Nam thành"





"Vậy lập tức phong toả mục tiêu ở Nam thành" Doanh Kình Thương nhìn cậu Thẩm, người phía sau lập tức cầm điện thoại lên





"A Nam, báo cảnh sát"





Doanh Kình Thương không thể đợi, cả hai giới hắc bạch cùng nhau tìm cơ hội sẽ lớn một chút





A Nam do dự một chút: "Thiếu gia, nếu như vậy phóng viên sẽ biết, báo"





"Không có thời gian quản những thứ kia, báo cảnh sát"





Doanh Kình Thương vốn không muốn kinh động cảnh sát, nếu như vậy truyền thông nhất định sẽ bốn phía đưa tin Tân Tình, nói không chừng sẽ đào mối quan hệ của cô cùng họ Tân ra, nhưng là bây giờ không phải lúc để ý những thứ đó





Lúc này Lục Mạn Mạn vẫn còn đang cuồng loạn nhìn về phía Tân Tình vừa khóc vừa cười, lúc này điện thoại của cô reo lên, cô có chút hốt hoảng nghe điện thoại sau đó chạy ra cửa Tân Tình cử động cơ thể có chút tê, nghe được ngoài cửa truyền vào cuộc nói chuyện của Lục Mạn Mạn cùng người nào đó, sau đó nhìn thấy một người đàn ông rất cao đi vào, Tân Tình híp mắt muốn nhìn rõ mặt hắn, nhưng phát hiện trên mặt người kia mang một cái mặt nạ màu trắng, chỉ có thể thấy được ánh mắt cùng cằm





"Chẳng phải anh nói chỉ hù dọa cô ta một chút thôi sao?" Lục Mạn Mạn theo sau người đàn, trong tay xách một cái túi ny lon





Giọng nói người đàn ông kia cho thấy hắn đã dùng máy biến đổi giọng nói, vừa the thé vừa chói tai: "Đúng vậy, nhưng bây giờ để cô ta đi cũng quá tiện nghi cho cô ta, nhốt chỗ này một đêm, ngày mai sẽ thả cô ta về"





"Được rồi, tôi cũng không hy vọng ngày mai thật sự có chuyện gì đó, như vậy cả đời Trần Minh cũng sẽ không tha thứ cho tôi"





Lúc này Lục Mạn Mạn lại trở thành một người khôn khéo giỏi giang, cô ta đi đến bên người Tân Tình, cởi dây trói trên tay cô, trong túi ny lon cầm ra hai hộp cơm:





"Ăn đi, nếu cô chết đói Doanh Kình Thương sẽ không bỏ qua cho tôi"





Lúc Tân Tình nghe được chẳng qua chỉ là hù dọa cô, ngày mai sẽ sẽ thả cô trở về, rốt cuộc yên tâm, cô nhận lấy cơm hộp mở ra, bên trong là cá chiên, một cổ mùi vị xông vào mũi, khiến Tân Tình che miệng cúi đầu nôn ọe hai cái





"Thật là yếu ớt"





Lục Mạn Mạn tức giận đưa cô chai nước, Tân Tình uống mấy hớp, lại cầm hộp cơm lên, cô phải giữ sức, lỡ như bọn họ đổi ý, còn phải dựa vào sức chính mình chạy đi Nhưng cô vừa ngửi thấy cá thì một trận buồn nôn xông tới, đem nước mới vừa uống tất cả đều ói ra





Lục Mạn Mạn chán ghét, đứng lên nói: "Đi thôi, ngày mai sẽ thả cô ta"





Đàn ông kia cùng Lục Mạn Mạn rời đi, Tân Tình giật giật cánh tay, muốn cởi sợi dây trên chân cũng ra, nhưng đều phí sức, nửa ngày cũng mở không ra được Cảm thấy đói bụng nhưng thấy cơm hộp một hớp cũng ăn không vô, không thể làm gì khác hơn là uống mấy ngụm nước, tựa vào trên tường mê mang





