Độc nhất sủng hôn - Chương 26: Đổi mới thử xem
Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của đàn ông nhưng điều này lại khiến người ta cảm thấy thực an tâm.
"Tôi về đây."
Tân Tình đỡ eo đứng dậy. Doanh Kình Thương nhíu mày, hắn không đành lòng để cô về phòng như vậy, đang định lên tiếng thì Tân Tình quay lại, nhìn hắn chằm chằm:
"Có phải anh không đi được nên cũng muốn tôi gãy chân không hả?"
"Xem ra cô vẫn còn khỏe đấy, vậy đi giặt khăn ấm ra lau người sạch sẽ cho tôi đi."
Lời của Doanh Kình Thương khi ra tới miệng lại thành câu này, hắn nhìn Tân Tình run run mặt quần áo, thầm nghĩ con nhóc này đúng là không để người ta thương nổi.
Tân Tình hằm hằm nhìn hắn rồi bước thẳng ra cửa.
"Cô mà dám đi thật, tôi sẽ để cô được cảm nhận thêm lần nữa đấy."
Doanh Kình Thương ném ra một câu như vậy.
"Anh thật vô liêm sỉ."
Tân Tình cắn răng, lảo đảo lao về phía phòng vệ sinh, cầm khăn mặt ném lên người Doanh Kình Thương rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Doanh Kình Thương nghe thấy tiếng cô sập cửa, lại nhìn chiếc khăn mặt lạnh buốt trong tay rồi nhíu mày ném khăn xuống đất, đi ngủ.
Hôm sau, Tân Tình tới trường với đôi chân không được ổn lắm vì cô không thể nghỉ học được, cô còn phải lên thư viện tra tư liệu. Trương Mật và Thi Thiên Thiên mỗi người đỡ một bên, chầm chậm dìu Tân Tình đi thư viện, Trương Mật còn vừa đi vừa lải nhải:
"Cậu nói đi, bây giờ cậu là xe đưa xe đón, thế mà còn trật chân được, cậu bảo tớ phải nói gì đây?"
Tân Tình gượng cười, đây là lý do duy nhất cô có thể dùng mà. Thi Thiên Thiên đột nhiên nhìn sang sân vận động, cau mày:
"Lâm Tiểu Vũ..."
Cả ba nhìn sang, thấy Lâm Tiểu Vũ đang đi về phía cổng trường.
"Chiều nay không có tiết, cậu ấy bảo có việc phải ra ngoài mà, sao thế?"
Trương Mật không để ý lắm.
Thi Thiên Thiên lắc đầu:
"Không có gì đâu."
Từ sáng tới trưa, Tân Tình vùi đầu trong thư viện, cô muốn tìm linh cảm mới. Cô thích những thứ thanh lịch và đơn giản, nhưng dựa theo những lần thi trước đây, các giám khảo quốc tế đều thích thiết kế phức tạp và có cá tính.
Cân nhắc tới điểm này, Tân Tình bỏ qua phong cách thiết kế mang đậm màu sắc dân tộc, quyết định tìm linh cảm từ các câu chuyện thần thoại phương Tây. Cô cân nhắc rất lâu mới quyết định dùng câu chuyện về con gái tử thần và con trai cầu vồng để lấy cảm hứng chính cho thiết kế.
Con gái tử thần và con trai cầu vồng yêu nhau nhưng Zeus quy định rằng thần chết không thể nào yêu ánh sáng, vậy nên sẽ có một lời nguyền ứng nghiệm với con gái tử thần, khiến cô bị vạn tiễn xuyên tim mà chết. Để phá vỡ lời nguyền ấy, con trai cầu vồng đã đưa cô gái tới Bắc Cực, tìm kiếm cực quang ngũ sắc. Trải qua trăm ngàn cay đắng, tình yêu của họ đã khiến cho thần Aurora. Với sự giúp đỡ của Aurora, con trai cầu vồng đã hóa thành cầu vồng, con gái tử thần thì hóa thành chim thiên đường, từ đó họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Sau khi đọc hết câu chuyện này, Tân Tình còn khịt mũi coi thường, bây giờ lấy đâu kiểu tình yêu thế này? Thường thì không bỏ nhau cũng sẽ có người phản bội thôi.
"Vậy nên đó mới là thần thoại."
Trương Mật cầm sách, chậc chậc nói:
"Tình yêu hiện đại là gặp mặt, lên giường rồi chia tay."
Thi Thiên Thiên nhìn họ một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
"Tớ vẫn tin."
Câu này khiến cả hai người còn lại đều gào lên vì bất ngờ.
"Tớ tin một ngày nào đó, tớ sẽ chờ đợi được người mình yêu, có lẽ anh ấy đã ở bên cạnh tớ từ lâu, chỉ là tớ chưa nhận ra thôi."
Thi Thiên Thiên nói một mình rồi nhìn ra cửa sổ:
"Nhất định sẽ có một người như thế, sẽ vẫn đứng bên cạnh mình sau khi mình đã trải qua mọi khổ đau."
