Độc nhất sủng hôn - Chương 6: Tôi không cố ý
Tân Tình co mình lại một góc sofa, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất. Mắt nhìn Doanh Kình Thương giận đùng đùng đi vào nhà tắm, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy cô bất giác lại bật cười.
Sau khi nhận ra mình đã nôn đầy vào người Doanh Kình Thương thì ý nghĩ đầu tiên của Tân Tình là người đàn ông này sẽ không bóp chết cô chứ, đối diện với đôi mắt tràn ngập lửa giận của hắn, cô càng khẳng định ý nghĩ trên, vì thế Tân Tình đã làm ra một chuyện có thể nói là tự tìm đường chết.
“Cứu với, có người muốn giết tôi, tôi bị hắn ta bắt cóc.”
Cô hét lớn bằng tiếng Anh, ngay lập tức bảo vệ của khách sạn vội vã chạy về phía họ, có một khoảnh khắc vẻ mặt của Doanh Kình Thương như bị vỡ vụn ra, ngay sau đó sự tức giận trong hai mắt hắn tuôn ra như thủy triều.
Giỏi lắm, ha ha, hắn đã coi thường lá gan của người phụ nữ này rồi!
Không đợi bảo vệ tới gần, thuộc hạ của Doanh Kình Thương đã bước lên ngăn cản, không biết họ bô lô ba la cái gì mà đám bảo vệ đó nhìn về phía Tân Tình, đánh giá cô một lát rồi lịch sự cúi người chào Doanh Kình Thương, sau đó bỏ đi.
Tân Tình vùi đầu vào ghế sofa, cô đúng là đồ ngốc mà, đối với người đàn ông kia chút thủ đoạn này có đáng là gì đâu.
“Tự tắm rửa cho sạch sẽ đi.”
Doanh Kình Thương quấn khăn tắm đi từ phòng vệ sinh ra, giọng nói hết sức lạnh lùng.
Tân Tình không dám nhìn hắn, che mặt chạy vào nhà tắm. Đợi đến lúc cô đi ra, Doanh Kình Thương đã cầm một ly rượu trong tay, tựa vào cửa số sát đất, thấy cô mặc áo ngủ, trên tóc còn nhỏ nước thì hắn đột nhiên mỉm cười, Tân Tình thấy thế thì rùng mình một cái.
“Tôi không cố ý đâu, tôi bị dị ứng với trứng gà…”
Cô nhỏ giọng giải thích.
Doanh Kình Thương lại thốt ra một câu rất khó hiểu:
“Nếu như hôm nay tôi bị bắt vào cục cảnh sát thì e là lúc này đang mang còng tay để người ta thẩm vấn rồi nhỉ.”
Tân Tình không dám hé răng, cho dù có tệ hơn nữa thì cũng chẳng đáng sợ hơn chuyện tối qua được. Doanh Kình Thương đi thẳng vào phòng ngủ, Tân Tình nghe thấy tiếng hắn vọng ra.
“Vào đây.”
Cô đi vào với tâm thế căng thẳng cực độ, Doanh Kình Thương đứng ở mép giường, không biết hắn đã làm gì mà bức tường đột ngột tách đôi ra. Đến khi thấy rõ những thứ bên trong, Tân Tình sợ hãi lùi về sau mấy bước, thứ này quá khủng khiếp, tuy chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy mà.
SM… đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tân Tình, trơ mắt nhìn Doanh Kình Thương lấy dụng cụ từ bên trong ra, cô nuốt một ngụm nước miếng, dù thật lòng chỉ muốn bỏ chạy nhưng hai chân lại không ngừng run rẩy.
Doanh Kình Thương cười giả lả:
“Tôi tin cô tự biết nên làm thế nào.”
Trên mặt rơi đầy nước mắt nhục nhã, Tân Tình cắn chặt răng quyết không để mình thốt ra lời cầu xin, bởi vì cô biết, nước mắt và van xin hoàn toàn không có tác dụng vì với người đàn ông trước mặt này.