Lục Mạn Mạn ngồi trong xe người đàn ông, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mang mặt nạ đang gọi điện





"Doanh Kình Thương, nếu muốn người phụ nữ của anh bình an, thì mở một cuộc họp báo, đem tất cả tiền của Doanh thị đều quyên cho tổ chức từ thiện Nếu không, chờ nhặt xác người phụ nữ của anh đi"





"Anh điên rồi?" Lục Mạn Mạn trợn mắt nhìn hắn





Ánh mắt người đàn ông đặt nhìn ra ngoài cửa tiệm bán thức ăn nhỏ, khuôn mặt đeo mặt nạ không thấy rõ biểu tình: "Cô khẩn trương cái gì, tôi chỉ muốn xem một chút Doanh Kình Thương có thể làm đến mức nào vì người phụ nữ kia"





Trước cửa tiệm bán thức ăn nhanh có một đôi vợ chồng, nữ đang cúi người ói, vừa mắng mắng người đàn ông phía sau





"Biết rõ em đang mang thai không thể ngửi mùi cá, anh còn mua cá cho em ăn"





Người đàn ông phía sau vừa nói xin lỗi vừa đút cô uống nước





Lục Mạn Mạn thấy hắn còn chưa lái xe đi, gõ tay lái một cái: "Nhìn cái gì chứ? Không phải lúc nãy từ nơi này mua hộp cơm sao! Làm sao, đói?"





"Thì ra là như vậy"





Người đàn ông kia đột nhiên a cười lên: "Nếu như vậy, tôi lại không thể để cho người sống trở về"





Lục Mạn Mạn trong lòng cả kinh: "Anh nói gì? Anh muốn giết Tân Tình?"





"Cái này không liên quan gì tới cô"





Người đàn ông cho xe chạy, Lục Mạn Mạn hét ầm lên: "Không được, vậy tôi sẽ là đồng phạm giết người, anh người điên này, tôi phải báo cảnh sát"





Nói xong cô muốn lấy điện thoại ra, còn chưa mở túi, sau gáy bị đánh một cái, té xỉu ở chỗ ngồi





"Vốn là cô không cần chết, nhưng bây giờ" Đàn ông the thé cười hai tiếng





Cao ốc Doanh thị





"Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy, lão gia sẽ không đồng ý"





Doanh Kình Thương ngồi phía sau bàn làm việc: "Tôi không thể để Tân Tình qua đêm trên tay bọn bắt cóc được"





"Nhưng Vậy cũng không thể đem Doanh thị đi quyên!" A Nam đang rất lo lắng





Cậu Thẩm bóp cổ Trần Minh: "Con mẹ nó rốt cuộc mày có nói hay không, sao Lục Mạn Mạn có đồng bọn?"





Trần Minh mặt đã xám như tro tàn, nếu như Doanh Kình Thương thật đem Doanh thị quyên ra ngoài, thì kết quả của so với chết còn thảm hơn, lúc này cảnh sát bên ngoài phụ trách liên lạc vẻ mặt mờ mịt đi tới





"Chúng ta phát hiện Lục Mạn Mạn"





Doanh Kình Thương đùng một chút đứng lên: "Ở đâu?"





Cảnh sát cau mày, do dự một chút nói: "Ở dưới vách núi phía Bắc"





Trong lòng Doanh Kình Thương trầm xuống: "Có ý gì?"





"Người chết rồi, xe từ trên núi lật xuống, khuôn mặt hư hoàn toàn"





Trần Minh lảo đảo lui về sau mấy bước: "Làm sao biết? Tại sao lại vậy?"





Hắn bắt lấy cảnh sát: "Các người xác định là Lục Mạn Mạn sao?"