Lúc ra khỏi thư viện, Tân Tình nhìn bản phác thảo đã cơ bản thành hình của mình, thầm nghĩ mai là cuối tuần rồi, có lẽ nên quay về ký túc để lấy mấy cuốn sách về đọc. Dọn dẹp đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra về thì cô nhận được điện thoại của Lâm Tiểu Vũ nhắn cô mau xuống tầng một. Tân Tình không nghĩ nhiều, cô đặt đồ trong tay xuống rồi ra ngoài, kết quả thấy Lâm Tiểu Vũ đang đứng cùng với Tân Ngữ Điệp.
"Tân Tình, người này nói nhất định phải gặp được cậu, tớ..."
Lâm Tiểu Vũ khó xử:
"Gặp ở cổng trường, cứ nhất định không cho tớ đi."
Tân Tình cười cười:
"Không sao, cậu về trước đi."
Lâm Tiểu Vũ nhìn Tân Ngữ Điệp rồi cắn môi chạy như bay về ký túc xá.
"Cô còn muốn gì nữa?"
Tân Tình không có kiên nhẫn đối mặt với Tân Ngữ Điệp, cô còn phải chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Còn nhà họ Tân, cô cũng sẽ từ từ đoạt lại những gì thuộc về mẹ mình. Hiện nay cô không hề coi Tân Ngữ Điệp là đối thủ.
Tân Ngữ Điệp hoàn toàn phớt lờ thái độ của Tân Tình, nụ cười của cô ta lại cao ngạo như cũ, thậm chí còn khinh bỉ nhìn Tân Tình:
"Tao chỉ định tốt bụng nhắc nhở mày là nếu không có sự ủng hộ từ công ty trang sức thì mày lấy cái gì để làm ra thành phẩm dự thi đây?"
Cô ta dương dương tự đắc:
"Nếu mày đồng ý thì tao sẽ nói với ba để mày được dùng vật liệu và phòng thiết kế của công ty, thế nào?"
Tâm trạng Tân Tình lập tức chùng xuống. Đúng! Cô quên mất khâu quan trọng nhất rồi, dù là cô thiết kế được tác phẩm đi nữa nhưng nếu không làm ra thành phẩm thì cũng là vô dụng, cuộc thi sẽ không xem bản thảo thiết kế. Hiện nay cô có tiền mà Doanh Kình Thương cho, thuê phòng thiết kế không khó, nhưng vấn đề vật liệu thì phải làm sao?
Vật liệu càng quý thì trang sức thiết kế ra càng có giá trị, tính chất của đá quý là không thể giả mạo được. Chẳng lẽ phải tốn vài triệu mua kim cương hay sao?
Tân Tình cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình thật ngây thơ, cảm giác bất lực khiến cô ủ ê.
Tân Ngữ Điệp cười lạnh:
"Hừ, cho dù mày cầu xin tao, tao cũng không cho mày dùng bất cứ một xu vật liệu nào của nhà họ Tân đâu!"
"Ha ha, của nhà họ Tân à? Đó là của mẹ tôi. Lũ vô liêm sỉ các người chiếm dụng thành của riêng thì thôi, còn dám chạy tới trước mặt tôi khoe khoang, cô cảm thấy như thế sẽ khiến tôi bị đả kích à?"
Tân Tình cười lạnh:
"Nói cho cô biết, từ ngày tôi ra đi, tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào với các người nữa rồi, cô không cần phải động một tí là chạy tới đả kích tôi đâu."
Cô quay người bỏ đi, nghĩ một lát lại nói thêm:
"Còn về chuyện tôi có thể tham gia cuộc thi hay không thì cứ chờ xem!"
"Tân Tình!"
Trương Mật và Thi Thiên Thiên xông tới, đẩy Tân Tình về phía sau để bảo vệ cô.
Trương Mật xắn tay áo, trừng mắt nhìn Tân Ngữ Điệp:
"Cô lại bắt nạt gì cô ấy?"
"Tân Tình? Không sao chứ?"
Thi Thiên Thiên nhận ra sự bất thường ở Tân Tình.
Tân Tình lắc đầu, thôi không nghĩ vội, cứ để sau rồi nói, cùng lắm thì lấy cái đồng hồ Doanh Kình Thương tặng ra là được, trên cái đồng hồ đó có tận mấy chục viên kim cương mà.
"Tớ không sao."
Cô nhìn thẳng vào mắt Tân Ngữ Điệp:
"Cô có thời gian quan tâm tôi như thế thì thà nghĩ xem nên thiết kế cái gì để thi đi. Hay là cô vốn không thiết kế nổi?"
Nụ cười trên mặt Tân Ngữ Điệp biến mất, cô ta cười lạnh, nói:
"Mày đã không biết tốt xấu như thế thì tự lo thân đi, tao cho mày biết, tác phẩm được dự thi chắc chắn là của tao!"
Ba người về ký túc xá, Lâm Tiểu Vũ vội ra đón:
"Cô ta không làm khó cậu chứ?"
"Cậu nữa đấy, biết thừa Tân Ngữ Điệp là ai rồi mà còn gọi Tân Tình đi gặp."
Trương Mật nhanh miệng trách cứ Lâm Tiểu Vũ.
Lâm Tiểu Vũ áy náy nhìn Tân Tình rồi xin lỗi cô:
"Xin lỗi, về sau tớ sẽ mặc kệ cô ta."
"Không sao, không phải lỗi của cậu."
Tân Tình cười cười. Cô nhìn đồng hồ, thấy cũng tới giờ A Triệt tới đón mình nên dọn dẹp đồ đạc rồi chào tạm biệt mọi người, ra khỏi ký túc xá.
Chờ Tân Tình đi rồi, Thi Thiên Thiên đột ngột chỉ vào cổ Lâm Tiểu Vũ:
"Cậu mua dây chuyền lúc nào thế? Hay là trúng xổ số?"
Lâm Tiểu Vũ giật mình sờ lên cổ rồi cười hỏi:
"Đẹp không? Dì của mẹ tớ mới ở nước ngoài về nên tặng đó."
"Cậu có bà dì ở nước ngoài từ bao giờ vậy?"
Trương Mật cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Tiểu Vũ soi gương ngắm vòng cổ, đáp:
"Lúc nào chẳng có, nhưng tới bây giờ không liên lạc mấy thôi, tháng trước bà ấy bỗng quay về, chắc là lớn tuổi rồi nên muốn lá rụng về cội ấy mà."
"Vậy à, nhưng phải chú ý, đừng đeo ra ngoài buổi tối, dạo trước ký túc bên cạnh có người bị cướp đấy."
"Ừ, tớ biết rồi!"
Tân Tình về nhà, thấy Doanh Kình Thương đang ngồi trong phòng khách, được bác sĩ Lý kiểm tra chân.
"Cô chủ, tối nay ăn lẩu, lát cô nhớ xuống nhé."
Dì Điền gọi với theo Tân Tình đang chạy lên gác.
Tân Tình dừng chân. Ăn lẩu á? Như thế chẳng phải là sẽ ăn cơm cùng Doanh Kình Thương à? Nhưng mà cô thích ăn lẩu nhất... Được rồi, ăn cùng thì ăn cùng thôi.
"Vâng! Tôi thay quần áo rồi xuống ngay."
Tân Tình lề mề mãi cho tới tối mới xuống nhà. Chân Doanh Kình Thương đã được tháo băng, nhưng nhìn thì không biết tình hình chính xác thế nào. Hắn ngồi trong nhà ăn, bác Phúc thì đang bưng nồi lẩu lên bàn.
"Bác Phúc."
Tân Tình cười áy náy:
"Không có nồi lẩu nhỏ à?"
Cô không muốn nhúng cùng một nồi lẩu với Doanh Kình Thương, như thế hai người sẽ phải ngồi chung một chỗ.
Bác Phúc dọn hết thịt lên bàn rồi hiền từ cười với cô:
"Nếu cô chủ thích ăn nồi riêng thì mai tôi dặn người đi mua."
"Không... không cần ạ. Không sao, không sao."
Tân Tình xua tay rồi vội vàng ngồi xuống.
Trong bếp, dì Điền lặng lẽ cất nồi nhỏ vào hộp, dán băng dính thật chặt rồi nhét vào phía trong cùng của ngăn chứa đồ.
Một bữa cơm mà ăn như chiến trận, ăn xong, Tân Tình đứng lên.
"Cởi quần áo."
Doanh Kình Thương đột ngột gọi giật cô lại.
Tân Tình không kịp phản ứng, cô sững sờ quay lại:
"Anh nói gì cơ?"
"Tôi bảo cô cởi quần áo."
Doanh Kình Thương bưng ly rượu đỏ, mặt vẫn bình thản.
Tân Tình xù lông như nhím, cô gào lên với hắn:
"Anh đủ rồi đấy, anh có phải người không hả? Anh lại còn muốn trên bàn cơm... Đồ biến thái!"
Doanh Kình Thương đặt ly rượu thật mạnh xuống bàn, hắn lạnh lùng nhếch mép:
"Trên bàn cơm? Ha ha, cô cũng biết không ít đâu, cô làm với ai rồi?"
Tân Tình siết chặt nắm tay, cô ngửa đầu muốn nén nước mắt, sau đó dùng ánh mắt như dao nhìn hắn:
"Tôi khá xui xẻo, chỉ mới làm với biến thái, còn chuyện có trên bàn cơm không thì anh cứ đi hỏi tên biến thái ấy mới biết được."
"Xem ra... Cô còn chưa biết biến thái thực sự là thế nào..."
Ánh mắt Doanh Kình Thương vừa tàn nhẫn lại vừa mang theo uy hiếp, dám nói hắn biến thái, có phải hắn đã quá khoan dung với Tân Tình rồi không.
Tân Tình sợ run cả người. Hắn có ý gì? Muốn ném mình cho người khác sao? Cô nhớ tới đêm bị Tân Bằng Phi bán cho người khác, những kẻ đó mới thực sự là cặn bã.