"Chắc chắn"





Cảnh sát suy nghĩ một chút nói thêm: "Không loại trừ khả năng là anh ta giết, mọi thứ vẫn đang điều tra, chưa có kết quả chắc chắn"





Điện thoại Doanh Kình Thương chợt có người gọi đến, hắn nhắm mắt một cái, chờ cảnh sát thoe dõi bên kia ra hiệu, mới nhận





"Doanh Kình Thương, giữ lại tiền của anh đi, tôi thay đổi ý rồi, chờ nhặt xác người phụ nữ của anh đi"





"Rốt cuộc anh là ai, anh muốn thế nào? Anh nhốt Tân Tình ở đâu?"





"Anh yên tâm, chờ cô ta chết, tôi sẽ nói cho anh, hy vọng thời điểm anh thấy thi thể cô ta cũng không nên đau buồn quá! Ha ha ha ha"





"A lô A lô!"





Doanh Kình Thương quăng điện thoại chửi thề một tiếng đáng chết, đứng lên muốn xông ra ngoài





Cảnh sát ngăn hắn lại: "Doanh tiên sinh, anh ra ngoài như vậy cũng vô dụng"





"Tôi ngồi chỗ này thì có tác dụng sao?"





Doanh Kình Thương lạnh lùng nhìn hắn, cậu Thẩm vội vàng tiến lên ngăn tay hắn lại: "Lúc này cậu không thể sụp đổ, nếu cậu không bình tĩnh, thì còn có ai có thể phân tích vấn đề, chẳng lẽ muốn dựa vào những cảnh sát kia sao?"





Cảnh sát bên cạnh mặt trầm xuống, nhưng cũng không nói gì, nhân viên theo dõi báo cáo vị trí





"Là khu khai phát điện thoại công cộng, chúng ta đã báo tin cho người qua đó"





Đêm, dần dần tối xuống, ngày rất nhanh liền tối





Tân Tình lần nữa tỉnh lại, trên nóc nhà thật cao có một cửa sổ lớn chừng bàn tay, trăng sáng từ trên chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đồ đạc xung quanh





"Mình không thể khóc, mình không thể khóc Mình phải dũng cảm một chút, Doanh Kình Thương nhất định tìm mình, hơn nữa, chỉ cần kiên trì đến trời sáng, mình là có thể trở về"





Tân Tình cử động chân, đem cơm lạnh bên cạnh cầm lên, chịu đựng mùi tanh ăn hai miếng, sau đó nhanh chóng dùng nước nuốt xuống





Chân bởi vì trói quá lâu dẫn đến bị tê, Tân Tình rất lo lắng trói như vậy một đêm chân cô sẽ xảy ra tật xấu, vì vậy bắt đầu nghĩ cách, ở xung quanh nhìn một chút có thể tìm thấy vật có thể cắt đứt sợi dây đồ Nhưng trong phòng quá tối, căn bản không thấy rõ, cô có chút hối hận, ban ngày không nên ngủ





Lấy tay chống tường, cô muốn thử một chút có thể đứng lên hay không, chậm rãi dùng chân ra sức, dựa vào bức tường phía sau, thật vất vả mới đứng lên được nhưng vì hai chân bị trói chặc mất đi thăng bằng, lại quỳ xuống





"A"





Đầu gối truyền tới một trận đau nhức, nước mắt Tân Tình đều rơi, cô vịn tường thử một lần nữa đứng lên, sau đó để lưng dựa vào tường xoa xoa đầu gối, chậm rãi đi qua





Khu xưởng nhỏ bỏ hoang này, ngoài cái giá phơi, cũng chỉ có một ao xi măng rất lớn, Tân Tình không nhìn thấy bên trong, nhưng cô đoán đây chắc là ao nhuộm màu, dựa vào tường đi qua, có một đống rác, Tân Tình lục tìm bên trong, kết quả cô tìm được nửa thước cuộn bằng thép





Tân Tình lần nữa ngồi xuống, bắt đầu dùng nửa thước thép gảy cắt sợi dây


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK